CUNG NỮ THƯỢNG VỊ KÝ: NHẤT PHẨM HOÀNG QUÝ PHI



Trong mấy lần tỉnh lại, hắn luôn cảm thấy người ngồi bên cạnh rất quen thuộc, giống như là người đã từng mỗi ngày xuất hiện trong mộng.
Nhưng khi ý niệm này xuất hiện trong đầu, Triệu Húc lại cảm thấy hoang đường.
Sao có thể?
Người kia đã rời đi bốn năm.
Khi đó là nàng quyết định ra đi.
Hiện giờ, nàng sao có thể xuất hiện ở nơi này? Sao có thể chủ động trở về, xuất hiện trên chiến trường chứ?
Nhưng Triệu Húc càng nghĩ, càng nói không có khả năng, trong lòng lại càng không nhịn được mà coi thân ảnh ngồi cạnh trong những lần mơ mơ màng màng đó thành nàng.
Chắc không phải chứ?
Sẽ không trùng hợp như vậy đúng không?
"Khụ khụ khụ..."
Triệu Húc không cẩn thận đụng trúng vết thương trên vai, ho khan, kinh động hạ nhân gác đêm bên ngoài.
Hạ nhân lập tức chạy vào, sau đó thông báo với thái y.
Trong lúc thái y kiểm tra miệng vết thương, Triệu Húc làm như vô tình nhắc tới người giải độc.

Thái y nói rõ tình hình của Triệu Húc lúc trúng độc, cách giải cùng những việc cần chú ý.


Quả nhiên đúng như Vân Trân suy đoán, cả quá trình đều không nhắc tới tên nàng, mọi công lao đều quy về thái y.
Triệu Húc không biết tiền căn hậu quả, dựa theo tư duy bình thường, không thể nghĩ ra trong đây còn người khác.
Do vậy, nghe thái y nói xong, chút nghi hoặc trong lòng Triệu Húc cũng biến mất.
Hắn phất tay, cho thái y lui xuống.
Mà hạ nhân hầu hạ hắn cũng không phải người quen dùng trong cung.

Người lâu năm như Nguyên Bảo lần này không theo hắn tới, hiện giờ hầu hạ hắn đều là người trẻ.
Bởi vì là người trẻ, đôi khi dễ bị thu mua, dễ bị ảnh hưởng.
Dù nói thế nào, địa vị của thái y vẫn cao hơn họ.

Mà Vân Trân chẳng qua là đại phu không có bất kỳ chức quan gì.

Nếu không tất yếu, bọn họ sẽ không mạo hiểm nói ra chân tướng, đắc tội đại nhân.
Huống chi Triệu Húc cũng không hỏi bọn họ.
Vậy bọn họ càng sẽ không vì chuyện này, vô duyên vô cớ đắc tội thái y..
...

Cứ trời xui đất khiến như thế, Triệu Húc mất đi cơ hội biết được chân tướng, mà Vân Trân cũng tạm thời thoát được lần này.
Qua hai ngày, bên kia mãi không có động tĩnh, trái tim Vân Trân treo lơ lửng cuối cùng cũng thả xuống.
Nàng biết chuyện đó hẳn như suy đoán của nàng, đã bị thái y lừa dối qua.

Mà bên phía thái y không biết vì lấp kín miệng nàng hay vì lý do nào đó, hai ngày nay, bọn họ tặng nàng vài thứ, có lẽ là muốn trấn an nàng, miễn cho nàng ở sau lưng làm ra chuyện gì.
Vân Trân cũng vui vẻ nhận.
Như vậy, ít nhất có thể khiến đám thái y yên tâm một chút.
Cứ như vậy lại qua mấy ngày.
Có hôm Lý Hổ tới tìm nàng, lại nhắc với nàng kế hoạch trước kia.
"Cứ tiếp tục giằng co cũng không phải cách, vẫn nên nghĩ ra mưu kế gì đó mới được." Lý Hổ nói với Vân Trân, "Lão đại nhà ta vẫn tán đồng mưu kế lúc trước.

Có điều hiện tại, bọn họ lại vì phái ai là sứ thần đảm nhiệm việc giảng hòa mà cãi nhau không ngừng.

Đúng là phiền! Ngươi nói xem, như thế có khác nào cái chợ đúng không?"
"Vậy cuối cùng vẫn chưa chọn được ai sao?" Vân Trân suy tư hỏi.
"Vẫn chưa." Lý Hổ lắc đầu, "Có người đề cử người này, có người đề cử kẻ kia.

Nói chung là ngươi đề cử, ta không đồng ý, ta đề cử, ngươi không đồng ý.

Chủ yếu vẫn là trong mắt quân không có người được chọn thích hợp.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi