CÙNG HỆ THỐNG OANH TẠC MẠT THẾ


"Anh không định về hay sao?"
Duẫn Ngôn nhìn nam chính đang vô cùng tự nhiên gắp miếng cà muối vào mồm mà gân xanh trên trán nổi lên.

Bố tổ sư, chẳng quen thân gì mà ông già ngồi ăn như thật khiến vị tiểu thư vừa tình dậy kia phải dùng ánh mắt kinh dị nhìn hắn tra hỏi.
"Về có ích gì? Cưới cô ta?"
"Có gì không đúng sao?"
Duẫn Ngôn mặt đần thối nhìn gã ta, không cưới nữ chính thì chẳng lẽ là cưới thùng rác chứa xác sống?
"Tôi sắp bị cô ta đá rồi"
Ninh Truy Thục nhìn hắn một cái rồi gắp miếng thịt bỏ vào mồm nhai kĩ nuốt xuống rồi mới cất tiếng.

Lời nói gây sát thương lớn như vậy mà bản mặt của gã ta vẫn cứ như không, thản nhiên gắp thêm một miếng thịt kho cùng một ít cơm cho vào mồm.

Tay nghề của Bạch Duẫn Ngôn không tệ chút nào.
Duẫn Ngôn lúc này thực sự muốn chọi thẳng cái nồi đất vào mặt thằng cha kia.

Mẹ nó, ăn uống như chốn không người vậy, rõ ràng là thịt do hắn tự bỏ ra rồi tự nấu lên để tẩm bổ cho bản thân có sức tối nay đại náo một trận với bà chị.

Thế mà lão nam chính này hốc sạch hai bát cơm với nửa nồi thịt.
Tô An thì thấy có đối thủ cạnh tranh liền bay tới, múa đũa gắp lia lịa, còn thằng chủ nhà là hắn thì chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn nam chính và nữ chính số hai đánh nhau vì miếng ăn.
Cảnh tượng đẹp quá...
Đến cuối thì cả hai bị Duẫn Ngôn đá khỏi xe rồi một mình hắn chốt cửa cho cơm vào vét đáy nồi.

Quả nhiên là nồi nào úp vung nấy, hai vợ chồng nhà này vừa giống nhau về ngoại hình là mặt dày tám lớp lại vừa vô sỉ như nhau.

Bản thân hắn là người bình thường mà lại giao du với cái loại người này
Rốt cuộc kiếp trước của hắn tu kiểu gì mà nghiệp sát thân chọc thẳng vào mặt như vậy!
[...]
Đợi đến khi hắn đã đem nồi niêu lau sạch thì Ninh Truy Thục mới thuật lại những vì đã xảy ra trong nửa tháng vừa rồi.
Đầu tiên là từ lúc hắn từ chối lời mời gọi từ "gia đình", họ đã lo sợ hắn gia nhập vào một thế lực khác nên nhân lúc hắn đi vắng liền nhờ cậy nam chính từng bước chiếm lấy cái ghế cấp cao nhờ bạo lực.
Sức mạnh của một dị năng giả cấp 4 không phải muốn đánh bại liền có thể đánh bại, các thế lực khác cứ như vậy mà bị sức mạnh quy phục.

Trong thời gian này, không biết Bạch Tuyết Nhi kia vô tình "mượn" được một mảnh tinh thể khá lớn, sau khi cô ra hấp thu liền từ đỉnh cấp hai đột phá hẳn lên đỉnh cấp ba, sức mạnh gần như ngang bằng với hắn và nam chính.

Lúc mới đầu, nam chính còn nghĩ hai người họ sau khi bằng cấp có thể tay trong tay, tổ chức một đám cưới thế kỉ tại Mạt Thế.

Nhưng là do hắn tự mình đa tình, vào một đêm hắn nghe nữ chính nói với bố mẹ rằng sẽ tìm cách thủ tiêu nam chính trước vì gã chính là vật cản cô ta bước tới "đỉnh", cô ta đã đầu độc vào nước mà mình luôn mang tới, loại độc này không khiến gã chết ngay mà sẽ từ từ thấm vào cơ thể, triệt để tàn phá cơ thể người, khiến người trúng độc sẽ chết thật đau đớn
Duẫn Ngôn ngơ ngác nghe nam chính kể chuyện, hắn nhớ rõ ràng nữ chính số một là đại tỷ băng lãnh, mưu kế dù vô biên nhưng trong tay nam chính vẫn sẽ là tiểu bạch thỏ muốn ôm liền ôm?
Mắc cái giống gì chị ta lại hắc hoá lên một tầm cao mới, còn muốn hạ thủ với chồng mình?
[Kí chủ! Kí chủ! Tin khẩn!!]
Hắn vẫn trong tình trạng ngơ ngác thì hệ thống inh ỏi lao tới báo động đỏ.
"Nói?"
[ Sự tham gia của kí chủ đã vô tình tạo nên hiệu ứng cánh bướm khiến cốt truyện bị thay đổi! Chính vì vậy mà thế giới tự túc thay đổi để hợp lí hơn với hoàn cảnh xung quanh.

Lúc này toàn bộ thế giới đã hoàn tất chỉnh sửa, thỉnh kí chủ cẩn thận!!]
Đầu của hắn ong lên một tiếng, vậy là quyển truyện lúc đầu đã thay đổi thành một quyển hoàn toàn khác...
Phải chi ngay từ đầu hắn chết trong tay con xác sống hình gián kia từ đầu thì có phải tốt hơn không? Sống làm cái khỉ gì khi không những phải đối mặt với xác sống mà còn phải làm bằng hữu với nam chính?
Có biết trong những bộ truyện cẩu huyết mà hắn từng đọc thì bằng hữu của nam chính nếu không phải là nam phụ si tình thì cũng vì yêu mà trở thành phản diện! Hay là trở thành pháo hôi bị diệt!

Ôi...nhân sinh
Duẫn Ngôn mang tâm trạng u ám để Tô An lôi đi tìm đường cứu họ Huỳnh.

Nam chính nheo mắt nhìn bàn tay của Tô An nắm lấy cổ tay hắn dắt đi tựa như vô cùng quen thuộc.
Cơ bản là khi ở cùng cô nàng, đôi lúc hắn đang tám ngẫu với hệ thống nên cơ thể sẽ rơi vào trạng thái chết máy, ngơ ngơ ngác ngác.
Cô nàng này lần đầu còn cảm thấy sợ hãi, lần thứ hai lần thứ ba đã vô cùng quen thuộc nắm cổ tay hắn dắt đi như em bé vì sợ hắn bị xác sống bắt cóc đi mất.
Mãi mới có một tên nhóc chịu được sự "chiều chuộng" của cô nên cô mới muốn bảo kê hắn thật tốt.

Chứ là kẻ khác thì có lẽ cô sẽ đá cho một cước bay vào xác sống luôn cho đỡ ăn rồi báo đời.
_______________ Hết chương 61 _________________.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi