CUNG NỮ THƯỢNG VỊ KÝ: NHẤT PHẨM HOÀNG QUÝ PHI



"Thịnh tiểu huynh đệ, nghe nói ngươi bị kêu đi trị thương cho bệ hạ.

Sao rồi? Thương thế của bệ hạ tốt hơn chưa?" Lý Hổ hỏi.
"Ừ." Vân Trân gật đầu, "Sao huynh biết?"
Lý Hổ cười ngây ngô, gãi đầu: "Cái này...!Còn không phải ta đề cử ngươi với lão đại nhà ta sao? Y thuật của tiểu huynh đệ ngươi ta tin được."
Vân Trân: "..."
Nàng lắc đầu, nhấc chân về chỗ ở.
"Nè, Thịnh tiểu huynh đệ, sao ngươi lại bỏ đi thế? Ngươi muốn trở về đúng không? À đúng rồi, độc bệ hạ trúng có phải đã giải rồi không? Nhìn dáng vẻ của ngươi, khẳng định đã giải được.

Nếu đã giải được, ta đây bảo lão đại nhà ta tới trước mặt bệ hạ khen ngươi vài câu, tranh thủ cho ngươi một chức quan nhỏ, để ngươi..." Lý Hổ theo sau, huyên thuyên không ngừng.
Khi hắn nói tới đây, Vân Trân dừng lại.
"Lý huynh." Vân Trân nghiêm túc nhìn hắn.
"Sao...!Sao vậy? Thịnh tiểu huynh đệ?" Lý Hổ hỏi.
"Có một chuyện ta hi vọng huynh có thể hứa với ta." Vân Trân nói, "Ta mong huynh đừng bảo lão đại nhà huynh tranh công gì cho ta cả.

Nếu có thể, ta thật sự hi vọng lão đại nhà ngươi tốt nhất đừng nói gì, cứ làm bộ chưa từng xảy ra chuyện này."

Nàng tin đám thái y đó sẽ không lắm miệng.
Dù sao chuyện này liên quan tới tiền đồ của họ.
Trừ khi có người cố tình nhắc tới.
Như vậy, chỉ cần chỗ Lý Hổ không đề cập, hẳn sẽ không còn vấn đề gì lớn.
Dù có người nhắc tới, Triệu Húc cũng sẽ không quá để ý một "đại phu tầm thường" như nàng.
"Tại sao chứ? Thịnh tiểu huynh đệ?" Lý Hổ nhìn nàng, khó hiểu hỏi.

Rất nhanh, sắc mặt hắn lộ vẻ bừng tỉnh, "Hay là Thịnh tiểu huynh đệ không thích làm quan, muốn tiếp tục hành y tế thế hành thiện tích đức à? Thật ra Thịnh tiểu huynh đệ không cần lo lắng như vậy.

Cho dù bệ hạ biết ngươi, ngươi không làm quan, bệ hạ cũng có thể thưởng ngươi tiền tài.

Huống chi với y thuật của Thịnh tiểu huynh đệ ngươi, nếu không tiến cung làm thái y thì đúng là quá phí."
"Lý huynh." Vân Trân lắc đầu, "Huynh đừng khuyên ta nữa, ta thật sự không muốn làm quan, cũng không muốn nổi bật.

Ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên.

Lần này vào quân doanh cũng là trùng hợp.


Chờ chiến sự kết thúc, ta sẽ rời đi, tiếp tục làm lang trung giang hồ.

Ai có chí nấy, vẫn mong Lý huynh có thể thành toàn."
Nói rồi, Vân Trân ôm quyền.
Lý Hổ lộ vẻ luyến tiếc.
Có điều dù sao hắn cũng không phải người thích miễn cưỡng.

Vân Trân nói xong, Lý Hổ gật đầu: "Ta biết rồi, Thịnh tiểu huynh đệ, ngươi không giống người thường.

Tục ngữ có coi danh lợi như cặn bã.

Thôi được, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không bảo lão đại nhà ta nhắc tới chuyện của ngươi trước mặt bệ hạ."
"Đa tạ."
Sau đó, Vân Trân và Lý Hổ tách nhau ra.
Vân Trân buông đồ xuống, uống chén nước, lại đi xem xét người bệnh ban ngày.
...
Mãi tới đêm khuya, Triệu Húc mới tỉnh dậy.
Lúc tỉnh lại, hạ nhân đang canh giữ bên ngoài, hắn không kinh động tới bất kỳ ai.
Hắn nằm trên giường nhìn nóc nhà trên đỉnh đầu, nghĩ tới chuyện hôn mê khi sáng.
Tuy sau khi trúng tên hắn liền hôn mê bất tỉnh, nhưng trên đường hắn vẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại mấy lần..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi