Vân Trân mặc kệ bọn họ, trực tiếp phân phó hạ nhân bốc thuốc theo nàng nói.
Mà những thái y bên cạnh...
Cho dù bọn họ rất không thích "hậu bối" như Vân Trân ở trước mặt Triệu Húc đoạt nổi bật của họ, còn nói năng lỗ mãng, nhưng dù sao việc này liên quan đến an nguy của Triệu Húc, bọn họ không dám lơ là.
Nếu lần này Vân Trân có thể cứu được Triệu Húc thì tốt, nếu không cứu được, ít nhất còn có thể làm kẻ chết thay!
Hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ thảo dược Vân Trân cần.
Vân Trân căn dặn họ nấu thuốc thế nào, sau đó tự mình thi châm cho Triệu Húc, ngăn chặn đọc trong cơ thể hắn trước.
Thi châm xong, thuốc cũng đã được mang đến.
Vân Trân đút Triệu Húc uống thuốc.
Triệu Húc uống xong, lập tức phun ra hai ngụm máu.
"Ngươi cho bệ hạ uống gì đấy?"
"Sao bệ hạ lại thổ huyết!"
Đám thái y như hổ rình mồi ở bên cạnh chất vấn.
Có điều không đợi Vân Trân lên tiếng, đã có thái y tiến lên giữ chặt thái y muốn xông tới, chỉ chỉ chậu máu, lắc đầu.
Máu màu đen.
Rất rõ ràng, đó là thuốc của Vân Trân giúp Triệu Húc phun máu đen trong cơ thể ra.
Cho nên cách của Vân Trân đúng.
Nàng thật sự có cách giải độc cho Triệu Húc.
"Kế tiếp phải làm phiền chư vị đại nhân." Vân trân xoay người nhìn đám thái y phía sau, gật đầu, sau đó mang hòm thuốc ra ngoài.
Nàng cứ thế mà đi rồi? Ném công lao to như vậy cho bọn họ?
Mọi người đều nghi ngờ.
Nhưng Vân Trân thật sự cứ bỏ đi như thế, không hề ướt át bẩn thỉu!
Dù là thái y hay hạ nhân trong phòng đều cảm thấy kỳ lạ.
...
"Phù..." Ra ngoài, Vân Trân thở phào một hơi.
Vừa rồi ở bên trong, nàng vẫn luôn chịu đựng, cố gắng chịu đựng.
Nàng sợ bản thân không nhịn được, sẽ làm ra chuyện gì đó, sợ mình lúc thi châm sẽ đâm sai chỗ.
Nàng vẫn luôn sợ hãi, bất an.
Đồng thời, khi đối mặt với Triệu Húc, tâm trạng đặc biệt phức tạp.
Nàng biết lúc đó Triệu Húc thần chí không rõ, không thể nhận ra nàng.
Nhưng hắn cứ ở trước mặt nàng, ở trước mặt nàng như vậy.
Nàng sao có thể hoàn toàn làm lơ?
Cho nên thời điểm đám thái y ở cạnh lải nhải, nàng mới mở miệng phản bác.
Nếu không, với phong cách làm việc của nàng, nàng không thể lấy thân phận hiện tại ở trước mặt mọi người phản bác đám thái y đó.
Có điều, nàng cuối cùng vẫn nhịn được.
Dù là Triệu Húc, hay bản thân nàng.
Rốt cuộc cũng tránh được một kiếp.
Độc trên người của Triệu Húc đã được giải.
Công việc tiếp theo có thể giao cho thái y.
Nếu còn không thể làm tốt việc tiếp theo, vậy họ không cần làm thái y nữa.
"Thịnh tiểu huynh đệ!" Vân Trân đi chưa được bao xa, sau lưng đột nhiên có người tới vỗ vai.
Nàng lảo đảo một cái.
"A, xin lỗi, ta quên mất.
Thịnh tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?" Lý Hổ muốn đỡ nàng.
"Không, không sao.
Huynh đừng đỡ ta." Vân Trân xua tay, lùi hai bước.
Nàng cảm thấy nếu để Lý Hổ đỡ, nói không chừng nàng lại bị thương thêm chỗ khác.
Một cú vỗ vai này còn chưa đủ nặng sao!.