CUNG NỮ THƯỢNG VỊ KÝ: NHẤT PHẨM HOÀNG QUÝ PHI



"Ta chẳng thấy sao cả." Triệu Hi nhàn nhạt nói.
Vương thừa tướng và Vương Hoàng Hậu nhíu mày.
Sắc mặt Đức Phi vẫn như thường, giống như sớm đã đoán được Triệu Hi sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Từ sắc mặt Triệu Húc cũng không nhìn ra gì.
Lúc này, Triệu Hi cười cười: "Bởi vì hôm nay, các ngươi đều không đi được."
Dứt lời, "thủ vệ" đứng bên ngoài lột cỏ khô xung quanh ra, để lộ hỏa dược chôn giấu bên dưới.
"Là hỏa dược!"
"Nhiều hỏa dược như vậy, Thái Tử muốn làm gì? San thành bình địa nơi này sao?"
Đám người lập tức xôn xao.
Triệu Hi tiếp tục cười.
Lần này, ngay cả sắc mặt Đức Phi và Triệu Húc cũng thay đổi.
Bởi vì bọn họ không ai ngờ Triệu Hi lại là kẻ điên, hắn giấu nhiều hỏa dược ở đây như vậy.


Một khi hỏa dược bị đốt, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Vân Trân cắn môi.
"Ta đã nói rồi." Triệu Hi khẽ cười, "Ta là hậu nhân của Thịnh gia Tham Lang.

Nếu là hậu nhân của Thịnh gia Tham Lang, ta đây và hoàng tộc Triệu thị các ngươi có thù không đội trời chung! Vừa lúc, hôm nay các ngươi đều ở đây, tất cả người của Triệu gia ở cùng nhau, ta có thể cùng lúc giết tất cả..."
Triệu Hi nói xong, có vài kẻ nhát gan đã bật khóc.
"Hu hu hu, đừng giết ta, đừng giết ta...!Ta chỉ là thần tử..."
"Ta chỉ cùng lão gia nhà ta tới đưa ta bệ hạ...!Hu hu, ta còn chưa muốn chết..."
"Đừng giết ta! Thái Tử, đừng giết ta!" Ngay lúc này, Triệu Ngọc Dao không biết từ đâu nhào lên, quỳ gối trước mặt Triệu Hi, "Ta không phải người Triệu gia, ta không phải người Triệu gia! Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi thả ta đi..."
"Dao Nhi, con đang nói gì đó hả?" Vương Hoàng Hậu ngạc nhiên nhìn Triệu Ngọc Dao.


Bà ta không dám tin Triệu Ngọc Dao vì được sống mà từ bỏ thân phận công chúa.
"Mẫu hậu, con không muốn chết, Dao Nhi không muốn chết...!Hu hu hu, Dao Nhi còn chưa sống đủ..." Triệu Ngọc Dao quỳ dưới đất khóc lóc, "Thái Tử, hoàng huynh...!Muội chủ động từ bỏ thân phận công chúa...!Huynh cho muội đi, thả muội đi đi..."
"Thái Tử điện hạ, ngài cũng tha cho thần đi đi.

Hôm nay thần là bị phụ thân ép tới đây.

Thật ra thần không hề muốn tới đưa ma cho hoàng đế...!Thái Tử điện hạ, xin ngài thương xót, tha cho thần đi..." Triệu Ngọc Dao còn chưa nói xong, lại có người lảo đảo chạy tới, quỳ gối dưới chân Triệu Hi, nước mắt nước mũi cầu xin.
Người kia không phải ai khác, chính là phò mã gia của Vân Hán quốc, phu quân của Triệu Ngọc Dao, nhi tử của Vương thừa tướng, Vương Tử Anh.
Nhìn Vương Tử Anh cũng quỳ xuống, Vương thừa tướng giận đến thiếu chút ngất đi.
"Tên bất hiếu nhà ngươi, ngươi đúng là muốn vi phu tức chết mà..." Vương thừa tướng chỉ vào Vương Tử Anh, phẫn nộ tới cả người run rẩy.
"Cha, chẳng là người không muốn sống nữa sao? Nhi tử chẳng qua muốn sống tiếp mà thôi! Con mới từng này tuổi, con còn chưa sống được nửa đời người.

Huống hồ, cái chức phò mã kia con đã sớm không muốn làm.

Các ngươi ai muốn làm thì cứ làm đi..." Vương Tử Anh thấy Vương thừa tướng mắng mình, lập tức phản bác, "Thật ra so với bất cứ ai cha là người muốn sống nhất, chẳng qua không nỡ bỏ mặt mũi xuống, cầu xin Thái Tử điện hạ mà thôi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi