CÙNG TRỜI VỚI THÚ


Nhìn quả trứng đó, trong lòng Sở Chước nổi lên một cảm giác quỷ dị.
Nàng dời ánh mắt khỏi quả trứng trên ngai vàng hoàng kim, phát hiện mặt sau còn có một mặt bức tường phù điêu cực đại, phù điêu trên tường đều là đồ văn mãnh thú không biết tên, trông rất sống động, giống như ngay sau đó, mãnh thú trên phù điêu này sẽ nhảy về phía trước, hung mãnh nhào tới đây.
Sau khi nhìn một lúc lâu, Sở Chước phát hiện trên đài cao này, trừ bỏ đỉnh đồng thau cực đại cùng ngai vàng hoàng kim, cũng không có vật gì khác.
Chẳng qua chỉ là đỉnh đồng thau cùng trứng trên ngai vàng hoàng kim, liền làm cho người ta trực giác không thích hợp.
Bắt đầu từ khi tiến vào gian đại điện này, trong lòng nàng liền chỉ có một loại cảm giác kỳ quái, hiện tại cái loại cảm giác này không chỉ không tiêu tan, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Trải qua ba đời, Sở Chước đối với trực giác của mình chưa bao giờ coi nhẹ, âm thầm cảnh giác.
"Chiêm chiếp!" Tuyết điểu ba đầu nhìn thấy trứng trên ngai vàng hoàng kim, ba cái đầu đều nghiêng lệch nghiêng lệch, phát ra ba tiếng kêu ý dụ không rõ.
Lúc này, Phong Chiếu đi qua ngai vàng hoàng kim.
Tuyết điểu ba đầu nhắm mắt theo đuôi theo sau lưng hắn, ba cái đầu thò qua quan sát.
Phong Chiếu nhìn nhìn trứng màu xám trắng, vươn tay cầm lấy nó ước lượng trên tay, cười nói với Sở Chước: "Đây là thạch trứng."
"Cái gì?" Sở Chước có chút kinh ngạc: "Không phải trứng sao?"
Phong Chiếu bật cười, ngón tay phủ phủ ở trên quả thạch trứng, trong mắt lướt qua một luồng tử mang: "Nó chỉ là thoạt nhìn giống trứng."
Nói xong, cứ như vậy nó ném qua cho Sở Chước.
Sở Chước theo bản năng tiếp nhận, thạch trứng cũng không lớn, hai tay có thể nâng lên, vào tay nặng trịch, băng băng lạnh lẽo, cảm xúc khuynh hướng giống như tảng đá, không có chút linh lực dao động, cũng không có hơi thở sinh mệnh nào, quả thật không phải trứng sinh vật nào đó, mà là thạch trứng thoạt nhìn giống trứng thôi.

"Vì sao nơi này sẽ thả một cái thạch trứng?" Sở Chước có chút không hiểu ra sao, đảo quả thạch trứng trong tay xem xét.
Nếu như bọn hắn không đến đây từ động phủ thượng cổ, chưa có thể tới đến chỗ đại điện này không, gặp được một quả thạch trứng tự nhiên sẽ không kỳ quái, nhưng nơi này tràn ngập một loại hơi thở kỳ lạ khắp mọi nơi, làm cho nàng trực giác cảnh giác, cho dù là một viên thạch trứng cũng tràn ngập không thích hợp.
Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu nhìn phía dưới bậc thang đại điện, ánh mắt lướt qua một loạt trụ cung thô to, cùng với đèn tường trên vách tường cung, linh hỏa trên đèn tường mặc dù yếu ớt, lại vĩnh hằng bất diệt, bởi vậy có thể phỏng đoán, linh hỏa này cũng không đơn giản.
Tất cả thứ không đơn giản cộng lại, càng thêm làm cho người ta khẳng định nơi này có cổ quái.
Sở Chước cầm quả thạch trứng đó trong tay, ánh mắt chuyển tới trên người Phong Chiếu, thấy hắn vươn tay vỗ vỗ ngai vàng hoàng kim, ngón tay thon dài bạch triết rõ ràng thoạt nhìn không dùng chút lực nào, lại mạnh mẽ bẻ xuống linh thạch màu sắc rực rỡ được khảm ở trên ngai vàng.
Linh thạch màu sắc rực rỡ rơi xuống trong tay Phong Chiếu, ánh sáng hoa mỹ nhu hòa nở rộ ở trên tay hắn, phá lệ mỹ lệ.
"Đây là linh sắc huyền thạch, nó tuy không phải linh thạch, cũng là một vật hiếm có có thể chứa đựng linh khí, nhưng mà người tu luyện không thể hấp thu." Phong Chiếu giải thích cùng nàng.
"Nếu như hấp thu thì sao?" Sở Chước hỏi.
Trên mặt nam nhân lộ ra thần sắc thú vị: "Nếu hấp thu...!sẽ bạo thể mà chết, trừ phi là thần thể."
Sở Chước à một tiếng, trong lòng cân nhắc vì sao chủ nhân cung điện này dùng linh sắc huyền thạch trang trí cho ngai vàng hoàng kim, chẳng lẽ bởi vì muốn cho nó dễ nhìn? Người tu luyện thời kì thượng cổ chẳng lẽ chú ý mỹ quan mà không phải là công dụng?
Nàng lại nhìn về phía ngai vàng hoàng kim, nò cũng được làm rất tinh xảo mỹ quan, hoặc nằm hoặc nằm đều có thể, mặt trên được khảm linh sắc huyền thạch khiến nó thoạt nhìn càng tinh quý bất phàm, ngai vàng đế vương thế gian cùng so với nó, thật sự không tính là cái gì.
Trên ngai vàng hoàng kim tổng cộng nạm chín viên linh sắc huyền thạch cực đại.
Phong Chiếu nhất nhất bẻ nó xuống, quăng lên trên ngai vàng lúc trước đặt thạch trứng, tuyết điểu ba đầu tò mò sáp qua, đầu tiên là vươn ra một cái đầu quan sát, dùng cánh đẩy đẩy, sau đó ba cái đầu cùng nhau duỗi qua, hung ác mổ lên linh sắc huyền thạch.
Một tiếng giòn vang, ba cái mỏ tuyết điểu va đầu mổ ở trên ba viên linh sắc huyền thạch, linh sắc huyền thạch lù lù bất động, tuyết điểu ba đầu lại cứng ngắc, toàn bộ thân thể đều cương cứng ở đằng kia, mông cong đến cao cao.


Khi Sở Chước đang nhìn xem cảm thấy kỳ quái, tuyết điểu ba đầu phát ra tiếng kêu "Chiêm chiếp ——", vô cùng thê lương, thân thể tròn vo bay một phát lên tận trời, hung hăng đập rơi xuống.
Sở Chước nhìn tuyết điểu ba đầu đau đến nước mắt tung tóe, khắp nơi bay loạn nhảy loạn bộ, nhất thời cạn lời.
Con chim này lúc nào cũng dại dột làm cho người ta không biết phải nói cái gì cho phải.
"Thực ngốc!" Phong Chiếu cầm cánh tuyết điểu ba đầu bay qua bay lại ở trước mặt hắn, kéo nó lại đây, nhét một viên linh đan vàocái miệng đầu trung gian của nó.
Tuyết điểu ba đầu đau đến hai mắt đẫm lệ giàn giụa nhìn hắn, thân thể trốn ra sau, ánh mắt chuyển sang linh sắc huyền thạch trên ngai vàng hoàng kim, tỏ vẻ cũng không dám đi mổ chúng nó nữa.
Phong Chiếu nhét linh đan cho tuyết điểu ba đầu xong, thì cũng không quản nó nữa, trong tay cầm lấy một viên linh sắc huyền thạch quăng lại trên ngai vàng hoàng kim, ánh mắt rơi xuống đỉnh đồng thau trước bậc thang, cất bước đi qua.
Sở Chước bưng thạch trứng, cũng đi theo đến trước mặt đỉnh đồng thau, bắt đầu nghiên cứu.
Đỉnh đồng thau tương đối cao, ước chừng có mười trượng, có tất cả sáu chân, trên thân đỉnh chiếm cứ đồ văn mãnh thú thượng cổ, hoặc ngồi hoặc nằm hoặc chạy băng băng hoặc săn bắn, nhìn xem lâu, một cỗ hơi thở hung ác ngang ngược đập vào mặt.
Sở Chước nhìn xem mà trong lòng nhảy dựng, còn chưa kịp tránh né, một cái tay ấm áp che lại ánh mắt của nàng.
"Đừng nhìn lâu lắm, mặt trên có hơi thở mãnh thú." Tiếng nói của Phong Chiếu vang lên ở bên tai nàng.
Sở Chước ừm một tiếng, nghiêng nghiêng đầu, ý bảo hắn có thể buông ra.
Phong Chiếu cảm giác được lông mi dài nhỏ nồng đậm của nàng phất qua trong lòng bàn tay, giống bàn chải nhỏ, nhẹ nhàng mà gãi qua tay tim hắn, nguyên cả trái tim đều có chút mềm mại.

Tim hắn nhảy dựng, không dám lại nghĩ nhiều, vươn tay ôm cả thắt lưng của nàng, mang theo nàng cùng nhau nhảy đến phía trên đỉnh đồng thau xem xét.

Trong đỉnh đồng thau không có thứ gì khác, chỉ có dưới đáy còn sót một ít vật màu xám trắng dạng hạt nhỏ, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Trên mặt Phong Chiếu lộ ra vẻ như có chút suy nghĩ, Sở Chước thấy thế, không có lên tiếng quấy rầy, an tĩnh dựa ở bên người hắn.
Đột nhiên, Phong Chiếu vẫy tay, chín viên linh sắc huyền thạch trên ngai vàng hoàng kim nhảy lên bay qua, lơ lửng ở trước mặt hắn.
Phong Chiếu cầm lên một viên linh sắc huyền thạch quăng vào trong đỉnh đồng thau, linh sắc huyền thạch nhanh như chớp trượt đến đáy đỉnh đồng thau, ở trong đỉnh đồng thau cực đại, linh sắc huyền thạch phát ra ánh sáng càng thêm huyết lệ.
Phong Chiếu lại quăng vào viên thứ hai, linh sắc huyền thạch cùng đỉnh đồng thau va chạm vào nhau vang lên tiếng đinh đang.
Ở khi Phong Chiếu tung viên thứ ba, Sở Chước cảm giác được một luồng gió như có như không phất qua, theo bản năng quay đầu, chỉ thấy tuyết điểu ba đầu bay đến bên cạnh bọn họ, ba cái đầu tò mò nhìn xung quanh trong đỉnh đồng thau.
Sở Chước nhìn thấy bộ dạng hiếu kỳ của nó, không khỏi lại buồn cười, nghĩ đến khi mới gặp được tuyết điểu ba đầu, tiếng kêu của nó làm cho bọn họ thiếu chút nữa ăn một cái thua thiệt, nào biết đâu bị Phong Chiếu thuần đến phục phục thiếp thiếp, sẽ ngốc như thế.
Lúc này, Phong Chiếu đã n ném ra viên linh sắc huyền thạch thứ sáu.
Sở Chước ngẩng mạnh đầu, nhìn về phía cung điện to như vậy, chỉ thấy linh hỏa trong đèn tường chung quanh bắt đầu lóe lên, giống như cũng bị gió thổi diệt, nhưng mà trong điện vẫn chưa có gió lưu động.
Phong Chiếu ném ra viên linh sắc huyền thạch thứ bảy, khi linh sắc huyền thạch rơi vào đáy đỉnh đồng thau phát ra một tiếng đinh, đồng thời một cơn gió thổi đến, linh hỏa trên đèn tường lóe lên càng thêm lợi hại hơn, chung quanh hết thảy được linh hỏa làm nổi bật, Ma Ảnh lay động, có vẻ hơi thở trong điện càng thêm âm trầm cổ quái.
Sở Chước trực giác không tốt, nàng phát hiện hành vi quăng linh sắc huyền thạch vào đỉnh đồng thau của Phong Chiếu cũng không phải là chơi cho vui, nàng cẩn thận hồi tưởng một lần chuyện lúc trước, từ lúc Phong Chiếu để tuyết điểu ba đầu chở bọn họ đi đến bậc thang, Phong Chiếu cầm lấy thạch trứng trên ngai vàng hoàng kim, bẻ xuống linh sắc huyền thạch trên ngai vàng hoàng kim, sau đó quăng linh sắc huyền thạch vào đỉnh đồng thau...
Lúc này, viên linh sắc huyền thạch thứ tám bị quăng vào trong đỉnh đồng thau rốt cục có biến hóa, linh sắc huyền thạch vốn phân bố rải rác hợp thành một cái linh trận, đỉnh đồng thau cũng bắt đầu rung động lên.
Phong Chiếu khẽ cười một tiếng, không chút do dự tung một viên linh sắc huyền thạch cuối cùng.
Đỉnh đồng thau rung động càng lợi hại hơn, một cỗ cuồng phong không biết từ chỗ nào đến thổi qua, nếu không có Phong Chiếu ôm nàng đến trong lòng, Sở Chước cảm thấy có khả năng mình sẽ bị cơn cuồng phong này thổi bay đi, tuyết điểu ba đầu thét chói tai thiếu chút nữa bị quét đi, thì Phong Chiếu vươn tay bắt lấy cánh nó, ở trong tiếng thét chói của nó tai, thô bạo quăng tuyết điểu ba đầu vào trong đỉnh đồng thau.
"Chiêm chiếp —— chiêm chiếp chiêm chiếp —— chiêm chiếp —— ngươi làm gì?"
Khi nghe được thanh âm chiêm chiếp chiêm chiếp biến thành một tiếng gầm gừ xa lạ, Sở Chước thò đầu ra từ trong lòng Phong Chiếu, nhìn về phía đỉnh đồng thau, chỉ thấy đỉnh đồng thau nổi lên một trận linh quang màu sắc rực rỡ, bên trong linh quang, tuyết điểu ba đầu vùi ở trong đỉnh đồng thau không thể bước ra, ba cái đầu của nó ngẩng lên cao cao, phẫn nộ nhìn chằm chằm Phong Chiếu.
"Chiêm chiếp —— ngươi là người phương nào, cũng dám quấy rầy thần chỉ ngủ đông —— chiêm chiếp —— "
Tuyết điểu ba đầu một bên đập cánh, một bên phẫn nộ phẫn nộ rít gào với hai người giữa không trung.

Sở Chước thần sắc bất động, kỳ thực trong lòng đã muốn mê mang, không biết hiện tại là tình huống gì, nàng biết Phong Chiếu làm hết thảy vừa rồi đều có mục đích, lại không biết sau khi hắn quăng tuyết điểu ba đầu vào đỉnh đồng thau, tuyết điểu ba đầu sẽ nói tiếng người.
Phong Chiếu coi thường nói: "Thần chỉ nào hả? Một thứ đồ chơi không biết là thứ gì, cũng dám xưng thần ở trước mặt bản tọa!"
Tuyết điểu ba đầu bị hắn cuồng vọng mà tức chết đi được, nhưng linh quang trong đỉnh đồng thau trói buộc nó ở trong đó, căn bản không thể bò ra khỏi đỉnh đồng thau, chỉ có thể kêu gào sắc nhọn: "Chiêm chiếp —— các ngươii chính là một thú phàm giới, cũng dám nói xấu thần chỉ vĩ đại—— chiêm chiếp —— bản thần muốn cho ngươi chết không được tử tế —— chiêm chiếp —— "
Phong Chiếu giống như nghe xong một truyện cười, cười đến càng càn rỡ, ôm cả người Sở Chước rơi xuống rìa đỉnh đồng thau rồi đứng lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào tuyết điểu ba đầu bị trói buộc ở trong đỉnh đồng thau: "Bản tọa có thể vây ngươi ở trong đỉnh, ngươi cho là ngươi có thể bước ra? Thần cái gì? Hiện tại cũng không phải là thời kì thái cổ, thần đã sớm ngã xuống, không ngã xuống thì đã tìm kiếm không gian khác sinh tồn từ lâu, không tồn tại ở thế giới này!"
Cho nên đại gia hắn càn rỡ thế nào cũng không sợ.
Sở Chước nghe hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn: "...!..."
Sở Chước ho nhẹ một tiếng, đồng tình nhìn tuyết điểu ba đầu lúc này bị bắt thức tỉnh cái gọi là "Thần" ở trên người, cũng thật sự đủ xui xẻo, gặp phải con thú bốc đồng như vậy, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã phong ấn "Thần" ở trong thân thể một con thông linh thú, không trách nó giận tím mặt.
Chỉ là khả năng quá mức phẫn nộ, trong lúc nhất thời không chú ý tới tình cảnh hiện tại của mình.
Nghe được Phong Chiếu nói, tuyết điểu ba đầu nhất thời ngây người, ba cái đầu ngơ ngác nhìn bọn họ, giống như không hiểu hắn đang nói cái gì.
Phong Chiếu cũng không thèm để ý, hắn rất có hứng thú đánh giá tuyết điểu ba đầu trong đỉnh đồng thau, đột nhiên quay đầu hỏi Sở Chước: "Sáng quắc, nàng tin tưởng nó là thần đại lục thái cổ sao?"
Sở Chước đờ đẫn lắc đầu: "Đừng hỏi ta, ta là người không có kiến thức, chuyện đại lục thái cổ vẫn là huynh nói cho ta biết, huynh hiểu biết nhiều hơn."
Phong Chiếu cười tủm tỉm nói: "Làm sao có thể? Tiểu cô nương của ta thật thông minh, cũng không cần ta nói, thì nàng hiểu rõ ta đang làm cái gì." Trong lòng mỹ mãn nghĩ, tiểu cô nương của hắn quả nhiên vô cùng thích hắn luôn, cảm thấy hắn hiểu biết được nhiều.
Sở Chước bị cái câu "Tiểu cô nương của ta" của hắn khiến cho khuôn mặt nóng lên, lại có chút ngượng ngùng, không biết nói cái gì cho phải, đơn giản ngậm miệng lại, để tránh hắn lại muốn tự kỷ.
"Ta cảm thấy nó không giống như là thần, ngược lại như là thần dân muốn lượm tiện nghi, thứ này cũng quá không tiền đồ, nếu như đầu tiên ta sơ ý một chút trước, chỉ sợ gia hỏa này liền muốn nhân cơ hội bám đến trên người chúng ta, đoạt xá của chúng ta..." Nói tới đây, thần sắc của Phong Chiếu trở nên lãnh khốc lành lạnh, làm sao còn có bộ dạng cười khanh khách lúc trước đó?
Sở Chước nhảy dựng trong lòng, cho dù có điều suy đoán, cũng bị lời hắn nói khiến cho nghĩ mà sợ không thôi, đột nhiên hiểu rõ vì sao Phong Chiếu ngay từ lúc ban đầu đã khiến cho tuyết điểu ba đầu mang theo bọn họ lên bậc thang.
Hết chương 415..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi