CƯNG CHIỀU VỢ YÊU, CẦU ÔM ÔM

Edit: Tiểu Vi Vi

►►►??? ℍ? ?ℍ?ℕ? ??ℙ ????◄◄◄

Tô Duyệt ngủ một giấc tới tận 11 giờ rưỡi thì bị hồi chuông điện thoại reo ầm ĩ đánh thức.

Cô dùng tay sờ soạng chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, còn chưa nhìn xem ai gọi tới cô đã mơ màng ấn nhận cuộc gọi. Tô Duyệt còn chưa kịp mở miệng đã bị câu chữ như súng đạn của đối phương doạ tới tỉnh ngủ luôn.

"Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng bắt máy. Cái quảng cáo ngày mai cô có chụp hay không hả? Người ta đi đưa quần áo đến chỗ cô, đợi một lúc lâu cô cũng không ra lấy là sao?" Úc Nam thật sự muốn ngất mẹ cho rồi. Cô rốt cuộc nuôi dưỡng nghệ sĩ hay cô đang nuôi dưỡng một con heo đây, giờ này vẫn còn ngủ!

"Chị Nam, em còn trong kỳ nghỉ phép mà..." Tô Duyệt trở mình lăn ra ngủ tiếp, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Được được, em nhanh nhanh xuống lầu lấy cho chị. Người ta chờ mấy tiếng đồng hồ rồi, tới đó em muốn chơi kiểu gì cũng mặc kệ em. Nhớ kỹ thử mấy bộ quần áo trước, xem xem cái nào hợp đấy."

Vừa dứt lời Úc Nam lập tức cúp điện thoại, không chừa đường để Tô Duyệt cò kè mặc cả. Tô Duyệt chỉ có thể bỏ điện thoại sang một bên, kêu than một tiếng rồi nhận mệnh bò dậy rửa mặt qua loa, sau đó đi xuống lầu lấy quần áo.

Người tới đưa quần áo là một cô gái, nhìn qua còn rất trẻ, thái độ cũng rất lễ phép.

"Đâu có khoa trương như thế, tính tình người ta rất rất tốt đó." Tô Duyệt nói cảm ơn với cô bé xong thì mang quần áo lên lầu, lòng vẫn không vui vì bị người đại diện hô to gọi nhỏ, chị ấy thật sự chẳng có bộ dạng phụ nữ gì cả.

Sau khi về căn hộ cô dọn dẹp phòng đơn giản một chút thì lại nhận được cuộc điện thoại khác từ Tống Sở Phong. Hắn nói người hôm nay gọi tới là Tống Sở Kha mới đúng, nhưng anh ta sắp bay sang New York. Cuộc nói chuyện lời ít ý nhiều, cô nghe xong lập tức hiểu rõ.

Hèn chi ngày hôm qua anh ấy bảo mình phải đến đây, hoá ra là sinh nhật anh.

Nghĩ tới ngày quan trọng nhất của anh, mà anh đồng ý lại ở cùng cô. Từng tầng mật ngọt trong lòng Tô Duyệt bắt đầu nhộn nhạo hết lên.

Nhưng vui vẻ qua đi buồn rầu lại đến. Mình nên tặng gì đây?

"Chìa khoá đặt dưới tấm thảm lót trước cửa, nếu em tới rồi thì vào trong chờ anh trước đi."

Lúc Tô Duyệt đi đến nhà trời đã sắp tối, anh thì đã ở đó chờ lâu. Nhìn cô mang theo túi xách lớn túi xách nhỏ, có chút ngoài dự liệu. Nhưng trong lòng có hơi mong đợi, nghĩ nghĩ bản thân anh chưa nói với cô về chuyện sinh nhật, nên ý nghĩ này lập tức bị đánh bay.

Anh tò mò cầm lấy túi trong tay cô: "Em mua cái gì vậy?"

Tô Duyệt nhìn dáng vẻ anh muốn mở ra xem, cô kịp lúc đánh vào tay anh cản lại, lảng tránh sang chuyện khác: "Anh làm gì mà thơm quá đi!"

Lực chú ý của Tống Sở Kha lập tức bị dời đi, anh cười cười: "Anh mới làm sandwich kẹp xoài với ức gà., không biết em có thích không nữa."

"Woa, thật ngon mắt, anh lợi hại quá!" Quan trọng nhất cái này vừa rẻ lại tốt cho sức khoẻ, người đàn ông này, thật sự làm tim cô rung động.

Tống Sở Kha rất đắc ý, dùng một tay đã ôm trọn eo cô, bắt đầu làm nũng: "Vậy em có phải nên khen thưởng anh không hả?"

Một người đàn ông trưởng thành làm nũng trước mặt cô, quả thật sát thương 100%, hoàn toàn không có sức chống đỡ. Vì vậy cô cười khoé mắt cong cong, hôn môi anh một cái.

Sau đó cô liền bị anh dùng sức ôm chặt, hôn càng sâu.

Nhưng Tô Duyệt không chịu để anh ở thế chủ đạo, cô bèn nhón mũi chân ôm cổ anh, thân thể nhỏ nhắn áp sát lên người anh. Hiện tại cô cao 1m68, nhưng đứng trước mặt anh vẫn có vẻ quá cố sức. Người đàn ông này lớn lên thật cao.

Hai người đều nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc này, lúc kết thúc đôi mắt Tô Duyệt đầy quyến rũ, làm Tống Sở Kha suýt chút không kiềm chế được.

Tống Sở Kha ôm cô tới bên bàn ăn, ánh mắt bỗng tối xuống: "Tiểu yêu tinh."

Tô Duyệt cười khanh khách: "Chỉ quyến rũ mình anh thôi. Nhưng yêu tinh muốn ăn thử sandwich anh làm, nếu nuốt không được thì sẽ đuổi anh ra ngoài."

Tống Sở Kha thấy cô nói vậy, khoé môi hơi kéo: "Không thành vấn đề."

Tô Duyệt cầm sandwich trên bàn cơm, dùng giấy báo tiếng Anh gói lại, nhìn qua có vẻ giống tình thú thời phục cổ. Cô cắn một miếng, khoang miệng đầy mùi vị của xoài cùng thịt ức gà. Hai mắt cô lập tức phát sáng lấp lánh, tăng nhanh tốc độ ăn.

Tống Sở Kha cưng chiều nhìn cô thưởng thức món ăn ngon đẹp mắt do chính anh làm, lòng vui như nở hoa.

Ăn món ăn do anh tỉ mỉ nấu ra, cộng thêm hôm nay là sinh nhật anh, Tô Duyệt cảm thấy mình phải đi rửa chén mới được, nếu không trong lòng cô sẽ rất có lỗi.

Mặc kệ Tống Sở Kha dùng mọi cách ngăn cản, Tô Duyệt vẫn kiên trì để cô rửa chén.

Anh biết cô chưa từng xuống bếp nấu cơm, tủ lạnh trong nhà trừ đống đồ vật do anh mua ra thì chỉ có một đống sữa chua và mặt nạ. Nhưng hiện tại cô sợ anh vất vả, cướp phần rửa chén làm anh thật sự rất cảm động.

Tống Sở Kha thật mong chờ những ngày tháng trong tương lai, mỗi ngày đều ở cạnh cô.

Sau khi lau khô tay, Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn Tống Sở Kha tựa người vào quầy bar nhìn cô.

Cô cởi tạp dề ra, tức giận nhìn anh: "Anh không ra sô pha ngồi, đứng đó nhìn em làm gì?"

"Vì em đẹp nên muốn nhìn thêm vài lần." Tống Sở Kha cười hì hì, giúp cô vén vành tóc mai.

Tô Duyệt hừ hừ hai tiếng, đi lướt qua anh ôm Bánh Bánh đang mải mê chơi đùa, đút nó ăn.

"Em thế mà biết nuôi mèo à?" Tống Sở Kha nhích sang bên cạnh cô, nhìn cô cẩn thận xử lý lông của Bánh Bánh, sườn mặt nhìn qua hết sức dịu dàng.

"Trước đó em quay một bộ phim, sau đó do nhập diễn quá sâu, cả người và trạng thái tinh thần đều không ổn, công ty cho em thời gian để thả lỏng thật tốt. Sau đó bạn bè giới thiệu cho em một con mèo, thấy rất hợp ý nên em giữ lại. Rồi về sau có nó ở cùng, tâm trạng em dần tốt lên."

Nhớ lại đoạn quá khứ đã qua của mình, Tô Duyệt thật xúc động. Nhưng lúc cô nói tới bạn bè vẫn có điều giấu diếm. Vì con mèo ấy là của Hứa Miên giới thiệu cho cô. Sau chuyện ngày hôm qua, cô sợ trong lòng Tống Sở Kha cảm thấy khó chịu, nên không nhắc đến.

Đột nhiên nhớ tới món đồ ngày hôm nay mua cho anh còn chưa mở, cho nên cô bèn kéo Tống Sở Kha đi khui quà: "Không nói chuyện này nữa, để em lấy đồ em mua cho anh xem."

Tô Duyệt lấy ra hộp bút vẽ và thuốc màu, ngượng ngùng đưa cho anh: "Em không rành mấy đồ dùng trong vẽ tranh, nên lúc em đi dạo ở thư viện, nhân viên bán hàng đề nghị cho em. Em cũng không biết anh hay dùng nhãn hiệu nào, có điều em nghĩ cái này không tệ lắm đâu."

"Còn có cái cà vạt này nữa. Vừa nhìn thấy em đã ưng ý cái đó, cảm thấy nó rất phù hợp với khí chất của anh, mãi không già. Lúc tính tiền em suýt bị nhân viên thu ngân nhận thân phận, may em chạy mau." Tô Duyệt lại đắc ý lấy ra một chiếc cà vạt hết sức tinh xảo, không hề phát hiện ánh mắt Tống Sở Kha thay đổi.

"À quên, chân anh chẳng phải vừa khôi phục sao? Em có chuẩn bị cho anh cái máy mát xa, bình thường anh hay ngồi một chỗ rất lâu để vẽ tranh, như thế không tốt với thân thể. Cái máy này có thể mát xa lòng bàn chân, rất rất thoải mái luôn."

Nhìn cô gái nhỏ lần lượt lấy ra từng món đồ rồi giới thiệu, anh đã biết, đó đều là quà tặng anh. Tống Sở Kha thật sự rất muốn gắt gao ôm người con gái ấy vào ngực, hôn lên cánh môi cô.

Sau khi toàn bộ đồ anh đều xem qua, Tô Duyệt thò lại gần hôn anh một cái, ôm cổ anh khẽ nghiêng đầu cười: "Nhà họa sĩ vĩ đại của em, sinh nhật vui vẻ!"

Tống Sở Kha trực tiếp bế cô lên, thấy cô kinh hoảng hô to, anh từng chút hôn xuống xương quai xanh xinh đẹp: "Cảm ơn em, em đưa gì anh cũng thích!"

"Anh mau mau thả em xuống!"

Giọng Tô Duyệt như móng vuốt của mèo nhỏ gãi gãi tim anh, muốn ngừng mà không ngừng được. "Anh còn muốn một món quà."

Tô Duyệt lập tức ngừng giãy giụa, nhìn vào đôi mắt anh: "Món quà gì?"

Hình như lúc mua quà cô không nghĩ anh muốn món quà gì, chỉ dựa vào cảm giác để chọn thôi. Giờ anh nói như thế, thật sự làm cô có chút ngại ngùng.

"Muốn hai ta ngủ chung với nhau."

Tô Duyệt vừa nghe xong, như đã dự kiến trước tên dính người như anh sẽ nói ra lời như thế. Nhưng tới khi anh nói ra, cô bắt đầu mặt đỏ tim đập.

"Mong muốn này của anh vượt quá khả năng rồi." Tô Duyệt cốc đầu anh, không biết nên từ chối hay tiếp nhận. Tuy rằng trong lòng cô cũng rất mong ngóng giữa họ tiến thêm một bước, đối với lời mời của anh cũng đã có chuẩn bị từ sớm, nhưng mà trong lòng cô vẫn không biết nên giải quyết ra sao.

"Ngay đêm nay được không? Em bắt đầu chạy show thì chúng ta sẽ không gặp mặt nhau được nữa đó." Tống Sở Kha làm nũng, cô quả thật không thể chống đỡ nổi.

Nhìn bộ dạng cúi đầu đầy sự mất mát kia, Tô Duyệt cũng không biết dáng vẻ ngạo kiều thường ngày của anh không biết cho ai nhìn. Cứ như cô bắt nạt anh bạn nhỏ vậy, nhìn hết sức đánh thương.

Suy nghĩ thật lâu, dưới sự đảm bảo rất nhiều lần từ Tống Sở Kha, cuối cùng Tô Duyệt cũng không kiên trì tiếp.

Cô tin tưởng Tống Sở Kha, anh... Có lẽ có thể thực hiện được?

Sau khi thời tiết chuyển lạnh, trời tối cũng ngày càng nhanh, Bánh Bánh trở nên lười biếng. Phòng khách vẫn chưa tắt đèn, nó đã thoải mái nằm trong ổ lông ngỗng chìm vào giấc ngủ.

Màn đêm đen luôn có thể khơi gợi du͙ƈ vọиɠ muốn phạm tội của mỗi con người.

Đặc biệt là khi anh nhìn bộ váy ngủ của Tô Duyệt, làm anh có cảm giác như máu mũi sắp dâng trào.

Trong phòng có nhiều thêm mùi hormone làm Tô Duyệt hơi mất tự nhiên. Cô đã tìm một bộ váy "khiêm tốn" (nội liễm) nhất trong tủ quần áo, nhưng vẫn có phần lớn cảnh xuân lộ ra ngoài.

Cổ áo chữ V khoét sâu ôm sát ngực, vải tơ tằm mang đến xúc cảm lành lạnh. Tuy chỗ không nên lộ không lộ ra, nhưng chết tiệt là anh cảm thấy cô hết sức quyến rũ!

Hai người đều tắm xong, mùi sữa tắm trên người giống nhau như mồi lửa mập mờ, làm người ta mơ mơ màng màng.

Tô Duyệt bị Tống Sở Kha kéo lên đùi anh ngồi, vừa hôn vừa hít sâu, như cái đuôi con sói lớn đang làm ghi nhớ mùi vị của con mồi.

"Sinh nhật lần này anh rất vui." Anh cọ cọ cổ cô, cả người đều thả lỏng.

"Biết ngay anh sẽ được một tấc, muốn tiến một thước mà." Tô Duyệt nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nghe giọng điệu cô như đang nũng nịu, làm lòng anh đặc biệt thoải mái. Trêu ghẹo liếm liếm lỗ tai cô: "Chỉ làm thế với mình em thôi."

Tô Duyệt mềm nhũn như bãi nước, cứ vậy dựa vào lòng ngực anh.

Tống Sở Kha tắt đèn trên tủ đầu giường, màn che cũng kéo ra, căn phòng chìm vào bóng tối. Nếu không phải tần suất hô hấp của hai người họ khác thường, người ta tưởng lầm hai người đó ngủ rồi ấy.

Hai người yêu nhau hôn môi trên giường, nằm xuống là điều hiển nhiên.

Tống Sở Kha quen thuộc hôn cô, hai tay anh bắt đầu không thành thật mà di chuyển trên thân cô, đốt lửa khắp nơi, chọc cô tới độ khó nhịn... Thân thể chân thành nổi lên phản ứng...

"Duyệt Duyệt, em có biết hay không, khi vẽ tranh nhất định phải đo lường thật chính xác." Dường như Tống Sở Kha nhớ tới gì đó, đang tính toán ý đồ xấu xa trong lòng mình.

"Hửm... Cái gì cơ?" Tô Duyệt đã hơi mê loạn, căn bản không thể suy nghĩ vấn đề gì trong đầu.

"Bức vẽ do anh vẽ kia, thật ra trước kia dựa theo tưởng tượng của mình để vẽ. Nhưng anh cảm thấy như thế không nghiêm túc lắm, nên anh muốn bàn bạc với em. Em thấy sao?"

Tô Duyệt nghe xong như lọt vào sương mù, giờ anh ấy muốn bàn bạc gì? Dù không hiểu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Tống Sở Kha như cậu bé làm chuyện xấu, cầm lấy tay Tô Duyệt, cẩn thận giúp cô cởi tầng vải mỏng trói buộc kia xuống, bắt đầu tỉ mỉ nghiêm túc đo đạc.

Tô Duyệt trong nháy mắt đã biết anh có ý gì, bùm một cái gương mặt đỏ lự, hô hấp trở nên dồn dập hơn. Chỗ anh chạm qua như đốt lên ngọn lửa nhỏ, có chút khó chịu, có chút ngứa, muốn thoát khỏi nhưng bị anh ôm gắt gao.

Sức lực giữa nam và nữ cách xa nhau, dễ như trở bàn tay biểu hiện hiện ra.

"Tống Sở Kha, anh cút đi, buông em ra!" Tô Duyệt bắt đầu giãy giụa, ý đồ muốn đá người đàn ông trên người cô xuống.

Tống Sở Kha thấp giọng cười, kéo làn váy cô lên, dọc theo eo lần mò về phía trước.

Màn đêm cổ vũ lá gan anh, tuy không nhìn thấy, nhưng thính giác và xúc giác trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

Tô Duyệt nhíu mày, cảm giác sức lực anh ngày càng lớn, làm cô kêu đau.

Tống Sở Kha thấy vậy vội dừng tay, nhéo nhéo eo cô, nghe miệng cô thốt ra lời uất ức: "Không phải anh nói anh sẽ không chạm vào em à...?"

Quần áo trong lúc mê loạn đã bị anh quăng đi đâu mất, chăn cũng bị họ đè dưới thân. Giờ phút này không có bất kỳ vật nào có thể che chắn thân thể cô cả...

Giọng nói Tống Sở Kha phá lệ trở nên từ tính, làm cô nghe xong lòng ngứa ngáy: "Không chạm vào em."

Tô Duyệt hừ một tiếng, không vui nói: "Hừ, anh còn bảo không có. Mau lấy quần áo đưa em!"

Tống Sở Kha nghe giọng điệu cô tức giận, rất giống cá nóc nhỏ khi giận, cực kỳ đáng yêu. Vì thế anh bế cô lên, xốc chăn mền ra, cả hai cùng nhau nằm xuống giường.

Khi chạm tới giường, Tô Duyệt lập tức lăn sang chỗ khác, lấy chăn quấn mình kín mít, đầy ý tứ không cho anh lại gần.

Tống Sở Kha cởi bỏ áo tắm dài trên người mình, cưỡng ép lôi kéo tấm chăn trên người cô ra, chui vào giữ chặt eo cô, kéo sát lại gần mình. Hai người đều cảm nhận được biến hoá dưới thân anh.

Gương mặt Tô Duyệt đỏ chín, không dám lộn xộn tiếp.

Nhưng Tống Sở Kha nếm được vị ngon ngọt, cả người đều bay bổng. Quan hệ của họ là danh chính ngôn thuận, ban ngày nghiêm chỉnh đứng đắn một chút cũng được, buổi tối nằm cùng một cái giường, đắp cùng một cái chăn thì đứng đắn cái quỷ gì chứ. Nếu vậy chắc chắn là đôi tình nhân bên nhau sớm tối, tình yêu cuồng nhiệt đang trong giai đoạn tốt nhất!

Hơn nữa anh muốn cô nhiều năm như vậy, hôm nay là sinh nhật anh, bảo anh làm sao nhịn được!

Nhưng anh vẫn cố gắng nhịn xuống. Một là vì sợ doạ tới cô, hai là ngày mai cô phải chạy show, không thể làm cô quá mệt mỏi được.

"Hôm nay tha cho em đấy." Tống Sở Kha ôm cô, để cô thoải mái một chút, ý tứ mờ ám, mười phần hàm súc.

Cô cũng là người trưởng thành, nghe mấy lời này mặt đỏ tai hồng hết lên. May mắn không bật đèn, nếu không chả biết anh trêu ghẹo cô ra sao.

Cô phát hiện người đàn ông này là sói đuôi to, lúc mới đầu anh gặp cô còn đỏ mặt giống bé cún nhỏ, giờ thì quấn quýt lấy cô cầu tình, rõ ràng là một con chó săn nhỏ mà.

Tô Duyệt xoay người, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của anh: "Cả ngày anh đều nghĩ tới mấy chuyện này, em còn lâu mới cho anh."

Tống Sở Kha vui vẻ vuốt tóc cô: "Duyệt Duyệt, em cảm thấy lời này của em, có bao nhiêu phần trăm đáng tin?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi