Edit: Tiểu Vi Vi
► ►►??? ℍ? ?ℍ?ℕ? ??ℙ ????◄◄ ◄
Mấy ngày liên tiếp, Tống Sở Kha đều chạy tới nhà Tô Duyệt chờ, ngay cả người bảo vệ khi thấy anh tới, không cần lấy giấy thông hành ra đã trực tiếp cho anh đi vào.
Tống Sở Kha một mình tự ôm hết các nhiệm vụ mua đồ ăn, nấu cơm. Tô Duyệt cũng vui vẻ hưởng thụ, dù sao trừ việc ăn chút cơm hộp bên ngoài, cô căn bản không có xuống bếp nấu cơm.
Hôm nay sau khi đút Bánh Bánh ăn xong, Tô Duyệt tiện tay cầm điện thoại lên, bảo Tống Sở Kha không cần tới.
Vẻ mặt Tống Sở Kha ở đầu dây điện thoại bên kia vô cùng vui mừng, trong nháy mắt suy sụp xuống: "Sao vậy? Em không thích anh tới chỗ em ư?"
Tô Duyệt tức giận nói: "Em có hẹn với bạn!"
"Cần anh đi đón em không?"
"Không cần đâu." Tô Duyệt cúp điện thoại. Sau khi make-up, thay quần áo xong lập tức chuẩn bị ra cửa, cô bế Bánh Bánh hôn một cái: "Bánh Bánh ngoan ngoãn ở nhà đó, mẹ rất nhanh sẽ về."
Bánh Bánh kêu một tiếng, dường như đang đáp lại "Biết rồi". Nó kêu xong lại lười biếng bò về cái ổ ấm áp của mình.
Tô Duyệt vừa đến quán cà phê đã hẹn trước đã thấy một người ngồi tại một góc khá kín. Cô đi qua ngay, rồi cởϊ áσ khoác và khẩu trang xuống: "Chờ lâu chưa?"
Hứa Miên liếc mắt liền thấy cô, nhìn cô ngồi xuống, hắn đẩy thực đơn sang: "Vừa đến thôi. Em uống gì?"
Tô Duyệt tuỳ tiện nhìn lướt qua: "Gọi một ly Cappuccino đi." Cô sửa sang mình lại một chút, nhìn về phía hắn: "Sao anh đột nhiên tìm tôi vậy?"
"Tôi không tới tìm em, em cũng quên phải mời tôi ăn cơm luôn." Hứa Miên nửa nghiêm túc, nửa đùa giỡn nhìn cô nói.
"Hứa đại ảnh đế hình như không giống dạng thiếu người mời bữa cơm như tôi đâu." Tô Duyệt nhướng mày, hiếu kỳ nhìn hắn.
Hứa Miên gật đầu: "Lần trước ông nội nhận lầm em thành bạn gái anh, đến giờ ông ấy vẫn còn nhớ nhung em. Hơn nữa gần đây cơ thể ông ấy không khỏe, mấy hôm trước còn nhập viện, đặc biệt muốn gặp em." Nói một nửa, hắn dừng một chút nhìn biểu cảm của cô rồi tiếp tục: "Em cũng biết, ông cụ gặp một lần liền ít đi một lần... Xin em giúp anh việc gấp này đi, coi như anh nợ em một ân tình."
Nghe hắn nói hết lời, Tô Duyệt im lặng một chút, cũng bỏ quên cà phê luôn.
Việc này đặt vào trước kia, cô nhất định đồng ý ngay. Dựa theo cảm tình giữa cô và Hứa Miên, cô khẳng định có thể giúp. Nhung hiện tại không giống, cô có bạn trai.
Hứa Miên đẩy cà phê tới trước mặt cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ do dự, hắn có cảm giác không tốt, bỗng chút ít lo lắng nổi lên.
Cô... sẽ từ chối ư...?
"Tô Duyệt?" Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, làm Tô Duyệt phản ứng lại từ trong suy nghĩ của mình.
"Ngại quá." Tô Duyệt nhấp một ngụm cà phê, nghĩ nghĩ một chút vẫn quyết định nói cho hắn: "Hứa Miên, tôi có bạn trai."
Nghe thấy lời cô nói, tay cầm tách cà phê bất giác nắm chặt, giấu đi sự khiếp sợ và mất mát trong lòng. Hắn giả vờ ngạc nhiên, cười chúc phúc cô: "Có bạn trai rồi? Chúc mừng, tin tức tốt lớn như vậy cũng không nói cho anh biết."
"Chuyện mới mấy ngày nay thôi, nhớ giúp tôi giữ bí mật đó!" Tô Duyệt cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hứa Miên cứng ngắc gật đầu, làm bộ tò mò hỏi: "Là ai câu nữ thần nhỏ của chúng ta đi mất vậy? Hôm nào mang anh đi gặp đi."
Vừa nói tới chuyện tình yêu, Tô Duyệt hiếm khi xuất hiện vẻ con gái e thẹn, cô chia sẻ chuyện của cô với Tống Sở Kha cho Hứa Miên nghe, hoàn toàn không để tâm tới cảm xúc của hắn.
Hai người trò chuyện, nói cười lúc lâu.
Hứa Miên bắt đầu lơ đễnh, nhìn cô gái nghịch ngợm tươi cười trước mắt, hắn cho rằng chỉ cần mình đủ lợi hại, treo cô bên người, thì cô ấy vẫn luôn thuộc về hắn. Nhưng sự thật... Đã có người cướp cô đi từ bên người hắn rồi...
Lòng hắn chua xót, nhưng không thể nói gì.
Rốt cuộc khi lần trước Tô Duyệt giả làm bạn gái đi gặp người nhà hắn, lúc ấy hắn cảm thấy, đời này cô là của hắn.
Không ngờ kết quả thế mà như vậy...
Nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, hắn không nỡ đánh gãy, bảo mình không muốn nghe mấy chuyện đấy. Rất muốn nói với cô, những việc đó, hắn cũng muốn làm cùng cô.
Nói quá nhiều nên Tô Duyệt cũng hơi ngại, dù sao chuyện này cô còn chưa nói cho Úc Nam biết, lại đi nói với Hứa Miên.
Cuối cùng Tô Duyệt chân thành tha thiết nhìn hắn nói: "Anh yên tâm đi, Tết năm nay tôi sẽ về gặp ông ấy." Có sao thì ông cụ cũng đối xử với cô rất tốt.
Hứa Miên vẫn máy móc gật đầu như cũ, hắn không biết nên nói gì để biểu đạt tâm trạng mình.
Nếu cô hạnh phúc như ghế, về sau có phải hắn không nên tiếp tục quấy rầy cô...
Lúc Tô Duyệt đứng dậy chuẩn bị rời đi, hắn một hơi uống cạn tách cà phê, không thể phân rõ mùi vị là đắng hay ngọt. Hắn đứng dậy sờ sờ đầu tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: "Nếu cậu ta bắt nạt em, cứ tới tìm anh. Anh giúp em báo thù."
Tô Duyệt phì cười một tiếng: "Biết rồi, em về đây, Bánh Bánh còn đang ở nhà chờ em đấy."
"Anh đưa em về." Hứa Miên cầm chìa khoá và áo khoác, hướng cô khoa tay múa chân: "Đưa nữ sĩ về nhà là phong độ thân sĩ phải có."
Tô Duyệt gật đầu, leo lên xe hắn.
Dọc theo đường đi lời hai người nói không nhiều, tuỳ tiện tâm sự đã đến dưới khu nhà Tô Duyệt ở.
"Anh ngừng ở đây đi, tôi tự vào. Anh về nghỉ ngơi sớm chút đi." Tháo đai an toàn, Tô Duyệt lấy theo túi nhỏ của mình rồi xuống xe.
Hứa Miên quay cửa kính xe xuống, nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô: "Chúc em hạnh phúc."
Lòng Tô Duyệt ngờ vực, vẫn không nói ra lời. Cô chỉ gật gật đầu: "Anh cũng vậy."
Hứa Miên tăng tốc lái xe rời đi. Tô Duyệt không trực tiếp trở về khu nhỏ, mà đi tới một tiệm bánh kiểu Tây cạnh đó, lấy bánh kem và đồ ngọt đã đặt trước.
Đèn hành lang không phát sáng, hình như hư rồi. Tô Duyệt nói thầm một tiếng thật là, một tay cầm theo bánh kem và đồ ngọt, một tay tìm chìa khoá.
"Duyệt Duyệt." Một âm thanh từ tính vang lên từ sau lưng cô, doạ cô nhảy dựng. Cô lập tức xoay người lại, chìa khóa rơi xuống đất.
Mượn ánh sáng mỏng manh có thể thấy rõ người đến là Tống Sở Kha, trái tim khẩn trương chậm rãi trở lại bình thường. Cô tức giận ngồi xổm dưới đất, nhặt chìa khoá lên rồi lần nữa cắm vào ổ khoá. "Sao anh tới mà không nói lời nào? Làm em sợ muốn chết."
Tống Sở Kha nhận lấy cái túi hơi nặng từ cô, trực tiếp đặt trên sàn hành lang, ngăn động tác tiếp tục mở cửa, cả người như con gấu ôm chầm cô.
"Tống Sở Kha, anh làm gì?! Buông em ra." Tô Duyệt không hiểu hành động của anh, muốn thoát khỏi sự giam cầm. Không ngờ anh càng ôm cô chặt hơn, còn trực tiếp ôm cả người cô xoay chỗ khác.
"Sở Kha, anh làm sao vậy? Có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đi vào nói được không?" Thấy anh như thế, Tô Duyệt hạ thấp giọng, ôn nhu hỏi anh ấy.
Cằm Tống Sở Kha gác lên vai cô, ngữ điệu rầu rĩ truyền đến: "Anh vừa thấy..."
"Anh thấy gì?" Tô Duyệt khó hiểu hỏi.
"Vừa rồi anh thấy em vừa nói, vừa cười với hắn." Giọng Tống Sở Kha uỷ khuất như một đứa trẻ nhỏ: "Người đàn ông đưa em về ấy..."
"Đó là bạn em, bọn em đi ăn cơm, hắn đưa em về." Hoá ra là ghen tị. Tô Duyệt hiểu rõ, vụng về an ủi anh.
Tống Sở Kha vẫn như cũ không chịu bỏ qua: "Em cùng hắn rất thân mật."
"Là bạn bè bình thường thôi, anh đừng nghĩ nhiều quá, được không?" Lần đầu tiên cảm thấy người đàn ông này trẻ con như vậy, giải thích đường nào cũng không nghe. Thấy anh vẫn chưa buông tay, cô trầm giọng: "Tống Sở Kha, anh không chịu buông tay... Ah..."
Tống Sở Kha ném túi cô đi, một tay nâng đầu cô, một tay gắt gao ôm chặt eo cô, trực tiếp hôn lên môi cô.
Vụng về lại gấp gáp, làm Tô Duyệt không thể tức giận nổi. Nhìn bộ dáng anh ghen, có chút bất đắc dĩ, cũng hơi buồn cười. Xem ra người đàn ông này, là một cái lu giấm.
Vốn trong lòng Tống Sở Kha nghẹn khuất không nơi trút, khi cảm nhận được cô không hề giãy giụa mà nhón chân ôm cổ anh, anh trở nên hơi hơi vui mừng, nhịn không được muốn nhiều hơn.
Vì vậy tay anh đẩy áo khoác cô chưa kéo chặt dây kéo ra, chỉ một tay đã có thể ôm trọn eo nhỏ của cô.
Có thể do ngây người ở bên ngoài hồi lâu, bàn tay to lớn của anh có chút lạnh, làm cô không tự chủ được run nhẹ. Nhưng cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, trước tiên phải dỗ cái lu giấm này xong rồi tính tiếp. Thế nên cô nghiêm túc hôn môi với anh, thậm chí có hơi sa vào đó...
Không biết có phải do bản tính của đàn ông là vậy hay không. Bề ngoài Tống Sở Kha ngoan ngoãn, thế mà cũng cất sắc tâm, như bức vẽ trong phòng vẽ tranh ấy.
Tay Tống Sở Kha đặt trong áo lông vũ dần ấm lên, vừa hôn môi cô vừa luồn tay vào bên trong quần áo cô... làm anh có chút mặt đỏ tim đập.
Cô không từ chối, liệu có phải đang ám chỉ anh có thể tiếp tục không...?
Vậy nên anh một đường tiến về phía trước, sờ đến chỗ khấu nội y. Một tiếng lạch cạch vang lên, nội y cô mặc bị anh mở ra. Trong tích tắc ấy anh nổi lên phản ứng sinh lý. Đồng thời Tô Duyệt cũng cảm nhận được nửa người trên bị giải thoát trói buộc, nửa người dưới bị một đồ vật cứng cứng chống lấy, như vừa tỉnh khỏi giấc mộng. Thấy họ hôn đến độ mất lý trí, khuôn mặt đỏ hơn phân nửa.
Cô vội đẩy anh ra, hung hăng trừng mắt với anh một cái. Sau khi tự sửa sang lại mình xong, cầm chìa khoá mở cửa ra.
"Vào đi." Hôn tới độ giọng cô trở nên khàn khàn.
"Được." Tống Sở Kha làm chuyện xấu sờ sờ đầu, lấy túi và túi nhỏ của cô mang vào.
Bánh Bánh ngồi ở chỗ kia dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn họ, như đang nói "Rõ ràng hai người đứng ở cửa lâu như vậy, sao không vào?".
"Bánh Bánh, mẹ về rồi đây." Tránh cho xấu hổ, Tô Duyệt cúi đầu đút cá nhỏ cho Bánh Bánh, cố ý không nói lời nào với anh.
"Meo~." Tiếng kêu của Bánh Bánh rất sáng, thoả mãn ăn cá khô mẹ đút.
Tống Sở Kha không nhìn thấy biểu cảm của cô, không rõ có phải cô đang tức giận hay không. Anh yên lặng lấy bánh kem và đồ ngọt bỏ vào tủ lạnh, sau đó cất túi cô đàng hoàng. Thấy cô vẫn còn ngồi chỗ kia ôm Bánh Bánh, nhớ tới dư vị nụ hôn vừa rồi, lập tức vô cùng vui vẻ. Chắc cô cũng rất thích nhỉ... Cô còn ôm mình nữa...
Ôm Bánh Bánh một hồi, cô lập tức tránh sang chỗ khác. Tống Sở Kha nhân cơ hội ngồi vào cạnh cô, nhìn mặt cô hồng hồng, anh thầm nghĩ quả nhiên mình đoán không sai, cô ấy cũng biết thẹn thùng.
Nhận thấy cô như muốn đứng lên, anh vội giữ chặt cô, chân thành tha thiết nói: "Duyệt Duyệt, rất xin lỗi em, vừa rồi anh không khống chế được sự ghen tị của bản thân... Em có thể tha thứ cho anh không?"
Giờ anh giả bộ vô tội ngay trước mặt, ánh mắt kia làm lòng cô mềm nhũn. Nhưng cô vẫn giả vờ như không vui, không thèm để ý anh. Cái người này thế mà còn uỷ khuất, thật sự chán ghét muốn chết.
"Duyệt Duyệt..." Tống Sở Kha lôi kéo tay cô, ngữ điệu như làm nũng, làm tim Tô Duyệt mềm nhũn.
"Được được, em biết rồi. Về sau không được làm loạn đấy, còn ở bên ngoài nữa chứ. Bộ anh không sợ có người thấy à?" Tô Duyệt giả vờ phê bình, nhéo nhéo mặt anh.
Anh thì rất tiếp thu lời cô nói, nghiêm túc nhớ kỹ.
Cũng mặc kệ hành động nhỏ của cô.
Nhưng khi thấy cô vì động tác này lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng sợi dây chuyền, anh lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lòng ngứa ngáy. Anh ôm cô, cọ cọ tóc cô: "Duyệt Duyệt, anh vẫn còn muốn hôn em..."
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Tô Duyệt bạo hồng, cô đánh chân anh: "Anh nghĩ gì không đâu, không hôn... Ô... Tống Sở Kha, anh... Anh tránh ra..."
"Không chịu, anh muốn hôn em..." Tống Sở Kha càng hôn càng dùng sức, hôm nay anh hai nói với anh, phụ nữ đều khẩu thị tâm phi, cô nói không muốn, thật ra là rất muốn. Vừa nhìn khuôn mặt cô đỏ rực, rõ ràng cô cũng rất thích anh đụng chạm, nhưng lại cứ nói không muốn không muốn...
Tô Duyệt cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi, người đàn ông này biến cô thành một bãi nước, mỗi lần anh đụng chạm đều làm tim cô rung động.
Đây là... Sự quyến rũ của thích ư?
Vì vậy cô nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ nụ hôn của anh, tay đặt lên lưng anh ấy.
Tống Sở Kha vừa hôn môi, vừa chậm rãi đặt cô lên sô pha mềm mại. Sau đó anh đè xuống, đường cong hai người hợp lại với nhau, phá lệ quyến rũ người.
Ánh sáng đèn làm Tô Duyệt có hơi khó chịu.
Vì vậy Tống Sở Kha sờ soạng ấn cái nút trên bàn, đèn phòng khách và bức màn cùng nhau đóng lại, hơi thở anh phả vào cổ cô: "Duyệt Duyệt, em là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp."
"Ah... Tống Sở Kha, anh là con sói xám, gạt em lọt hố!" m thanh Tô Duyệt mềm mại, làm anh nghe xong liền động tình, chỉ muốn dùng sức yêu thương người con gái nằm dưới thân.
Tống Sở Kha thấp giọng cười, tiếng nói phá lệ mê người: "Đúng vậy, phải nghĩ cách ăn luôn cô gái nhỏ này mới được."
"Hừ, anh trở nên hư hỏng như vậy từ khi nào?"
"Chỉ hư hỏng với mình em." Tống Sở Kha hôn lên môi cô.
Cô cảm nhận được Tống Sở Kha có phản ứng sinh lý, cô cũng bất tri bất giác bị anh trêu chọc nổi lên phản ứng.
Cô không biết các cặp đôi yêu nhau khác khoảng bao lâu sẽ tiến vào bước này, nhưng đối với cô, tiếp xúc bên ngoài với anh và bất giác bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy... Cô chờ mong và lo lắng.
"Tống Sở Kha."
"Đây." Vừa hôn cô, vừa đáp lời.
"Em rất đói." Tô Duyệt đáng thương nói. Thật ra cô không muốn nhanh như thế đã chuyển thành loại quan hệ này với anh, không biết vì sao, cô cảm thấy quá nhanh.
Tuy anh nói anh thích cô nhiều năm, nhưng họ mới ở bên nhau chưa được bao lâu... Cô không phản cảm việc hai người tiếp xúc, trái lại rất hưởng thụ, nhưng vẫn làm cô thấy quá nhanh.
Tống Sở Kha hơi cứng người một chút, rồi nhận mệnh mở đèn, giúp cô sửa sang lại quần áo và tóc vì động tình mà trở nên lộn xộn, xoa xoa tóc cô: "Anh lấy bánh kem với đồ ngọt cho em."
Nhìn anh xảy ra thay đổi bởi lời cô nói, lòng Tô Duyệt lập tức đầy cảm giác thoả mãn.
Hormone hình người rời đi, Tô Duyệt phở phào nhẹ nhõm.
"Bánh kem này..." Tống Sở Kha lấy bánh kem và đồ ngọt ra đặt lên bàn trà, nhìn tầng bơ mềm mại phía trên thì nhíu mày: "Sao anh nhìn thế nào cũng thấy không giống?"
"Ồ, cái này á, là bánh kem Tuyết Lở." Tô Duyệt lấy miếng kiếng bao bánh kem lên, bơ phía trên chuyển động, lập tức theo đó chảy xuống: "Rất đẹp đúng không? Đài Loan không có à?"
"Anh chưa gặp qua, thật sự có chút giống bộ dáng tuyết lở." Tống Sở Kha gật gật đầu, cảm giác rất mới lạ.
"Đúng vậy, chất dính này là sữa bò Tuyết Yến, uống rất ngon! Còn làm đẹp, dưỡng nhan nữa." Đút cho Tống Sở Kha một ngụm, anh gật gù.
Nhìn cô ăn thoải mái như vậy, Tống Sở Kha có chút không dám tin. Nghệ sĩ nữ chẳng phải rất chú trọng việc bảo quản dáng người à? Cô ăn nhiều như thế, dáng người còn thon thả như vậy, thật sự có chút bất ngờ.
"Một người nghệ sĩ như em ăn nhiều đồ ngọt vậy, không sợ mập lên à?"
"Hôm nay thèm nên em mới ăn thôi, bình thường không nhìn thấy thì sẽ không nghĩ tới." Miệng Tô Duyệt phồng phồng, Tống Sở Kha thò tới liếm liếm một chút, phối hợp gật đầu: "Thật sự rất ngọt."
Nghĩ tới hành vi của anh, mặt Tô Duyệt liền đỏ lên: "Lưu manh!"
"Chỉ lưu manh với em." Tống Sở Kha híp mắt nhìn cô, sau khi chờ cô ăn hết bánh kem Tuyết Lở thì anh chuẩn bị dọn dẹp đồ, về nhà.
Tuy anh rất muốn ở lại sống cùng cô, đấy là chuyện anh suy nghĩ rất nhiều năm. Nhưng anh cảm thấy nên chờ chút đã. Có lẽ cô mới quen với việc có anh làm bạn, không thể sốt ruột quá.
Ở tủ giày trước cửa, hai người trình diễn màn cặp tình nhân yêu đương cuồng nhiệt lưu luyến tạm biệt nhau.
Tô Duyệt giúp anh lấy dây xích cửa xuống, sửa sang quần áo, sau khi xác định sẽ không bị cảm lạnh thì mở cửa: "Nhớ chú ý an toàn."
"Được rồi, em nghỉ ngơi sớm chút đi, mai anh tới thăm em." Tống Sở Kha gật gật đầu, ôm cô một chút rồi rời đi.
Sau khi khoá cửa kỹ càng, Tô Duyệt sờ sờ mặt mình, hình như không có nóng như vậy. Vì vậy cô thoải mái đi ngâm nước nóng, làm quá trình dưỡng da hằng ngày rồi hai người nói chúc ngủ ngon với nhau, sau đó ôm Bánh Bánh ngủ.
Hoá ra cảm giác nai con chạy loạn, chính là khi ở bên cạnh anh.