CUNG NỮ THƯỢNG VỊ KÝ: NHẤT PHẨM HOÀNG QUÝ PHI



Vân Trân che chở A Linh đứng cách đó không xa.
Vị trí của nàng vừa lúc có thể nhìn thấy một góc của cái hộp.
Cho dù chỉ là một góc, chỉ có một chút, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra trong hộp gỗ đựng một cái đầu người.

Hẳn là đầu của Vương Bột Lưu.
"Triệu Hi! Ngươi thật to gan! Ngươi là muốn mưu triều soán vị hả?" Lúc này, Vương thừa tướng cũng chính là ca ca của Vương Hoàng Hậu đứng dậy, chỉ vào Triệu Hi, chất vấn.
Ông ta biết rõ thị vệ bảo vệ kinh thành hơn Vương Hoàng Hậu.

Vừa rồi sau khi đội hộ vệ xuất hiện, ông ta đã quan sát, sau khi xem xong, sống lưng đầy mồ hôi lạnh.

Bởi vì những kẻ này căn bản không phải thị vệ bảo vệ kinh thành! Nói cách khác, không biết từ khi nào, Triệu Hi không chỉ biết kế hoạch của họ, còn lén đổi thủ vệ thành người của mình!
Thủ đoạn đáng sợ như vậy khiến ngay cả người đa mưu túc trí như Vương thừa tướng cũng phải sợ hãi.
"Mưu triều soán vị?" Triệu Hi mở to hai mắt, giống như vừa nghe một câu chuyện nực cười, "Thừa tướng, ngươi có biết bốn chữ mưu triều soán vị này có ý nghĩa gì không? Đó là chuyện loạn thần tặc tử làm, mà ta, căn bản không cần làm thế.


Bởi vì thiên hạ này vốn thuộc về ta.

Dù ta không làm gì, ta cũng là chủ của thiên hạ này! Cho nên thừa tướng đại nhân, ngươi già hồ đồ, mê sảng rồi đúng không?"
"Ngươi...!Ngươi..." Vương thừa tướng chỉ vào hắn, giận đến mức thở không nổi.
Ông ta biết, thế cục hiện giờ vô cùng bất lợi với họ.
Hiện tại, điều duy nhất họ có thể dựa vào chính là đội hộ vệ hộ tống lễ tang.

Nhưng trong số những hộ vệ này rốt cuộc có bao nhiêu người đứng về phía Vương gia bọn họ, bản thân Vương thừa tướng cũng không nắm chắc.
Do vậy, điều lúc này họ cần làm là mượn sức Đức Phi và Túc Vương Triệu Húc cùng đối phó Triệu Hi.

Nếu không, một khi để Triệu Hi đắc thế, vậy ông ta, Vương gia bọn họ đều xong đời!
"Túc Vương điện hạ, Đức Phi nương nương." Nghĩ thế, Vương thừa tướng liền nhìn Triệu Húc và Đức Phi, "Hôm nay, Thái Tử Triệu Hi ở trước trước mặt quan tài của bệ hạ chính miệng thừa nhận trên người chảy dòng máu của Thịnh gia Tham Lang.

Hai người ít nhiều cũng biết ân oán giữa Tham Lang và hoàng tộc Triệu thị.


Bởi vậy, hoàng đế Vân Hán Quốc tuyệt đối không thể là hậu nhân Thịnh gia Tham Lang! Nếu không, thiên hạ sẽ đại loạn, mà hoàng tộc Triệu thị cũng không thể tồn tại nữa!"
Lời Vương thừa tướng nói đẩy Triệu Húc và Đức Phi đến trước mặt mọi người.
Vân Trân không khỏi nhíu mày.
"Lời Vương thừa tướng nói, mẫu tử bọn ta đương nhiên hiểu." Đức Phi lên tiếng, "Nhưng Thái Tử dù sao cũng là thái tử bệ hạ sắc phong lúc sinh thời, không dễ động đến.

Chuyện này liên quan rất lớn, không thể dễ dàng kết luận.

Trên người Thái Tử chảy dòng máu của Thịnh gia Tham Lang, nhưng cũng chảy dòng máu của hoàng tộc Triệu thị ta.

Ta nghĩ, vẫn nên để bệ hạ xuống mồ vì an trước, sau đó trở về kinh thành, sau khi bẩm báo Thái Hậu, rồi để đại thần thương nghị, sao hả?"
"Ý của bổn vương cũng giống mẫu phi." Triệu Húc nói.
Nghe bọn họ nói, Vương thừa tướng cũng nghĩ lại, cảm thấy trở về kinh thành cũng tốt.

Chỉ cần về kinh thành, mọi chuyện không phải là Triệu Hi nói gì thì là cái đó.

Tất cả vẫn còn đường sống thay đổi.
"Thái Tử cảm thấy thế nào?" Vương thừa tướng nhìn Triệu Hi.
Lần này, ông ta lại xưng hô là "Thái Tử".
Mọi người đều nhìn Triệu Hi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi