CƯNG CHIỀU DỰNG PHU

Diệp Tử Phàm từ xa xa đã thấy người đông nghìn nghịt tụ tập trên đường, cảnh sát vẫn đang cố gắng làm công tác tư tưởng để cho dân chúng rút lui.

Tạ Thiên Lỗi ăn một vố đau như vậy thì sao hắn có thể để yên. Chỉ trách mình quá mức mất cảnh giác mới khiến cho hắn ta có cơ hội quấy phá.

Diệp Tử Phàm nhìn hiện trường hỗn loạn mà vô cùng tức giận. Nhìn xung quanh mới phát hiện Triệu Tư Tề đang ngồi tại một bồn hoa ven đường, xung quanh còn có vài cảnh sát. Triệu Tư Tề quần áo xộc xệch, trước vạt áo còn lấm tấm vết máu, một tay ôm trán, máu rịn ra ngoài kẽ ngón tay.

Diệp Tử Phàm đi qua thân thiết hỏi: “Tư Tề, cậu sao rồi?”

“Diệp tổng, sao ngài lại đến đây?” Triệu Tư Tề vừa muốn đứng dậy lại bị Diệp Tử Phàm ấn ngồi xuống. “Trên đầu cậu có vết thương, cứ ngồi đi!”

Diệp Tử Phàm quay đầu nhìn vài nhân viên đứng gần đó, tỏ ra không vui: “Sao mọi người còn đứng đó mà không đưa Triệu phó phòng đến bệnh viện?”

Trợ lý Tiểu Vương của Triệu Tư Tề cuống quít đáp lời: “Diệp tổng, đã gọi 120, nhưng đường bị chặn nên xe cứu thương không vào được!”

Triệu Tư Tề lên tiếng: “Diệp tổng, tôi không sao!” “Xe cứu thương nhất thời không đến được, ở đây cũng không có phòng mạch, tôi có ít thuốc, anh băng bó tạm đi!” Một giọng nam thanh thúy truyền đến.

Diệp Tử Phàm nhìn theo hướng âm thanh truyền đến thì thấy Mạch Tử tay ôm hòm thuốc đang chạy vội tới.

Sau khi Mạch Tử nhìn thấy Diệp Tử Phàm thì hơi khựng chân ngượng nghịu nhìn hắn. Giống như đang ngẫm nghĩ cái gì, rồi sau đó ánh mắt mê mang liền bị phẫn nộ thay thế.

Mạch Tử đến gần Diệp Tử Phàm bình tĩnh chất vấn: “Là anh muốn thu hồi nhà của chúng tôi?”

Diệp Tử Phàm cười khổ: “Phải!”

Mạch Tử cười lạnh: “Nguyên lai Diệp tổng tài chính là tên thương nhân độc ác kìa à?!”

Diệp Tử Phàm biết Mạch Tử một khi biết được việc này nhất định sẽ càng căm ghét mình thêm, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng đối với nét mặt tràn đầy châm biếm, trong lòng vẫn là vô cùng khó chịu.

Lúc này Diệp Tử Phàm không biết nên giải thích như thế nào, những lý do thoái thác sớm đã chuẩn bị nhưng khi đối diện với gương mặt châm biếm của Mạch Tử thì nó đều nghẹn lại ở yết hầu không thể nào nói ra nổi.

Tại sao người này lại nói năng khó nghe như vậy? Một nhân viên của Diệp Tử Phàm không chịu nổi quát Mạch Tử: “Ê! Cậu kia ăn nói cho đàng hoàng!”

Mạch Tử quay đầu nhìn người nhân viên đang tức giận hộ ông chủ của mình, khóe miệng cong lên trào phúng: “Tôi nói chuyện như vậy còn dễ nghe đó! Có muốn nghe những lời còn chói tai hơn nữa không?”

“Cậu…”

“Cậu cái gì mà cậu? Nếu biết mấy người là lính của anh ta thì đừng hòng tôi can thiệp!” Mạch Tử nhét hòm thuốc vào tay Diệp Tử Phàm, trợn mắt nhìn hắn rồi quay người bỏ đi, để lại một đám người tròn mắt nhìn nhau.

Diệp Tử Phàm cười khổ đưa hòm thuốc cho Tiểu Vương: “Trước băng bó cho Triệu phó phòng đi.”

Reng reng reng!

Diệp Tử Phàm lấy di động ra: “Tiền Cương, sao rồi? ”

“Diệp tổng, ngài đoán không sai, mấy người kia quả thật không phải là cư dân của khu nhà đó! Tôi đã kiểm tra rồi, tài khoản của những kẻ đó đều vô duyên vô cớ tăng thêm số dư! Nhất định là Tạ Thiên Lỗi dùng tiền thu mua bọn họ, bảo họ ngáng chân chúng ta!”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý!”

Diệp Tử Phàm ngắt điện thoại rồi bảo Triệu Tư Tề: “Tư Tề, miệng vết thương của cậu đang chảy máu, để Tiểu Vương mang cậu đến bệnh viện. Còn việc ở đây không cần cậu lo nữa, tôi sẽ xử lý.”

Triệu Tư Tề nôn nóng hỏi: “Diệp tổng, mâu thuẫn đã trở nên gay gắt, dân cư đều đang không ổn định cảm xúc, rất có khả năng lại xảy ra xung đột. Xin ngài đừng mạo hiểm!”

Diệp Tử Phàm trấn an cười: “Kỳ hạn công trình bị chậm lại khá lâu rồi, việc này phải nhanh chóng giải quyết. Tiểu Vương, cậu mau đưa Triệu phó phòng đến bệnh viện, những người còn lại theo tôi.”

Triệu Tư Tề còn định nói gì thì bị Diệp Tử Phàm ngăn lại: “Tôi nắm chắc phần thắng, cậu mau đi bệnh viện đi.”

Diệp Tử Phàm mang theo nhân viên đi về phía đám đông, Triệu Tư Tề kinh ngạc nhìn bóng dáng tiêu sái kia càng lúc càng xa.

Dân chúng và cảnh sát vẫn đang giằng co, Diệp Tử Phàm đi lên thì thầm vài câu với cảnh sát rồi cầm lấy loa phóng thanh hô to: “Bà con, tôi là người đứng đầu dự án cải tạp lần này, tôi sẽ tận lực thỏa mãn điều kiện của bà con. Xin bà con giải tán trước để khôi phục lại giao thông.”

Một gã đàn ông trung niên trừ trong đám đông chen ra, đầy mặt khinh thường: “Anh là ai? Lấy tư cách gì mà nói?”

Diệp Tử Phàm khẽ nhếch mép: “Anh không có tư cách đàm phán với tôi!”

“Há, mày có ý gì?” Gã đàn ông quát lớn, lập tức kích động dân chúng. “Bà con thấy chưa, đây chính là thái độ của bọn chúng đấy!”

Diệp Tử Phàm cười lạnh nhìn gã ta, trong mắt lóe ra tia sắc lạnh, khí thế bức người phát ra khiến cho gã đàn ông kia sợ hãi lui lại.

Diệp Tử Phàm thu hồi tầm mắt trầm giọng nói: “Xin bà con đừng để gã ta lừa, gã ta không phải là dân cư trong khu nhà này đâu!”

Gã đàn ông chột dạ nhưng cứng rắn quặc lại: “Sao tao không phải là dân cư khu này, mày đừng ngậm máu phun người!”

Diệp Tử Phàm cười lạnh một tiếng: “Trần Nghị, nam, 45 tuổi, không nghề nghiệp, mới được thả ra từ trại cai nghiện!”

Sắc mặt Trần Nghị lập tức xám ngoét nhưng gã ta vẫn chưa từ bỏ ý định: “Mày nói bậy bạ gì hả? Tao mới mua một căn phòng ở khu số bảy, tại sao lại không phải là cư dân của khu nhà này.”

“Vậy anh nói xem anh mua nhà lầu mấy, phòng số mấy?”

“604!”

Gương mặt tuấn tú của Diệp Tử Phàm lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Khu 7 chỉ có 5 tầng!”

Trần Nghị biết sự tình không tốt, muốn bỏ chạy đã không kịp rồi, cảnh sát đã sớm vây quanh bốn phía. Trần Nghị vẫn sống chết giãy dụa: “Bà con đừng nghe hắn nói bậy, hắn đang châm ngòi ly gián, làm cho chúng ta tự sụp đổ.”

“Mày thành thật chút đi, phá rối trật tự trị an, xách động dân chúng bạo loạn đủ để mày ăn cơm tù mãn kiếp đấy!” Một viên cảnh sát còng đầu Trần Nghị lôi gã ta vào trong xe cảnh sát.

Sau khi Trần Nghị bị bắt, đám đồng lõa thấy tình hình không tốt bèn vội vàng tháo chạy để lại đám dân chúng ngơ ngác nhìn nhau, dường như vẫn chưa hiểu được tình hình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi