CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Bánh bao

Beta-er: Nhạc Dao, Sil

Ba ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay đã là thứ Sáu, cũng là ngày Lục Phỉ và Lục Hạo ghi hình số thứ hai của Bố đã về. Lúc đoàn phim đang bắt đầu lắp camera trong nhà họ thì Nhan Hạ đang thu dọn hành lý mang đi trong tuần lễ thời trang New York.

“Mẹ ơi, đồ của mẹ này.” Lục Hạo giúp Nhan Hạ lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo ra, lại đưa tới trước mặt cô, tỏ vẻ muốn được khen.

“Ngoan lắm, cảm ơn con.” Nhan Hạ nhìn dáng vẻ cậu con trai nhỏ cầm chiếc áo khoác, thế nào cũng thấy hơi buồn cười, nhưng vì bé đang nghiêm túc làm việc nên cô không thể đùa cợt được.

“Mẹ còn cần Hạo Hạo lấy giúp cái gì không?” Khuôn mặt của bé lập tức sáng lên sau khi được khen, nếu bé mà có cái đuôi nhỏ thì chắc chắn sẽ thấy cái đuôi này đang vẫy liên tục.

“Vậy Hạo Hạo lấy giúp mẹ cái áo đỏ kia đi!” Cô thật sự không đành lòng dập tắt nhiệt tình của con trai, lại tiếp tục sai khiến.

“Được ạ.”

Nhan Hạ nhìn bộ dạng vui vẻ của bé, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cúi xuống bắt đầu thu dọn hành lý của mình.

Mà Lục Phỉ, người đang đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, khóe môi hiện lên ý cười, cũng trở nên thảnh thơi hơn.

Đến khi Lục Hạo đưa được áo khoác cho mẹ, lại tiếp tục làm “việc lớn” cho mẹ, anh mới bước tới trước mặt hai người, ôm chặt lấy bé.

“Ba ơi.” Cơ thể đột nhiên bay lên Lục Hạo theo bản năng ôm lấy cổ Lục Phỉ, sau mới thấy rõ đó là ba liền gọi một tiếng, giọng nói trong trẻo chỉ có ở trẻ con làm tim người ta như tan chảy.

“Đừng làm phiền mẹ con xếp đồ nữa, muốn xếp thì về phòng con thu dọn hành lý đi.” Anh vừa nói vừa véo khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của bé, không thể phủ nhận rằng làn da của con anh thật đúng là mềm tới mức có thể véo ra cả nước, sờ vào không tồi đâu.

Lục Hạo nghe được câu trước của ba còn rất tức giận, rõ ràng là bé đang giúp mẹ, làm phiền lúc nào chứ? Nhưng khi nghe được câu tiếp theo thì đôi mắt to tròn liền tỏa sáng, lắc người ba, nói: “Ba ơi, tại sao con phải thu dọn hành lý? Có phải con cũng được đi cùng mẹ không?”

“Đợi ghi hình chương trình xong, chúng ta sẽ được gặp mẹ.” Lục Phỉ cười đáp, nhìn thoáng qua Nhan Hạ.

“Được, được ạ!” Lục Hạo lập tức vỗ tay, nói.

Anh thấy con trai hưng phấn như vậy, lại nhìn về phía vợ: “Em đã đặt phòng khách sạn chưa? Đặt ở khách sạn nào vậy?”

“Khách sạn Mandarin Oriental, là công ty đặt.”

“Ừ, đến lúc đó gửi số phòng cho anh, anh và con sẽ ở cùng tầng với em.” Lục Phỉ đáp.

Nhan Hạ gật đầu, bỏ bộ quần áo cuối cùng vào va-li, rồi kéo nó lên.

Anh thuận tay nhận lấy, đẩy hộ ra khỏi phòng.

Một nhà ba người đột nhiên xuất hiện, khiến tổ đạo diễn và tổ quay phim bên ngoài hết sức kinh ngạc.

Đây cũng là lần đầu tiên họ thấy cả ba người bên cạnh nhau. Lần trước lúc họ đến thì vị “bà xã” trong truyền thuyết này của Ảnh đế Lục lại không có ở nhà.

Bây giờ được chiêm ngưỡng gia đình này chỉ thấy ba người này đứng chung với nhau đúng là “tuyệt phối.

Nhan Hạ thấy họ đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt nóng bỏng liền nhoẻn miệng cười: “Xin chào mọi người, lần trước tôi có việc phải đi vội, không kịp chào hỏi với mọi người.”

“Không sao đâu.” Mọi người vội vàng nói, đây là vợ của Ảnh đế Lục đấy! Quả nhiên là một người xinh đẹp, dịu dàng lại hào phóng.

Chào hỏi xong, cô cũng không nói gì nữa mà kéo hành lý chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay trước lúc cô đi ra ngoài Lục Hạo lại đột nhiên thấy luyến tiếc.

Bé liền trượt từ trên người ba xuống, vọt tới trước mặt Nhan Hạ, ôm lấy đùi mẹ, mềm mại nói: “Mẹ ơi, mẹ tặng cho Hạo Hạo một nụ hôn đi!”

Nhân viên công tác xung quanh nhìn thấy cảnh này đều bật cười.

Vị nam thần nhỏ này, nói lời ngây thơ bằng giọng trẻ con, em không cần đáng yêu như vậy chứ.

Nhan Hạ nghe vậy cũng thấy buồn cười, từ từ cúi người xuống, hôn nhẹ lên mặt bé.

Lúc này Lục Hạo mới hài lòng buông đùi mẹ ra: “Mẹ đi phải nhớ Hạo Hạo đấy nhé.”

“ Ừ, chắc chắn mẹ sẽ nhớ con.” Cô không kìm được muốn xoa đầu bé vì cô thật sự cảm thấy con trai mình quá đáng yêu!

Lúc này, Lục Phỉ ở bên cạnh cũng tiến lên, hôn nhẹ lên mặt vợ rồi nói: “Qua bên kia thì gọi điện cho anh.”

“Vâng.” Nhan Hạ đảo mắt quanh phòng, thấy nhân viên xung quanh đang sững người lại liền đỏ mặt, sau đó nhanh chóng xách va-li đi ra, cô thế mà quên mất trong nhà còn có những người khác.

Mà lúc này, hai người Lục Phỉ và Lục Hạo lại đứng ở cửa, đợi đến khi bóng lưng của Nhan Hạ biến mất mới nhìn sang nhau.

“Ba ơi, trong nhà chỉ còn hai chúng ta thôi.” “Tiểu quỷ” Lục Hạo nói.

“Ừ.” Lục Phỉ không biết trả lời bé thế nào nữa, chỉ yên lặng đáp lại một chữ.

Những nhân viên xung quanh thấy dáng vẻ bình dị, gần gũi của này Lục Phỉ vẫn kinh ngạc như trước.

Số đầu tiên của chương trình này đã làm thay đổi tam quan của họ vì Lục Phỉ trong chương trình hoàn toàn khác hẳn so với trước kia.

À mà, họ có thể phát sóng cảnh hai ba con tiễn mẹ ra cửa vừa nãy được không?

Vào lúc Lục Hạo đang ăn cháo gà ba nấu cho buổi sáng, Lục Phỉ được tổ đạo diễn đưa vào phòng riêng.

“ Ảnh đế Lục, không biết chúng tôi có thể phát sóng cảnh sáng nay trong chương trình được không? Nếu vợ của anh vẫn chưa muốn công khai thì chúng tôi có thể biên tập đến cảnh sau khi vợ anh đi ra ngoài.” Lúc hỏi câu này, biên kịch cũng khá căng thẳng, hiện nay mọi người trong giới đều đồn rằng Lục Phỉ bảo vệ vợ mình vô cùng kín kẽ, tuy họ đang có dự định từ từ công khai, nhưng nghĩ đến việc tin Úc Tử Phàm bí mật kết hôn gây xôn xao dư luận gần đây, họ cũng lo lắng không biết liệu anh có đồng ý hay không.

“Được.” Lục Phỉ bình tĩnh đáp, làm cho biên kịch suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm.

Biên kịch còn chưa kịp vui vẻ thì anh lại tiếp lời: “Lần này, tôi hy vọng có thể kéo dài thời gian quay ra…”

Sau khi đi từ trong phòng ra cùng Lục Phỉ, biên kich đã “xây xẩm mặt mày”.

Lần này họ đột ngột mời được hai cha con Lục Phỉ tham gia chương trình đúng là tin vui bất ngờ mà.

Có vẻ như vợ của Lục nam thần cũng sắp xuất hiện trước công chúng rồi, chỉ là không biết lần ra mắt này sẽ như thế nào thôi!

Tuần lễ thời trang New York ư…

Biên kịch thầm cân nhắc trong lòng, phải chuẩn bị thật tốt cho hoạt động tiếp theo mới được.

Sau khi hai người ra khỏi phòng, mọi người lại tiếp tục ghi hình.

Lúc này, Lục Phỉ đang đứng bên cạnh bàn nhìn Lục Hạo đang phồng mang trợn mép, không khỏi cảm thấy đau đầu.

“Ba ơi…” Bé vươn đôi tay nhớp nháp ra trước mặt ba, rõ ràng là bé đang ăn rất ngon, không hiểu sao cuối cùng lại thành ra như vậy.

Hừ, tất cả đều tại ba không trông bé!

Lục Phỉ nhìn con trai bẩn thỉu khắp người, xoay người vào phòng tắm ngay lập tức, lại cầm một chiếc khăn ra lau người giúp bé.

Lau người xong xuôi liền dẫn Lục Hạo về phòng, mặc quần áo cho bé.

Sau được khi quàng khăn, đội mũ, mặc quần áo, bé lập tức nhìn ba bằng đôi mắt sáng lấp lánh: “Ba ơi, chúng ta sẽ đi ra ngoài sao?”

“Ừ, ba phải ghi hình, hôm nay dẫn con tới công ty thăm quan.” Lục Phỉ đáp, đây là vì hôm ấy đồng ý quay quảng cáo cho Công ty giải trí Chí Tôn với Mục Kỳ.

“Được ạ.” Lục Hạo lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Đối với trẻ con mà nói, đôi khi được đi ra ngoài cũng là một việc vô cùng hạnh phúc.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, anh liền đưa con ra ngoài.

Trên đường, khi anh đang lái xe, Lục Hạo lại ghé người lên cửa sổ ngắm cảnh vật bên ngoài đang không ngừng chạy về phía sau, miệng còn vui vẻ ngân nga giai điệu không biết tên.

Một lúc sau, xe đi đến công ty, Lục Phỉ dừng xe, lại ôm Lục Hạo từ ghế ngồi ô tô cho trẻ em* phía sau, đi đến trước cửa chính của Công ty giải trí Chí Tôn.

*Ghế ngồi ô tô cho trẻ em:

Kt quả hình ảnh cho gh ngồi ô tô cho bé

“Đây là nơi ba làm việc sao?” Bé ôm cổ ba, khẽ hỏi.

“Ừ.” Lục Phỉ gật đầu, ôm con trai đi vào cửa chính công ty.

Trong chuyến đi này, Công ty giải trí Chí Tôn lại sinh ra vài “tượng đá” mới.

Tin ảnh đế Lục tới công ty, lại còn bế theo đứa con trai năm tuổi nhanh chóng lan truyền khắp công ty!

Sau khi xem số đầu tiên của Bố đã về, đã có không ít người trong công ty trở thành fan của hai cha con nhà này.

Ảnh đế Lục luôn ở nơi cao xa, người sống chớ lại gần, đivới một cậu con trai đáng yêu vui tính, đúng là “cặp đôi hoàn hảo”

Khi thấy hai cha con này ở trước mặt mình, họ thực sự hưng phấn đến điên rồi.

Lập tức có không ít người lấy điện thoại ra chụp.

Lục Hạo ghé vào vai ba, ngơ ngác nhìn các cô chú đang không ngừng chụp ảnh, quay phim mình, cuối cùng lại thấy rõ có người đang chào hỏi mình cũng vội vui vẻ vẫy tay với họ, trên mặt còn mang theo nụ cười đáng yêu khiến người ta không kìm được muốn véo một cái.

Thật là đáng yêu quá đi!

Đám nhân viên tay cầm điện thoại kích động đến mức không chịu đựng được nữa rồi.

Nam thần nhỏ nhà Ảnh đế Lục là một cậu bé ấm áp sao?

Nhóm quay phim ở phía sau nhìn nhóm nhân viên còn hưng phấn hơn cả mình, cả đám đều vô thức mỉm cười, quả thật chỉ cần ai biết được tính của Lục Hạo đều sẽ không thể cưỡng lại được mà yêu thích bé.

Bây giờ họ đều cảm thấy, được quay phim với Lục Hạo chính là một niềm hạnh phúc.

“Ba trên đây to quá.” Đúng lúc này, bé hưng phấn chỉ vào poster in hình Lục Phỉ ở chính giữa đại sảnh rồi nói, quơ chân múa tay chỉ cho ba xem.

Lục Phỉ liếc mắt nhìn tấm poster này một cái.

Thật ra, vào thời điểm giành được giải thưởng kia, điều anh muốn phát biểu nhất chính là lời cảm ơn đến Nhan Hạ, nhưng khi cân nhắc tới tình hình thực tế, anh mới kìm lại sự kích động của mình. Lúc này, nhìn tấm poster này, suy nghĩ kia lại tự nhiên nổi lên, nếu anh còn có cơ hội được đứng được trên bục trao giải thưởng kia lần nữa thì anh nhất định sẽ nói ra lời còn dang dở kia.

Anh tin chắc rằng ngày ấy sẽ đến sớm thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi