CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

Editor: Tiểu Bánh bao

Beta-er: Nhạc Dao, Sil

“Ba ơi, Hạo Hạo muốn đứng cùng với ba mẹ trên đó, trông thật đẹp!” Giọng nói của Lục Hạo kéo Lục Phỉ trở về, anh nhìn chăm chú vào bóng người cô độc trên poster, lại khẽ nhếch khóe môi.

Chỉ có một mình ở trên đó đúng là cô đơn thật.

Tuy vậy, anh không còn cô đơn nữa rồi.

Anh lại ôm Lục Hạo đi tiếp về phía thang máy.

Nhân viên xung quanh nhìn Lục Phỉ đi vào thang máy mới thu hồi tầm mắt, sau mới chia sẻ video và ảnh mới chụp lại được cho những đồng nghiệp bên cạnh mình.

Mà lúc này, hai cha con Lục Phỉ đã đi thang máy lên tầng của bộ phận quản lý nghệ sĩ.

Tầng lầu này chính là khu vực huấn luyện tân binh của công ty giải trí Chí Tôn. Tất cả người mới phải hoàn thành xuất sắc các tiêu chí ở đây mới có thể chính thức debut, mà Lục Phỉ cũng từng là một thành viên trong đó.

Tất cả những nhân viên nhường đường cho Lục Phỉ đều kinh ngạc. Phải biết rằng, bình thường hành tung của Lục Phỉ ở công ty đều là bí mật, cho dù có gặp được đi chăng nữa thì cũng sẽ không phải ở tầng này.

Cuối cùng, Giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ – Diệp Liễu được tin liền chạy vội đến đây.

“Lục Phỉ đã đến rồi à.” Diệp Liễu thân thiết chào hỏi Lục Phỉ. Hai người đã quen nhau không lâu sau khi Lục Phỉ mới vào công ty, hiện giờ, Lục Phỉ đã trở thành trụ cột của Công ty giải trí Chí Tôn, mà anh cũng trở thành Giám đốc của một bộ phận.

“Vừa vặn vào đúng thời điểm ghi hình chương trình Bố đã về nên tôi tới đây cùng họ luôn.” Lục Phỉ khẽ gật đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, cũng khiến người nghe sực tỉnh lại.

“Tổng giám đốc Mục cũng đã đề cập qua với tôi, lúc biết tin cậu biết cậu đã kết hôn và có con, tôi cũng giật hết cả mình, không ngờ đây lại là sự thật.” Diệp Liễu than thở, lại nhìn về phía Lục Hạo trong lòng Lục Phỉ: “Đây là Hạo Hạo nhà cậu sao? Trông đáng yêu lắm.”

“Cảm ơn bác.” Lục Hạo nghe được lời khen của anh liền cười tủm tỉm đáp.

Bác? Con người vừa được Lục Hạo vừa cười vừa gọi một tiếng “Bác” lập tức cảm giác như vừa bị sét đánh, rõ ràng là anh còn nhỏ hơn Lục Phỉ một tuổi mà.

Lục Phỉ như đã cảm nhận được sự ai oán của vị này liền thản nhiên nhắc con trai một câu: “Hạo Hạo, phải gọi là chú.”

“Nhưng không phải “chú” phải nhỏ tuổi hơn ba ạ?” Bé nghi ngờ, nhưng vừa nói ra lại khiến Diệp Liễu chịu thêm một đòn nữa.

Anh thật sự già như vậy sao?

Đối với sự xấu xa “bẩm sinh” của con trai, Lục Phỉ cũng không nói gì thêm mà trực tiếp lảng sang chuyện khác: “MV tôi quay cho Vưu Khánh còn cần một vai phụ nữa, dưới trướng của cậu có người nào thích hợp không?”

“Có, chúng tôi vừa huấn luyện xong một loạt người mới.” Diệp Liễu vui vẻ đáp, được hợp tác cùng với Lục Phỉ hoặc Vưu Khánh đều là mơ ước của đám người mới kia. Lần này lại còn được làm việc với cả hai người trong cùng một lần, vậy khả năng nổi tiếng nhờ lần này chắc chắn sẽ rất cao.

Ít nhất thì, người mới được chọn lần này chắc chắn sẽ không còn phải lo lắng về độ hot trước khi debut nữa!

Lục Phỉ chịu làm việc này cho công ty cũng là đã đủ nể nang họ lắm rồi.

Diệp Liễu nghĩ vậy, liền đi trước dẫn đường cho Lục Phỉ tới khu vực đào tạo người mới.

Khi họ đi vào, mọi người đang diễn tập một vở kịch. Vì đây chính là tác phẩm tốt nghiệp của bọn họ nên những huấn luyện viên xung quanh sẽ căn cứ vào biểu hiện của mỗi người để chấm điểm, thành tích của mỗi người sẽ ảnh hưởng đến thứ tự debut và số lượng tài nguyên họ được phân chia sau này. Vậy nên hôm nay ai cũng đều cố gắng phát huy khả năng diễn xuất hết mức có thể cả.

Cho dù họ biết có người vừa đi vào thì cũng không dám mất tập trung.

Vậy nên, khi ba người Lục Phỉ bước vào phòng, cũng không có nhiều người thực sự chú ý đến họ.

Lục Phỉ ôm Lục Hạo đứng tránh sang một bên, im lặng quan sát vở kịch này.

Lúc này, vở kịch đang đổi sang một phân cảnh nọ, đột nhiên vang lên một tiếng khóc lớn đến xé lòng.

Lục Hạo ngồi trong lòng ba đầu tiên là hoảng hốt, sau đó đáy mắt lại hiện lên sự cảm thông: “Ba ơi, người này khóc thảm thiết quá, lúc Hạo Hạo đi tiêm còn không như vậy nữa.”

Lời nói của Lục Hạo làm nhân viên và quay phim xung quanh nghe thấy đều không kìm được bật cười.

Sự chú ý của trẻ con từ trước tới nay đều không giống người lớn.

Nhưng ánh mắt của Lục Phỉ lúc này lại trở nên buồn bã.

Hình như anh cũng chỉ khám cùng Nhan Hạ được vài lần, mà vài lần đi khám cùng kia cũng chỉ dừng lại ở trước cổng bệnh viện.

Mỗi một lần nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của Lục Hạo khi đi từ bệnh viện ra, anh còn tưởng rằng bé đang cảm thấy không khỏe, bây giờ xem ra, có lẽ Hạo Hạo đã từng khóc to khi phải đi tiêm, nhưng lúc ấy, chỉ có một mình Nhan Hạ đi cùng bé, ôm bé, an ủi bé…

Anh ôm chặt con trai, cảm thấy mình vẫn chưa đủ đủ tư cách làm một người cha.

“Ba ơi, ba ôm con chặt quá.” Lục Hạo đang say sưa xem kịch lại phát hiện mình đang bị xiết chặt lại, vội kêu lên oai oái.

“Ba xin lỗi, tại ba đang mải nghĩ quá.” Lục Phỉ hoàn hồn, vội xin lỗi con trai.

“Không sao đâu ba, con không đau đâu ạ.” Bé nở nụ cười đáng yêu với ba, rồi lại xem tiếp vở kịch nọ.

Lục Phỉ thấy con trai ngoan như vậy, trái tim gần như mềm nhũn. Vợ và con trai vẫn luôn có thể không biết gì mà khuấy động trái tim anh.

***

Một lúc lâu sau, đến khi mọi người diễn xong vở kịch mới nhận ra hiện nay trong phòng thế mà lại có thêm không ít người. Khi nhìn thấy Diệp Liễu và Lục Phỉ đang ở đây, nhóm người nọ lập tức căng thẳng lên, tại sao Giám đốc Diệp và Ảnh đế Lục lại có mặt ở đây vậy?

“Vở kịch mà hôm nay mọi người diễn không tệ, chắc hẳn ai cũng biết vị bên cạnh tôi chắc rồi, hôm nay Ảnh đế Lục tới đây với mong muốn chọn ra một người cùng góp mặt trong MV mới nhất của Vưu thiên vương, hy vọng lát nữa mọi người có thể phát huy xuất sắc.” Diệp Liễu nhìn ánh mắt đầy nghi ngờ của đám người mới, vừa cười vừa giải thích.

Vừa nói xong, trái tim nhỏ bé của những người này lập tức xao xuyến.

Lục Phỉ và Vưu Khánh là hai “ông lớn” trong giới âm nhạc và điện ảnh, cho dù sau này họ có theo đuổi con đường nào đi chăng nữa thì chỉ cần “hưởng sái” một chút lộc của hai người họ thôi là sau này cũng sẽ thuận lợi hơn người khác rồi. Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Lục Phỉ của họ cũng ngay lập tức nóng lên.

Lúc này, Lục Phỉ lại nhìn về phía Diệp Liễu bên kia, thẳng thắn nói ra: “Chúng ta sẽ chờ kết quả được công bố rồi mới tiến hành tuyển chọn.”

Mà khi Lục Phỉ vừa dứt lời, ánh mắt của những người đó lại chuyển hướng sang những vị giám khảo. Lần này, giám khảo mới đúng là người nắm giữ sự sống chết của bọn họ!

Những giám khảo kia nghe được lời của Lục Phỉ liền vội vàng bắt đầu chấm điểm cho các thí sinh, trong đầu họ vốn dĩ đã có kết luận rồi, rất nhanh cũng đã xác định được điểm số.

Một lúc sau, kết quả xếp hạng đã được định ra.

Diệp Liễu liền đưa kết quả cho Lục Phỉ.

Lục Phỉ nhìn lướt qua rồi gọi tên ba người đứng đầu, đã có ba người đứng dậy từ trong đám người.

Hai nam một nữ.

Để có thể ứng tuyển vào công ty giải trí Chí Tôn, diện mạo phải tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.

Lúc này ba người cùng đứng ở một chỗ, lại khiến ánh mắt người xem sáng ngời.

Lục Hạo thấy ba đang nghiêm túc nhìn ba người này, cũng mở to mắt, không ngừng nhìn vào tầm mắt của họ.

Ba người nọ bị Lục Hạo nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nóng rực, cả đám cùng nhìn về đứa bé đáng yêu hiện nay đang nổi tiếng này, cuối cùng cũng chỉ thốt lên được một câu “Đúng là vô cùng đáng yêu!” trong lòng.

Khi hai phía “giao lưu ánh mắt” với nhau, Lục Phỉ liền nhìn sang Lục Hạo trong lòng mình: “Hạo Hạo, con muốn ba hợp tác với ai trong số họ?”

Mà ngay khi Lục Phỉ vừa hỏi con trai câu này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người bé.

Mà tầm mắt của Lục Hạo vẫn luôn di chuyển qua lại giữa ba người nọ như trước, sau đó vươn ngón trỏ chỉ về phía một thực tập sinh nam trong đó: “Hạo Hạo chọn anh này!”

“Vì sao vậy?” Lục Phỉ nhướng mày, nếu anh nhớ không lầm thì người này chính là người vừa mới…

“Bởi vì con thấy anh ấy khóc trông rất đáng thương, chắc chắn là đang khó chịu lắm nên mới khóc thảm thiết như vậy.” Lục Hạo nói bâng quơ, lại còn cố ý gật đầu nhằm tăng sức thuyết phục.

“Vậy chọn cậu ta đi.” Lục Phỉ liền quyết định như thế.

Khóe miệng của Diệp Liễu khẽ run lên, Ảnh đế Lục à, anh có thể bớt tùy tiện như vậy được không?

Lục Hạo thấy ba chịu nghe theo ý mình, liền cười đến cong cả mắt, tỏ vẻ mình thật kiêu ngạo.

Lục Phỉ thấy con trai vui vẻ, cũng chẳng thèm để ý xem liệu người khác còn có ý kiến gì nữa không. Dù sao thì trình độ của ba người đứng đầu chắc chắn sẽ không kém, đã vậy thì làm con trai mình vui vẻ một chút cũng có sao đâu chứ?

Mà quay phim ở phía sau đã nhanh chóng bắt trọn được ánh mắt của Lục Phỉ khi nhìn về phía Lục Hạo. Ánh mắt này của anh đều khiến họ tan chảy.

Trong lòng cũng không khỏi cảm thán, cuối cùng thì số này của chương trình cũng có thể phát sóng được “Cuộc sống ngọt ngào” của hai cha con.

***

Sau khi chọn được diễn viên, Lục Phỉ lại dẫn Lục Hạo đi dạo khắp công ty, sau khi ăn trưa ở căng tin công ty, lại lấy thêm cảnh ở công ty giải trí Chí Tôn, lúc này hai ba con mới về nhà.

Sau khi đỡ Lục Hạo xuống, Lục Phỉ lại lấy di động gọi cho Vưu Khánh rồi đi ra ngoài ban công nói chuyện.

Lục Hạo nhìn bóng lưng của cha, mím môi, lại ngồi ngoan ngoãn trên sô pha, tự lấy điều khiển từ xa rồi bật TV lên.

TV bật lên đang chiếu đến chương trình quảng cáo, bé cũng không ngại mà xem chăm chú.

Chỉ vài quảng cáo sau, chương trình quảng cáo đột nhiên thay đổi, lại xuất hiện quảng cáo va-li.

Lục Hạo nhìn chiếc va-li trên màn hình, ánh mắt đột nhiên sáng lên, sau đó lại chạy trở về căn phòng nhỏ của mình, bé nghĩ ra chuyện mình cần làm rồi.

Mà Lục Hạo vừa chạy đi, khiến cho quay phim cũng vội chạy đi theo.

Trong phòng của Lục Hạo.

Lục Hạo kéo va-li nhỏ của mình từ một góc nọ, để lên giường, kéo khóa kéo ra, sau đó lại mở tủ quần áo, nghiêm túc nhìn lên tủ.

Một lúc lâu sau, chỉ thấy Lục Hạo chọn ra một chiếc áo bông nhỏ màu trắng trước, gấp lại thật cẩn thận rồi bỏ vào va-li, rồi bé lại chọn từng món từng món một theo sở thích của mình.

Lúc này biên kịch ở bên cạnh thấy thế mới tò mò hỏi Lục Hạo: “Hạo Hạo, con xếp quần áo vào va-li để làm gì vậy?”

“Để đi tìm mẹ ạ, buổi sáng ba có nói rồi, nhưng vừa nãy Hạo Hạo mới nhớ ra.” Lục Hạo vừa nói vừa sắp xếp tiếp, lúc nói chuyện lại bỏ thêm vài món đồ vào va-li. Khi phát hiện không bỏ quần áo vào được nữa, bé lại khó xử nhìn cái va-li, lẩm bẩm: “ Nên mang theo cái này thì tốt hơn? Hay là cái này?”

Biên kịch ngớ người ngay lập tức, rốt cuộc là từ lúc nào Tiểu Hạo Hạo biết họ phải quay ở nước ngoài vậy?

“Con trai, con đang làm gì đấy?” Đợi đến lúc Lục Phỉ vào phòng liền thấy tủ quần áo và va-li của Lục Hạo khá lộn xộn.

“Không phải buổi sáng ba nói chúng ta sẽ đi gặp mẹ ạ?” Lục Hạo nghiêng đầu hỏi, nhìn chằm chằm vào ba bằng ánh mắt thấp thỏm.

Lục Phỉ nghe vậy cũng im lặng, buổi sáng anh cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ bé lại nhớ dai như vậy.

Lại nhìn vào ánh mắt con trai, tiếp lời: “Ngày kia chúng ta mới đi được.”

“Dù sao mình cùng được gặp mẹ là được, Hạo Hạo muốn nhanh được nhìn thấy mẹ, vậy ba cũng về thu dọn đi!” Lục Hạo có được đáp án mình muốn, lại quay ra tiếp tục “sự nghiệp” lựa chọn quần áo vĩ đại” của mình.

Lục Phỉ bị con trai thúc giục liền trở nên bất đắc dĩ, dù bé có thu dọn hành lý xong nhanh như thế nào đi chăng nữa thì cũng không được gặp mẹ nhanh hơn đâu.

Thật ra mà nói thì anh cũng hơi thấy nhớ cô!

Anh vừa nghĩ vậy thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, màn hình hiển thị hai chữ “Bà xã”.

Ánh mắt Lục Phỉ lập tức dịu lại, liền bắt máy ngay tức khắc, nói: “Bà xã.”

Mà ngay sau khi hai chữ này vừa vang lên, Lục Hạo ở bên cạnh lập tức xoay người chạy tới, duỗi tay với Lục Phỉ, nói: “Ba ơi, đây là mẹ sao? Ba mau đưa cho con di động đi.”

Lục Phỉ mới nói được vỏn vẹn hai chữ với vợ đành phải đưa điện thoại cho bé.

Lục Hạo cầm di động quay người chạy đến bên mép giường, sau đó vui vẻ gọi một tiếng “Mẹ ơi” qua điện thoại.

Sau đó lại ríu rít kể cho mẹ nghe chuyện xảy ra hôm nay ở công ty của ba.

Lục Phỉ vừa bị con trai vứt sau đầu kia còn đang im lặng đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Khi quay phim quay lại cảnh này, có phải đối lập với Lục Hạo đang vui vẻ là Lục nam thần đang đau khổ tột độ hay không ta?

Cho nên, ý nghĩ lúc chiều cũng chỉ là ảo tưởng của mình thôi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi