CÙNG TRỜI VỚI THÚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tuyết điểu ba đầu nhìn bọn họ thế nhưng liếc mắt đưa tình ngay trước mắt hắn, tùy ý bình luận tồn tại của mình, nhất thời tức giận đến muốn giết người.
Khi nào thì có người phàm dám làm càn ở trước mặt hắn như thế?
Đáng tiếc lúc này hổ rơi đồng bằng bị chó bắt nạt, cho dù có nổi giận đùng đùng thì cũng chỉ có thể nghẹn, đến mức lông chim cả người đều bùng nổ, ngược lại ngược lại có thể khiến cho con ác phàm thú xem đủ chê cười.
Còn nhân tu bên người phàm thú, tuyết điểu ba đầu hồn nhiên không để vào mắt, người tu luyện cấp thấp bậc này, ngay cả tư cách để hắn đoạt xá cũng không có.
Tuyết điểu ba đầu lập tức tỉnh táo lại, ba cái đầu âm lãnh nhìn chằm chằm Phong Chiếu đứng ở trên đỉnh đồng thau, mở miệng nói: "Các ngươi là người phương nào, làm sao phát hiện bản thần?"
Phong Chiếu cười tủm tỉm nói: "Ta là người phương nào ngươi không cần biết.

Còn như thế nào phát hiện ra ngươi, nói đến cũng khéo, cũng không phải là chín viên linh sắc huyền thạch đó sao? Nghe nói linh sắc huyền thạch có hiệu lực khóa hồn, là vật lúc thượng cổ dùng để bố trí khóa hồn trận.


Vốn chỉ là đoán, không ngờ bản tọa chẳng qua là chỉ thử một chút, ngược lại thử ra ngươi."
Linh sắc huyền thạch đến nay đã không còn thấy nhiều, người biết sử dụng nó thực sự càng ít, nhưng mà đối với thần thú có được truyền thừa mà nói cũng không tính là cái gì.
Nói là thử ra, kì thực hắn sớm có suy đoán, nếu không sẽ không riêng biệt dùng linh sắc huyền thạch bố trí thành khóa hồn trận.
Sở Chước tỉnh ngộ trong lòng, thì ra đây là nguyên nhân Phong Chiếu riêng biệt bẻ chín viênạt linh sắc huyền thạch được khảm ở trên ngai vàng hoàng kim xuống dưới.
Tuyết điểu ba đầu có chút mất hứng nói: "Chiêm chiếp —— ngươi lại xác định bản thần tồn tại như thế nào? Linh sắc huyền thạch tuy có hiệu lực khóa hồn, nhưng nó màu sắc ánh sáng của nó sặc sỡ, đại đa số chủng tộc cũng thích dùng để làm trang sức."
Người bình thường đến đến nơi đây, không phải đầu tiên bị ngai vàng hoàng kim hấp dẫn, xem nhẹ linh sắc huyền thạch trang sức trên ngai vàng hoàng kim sao?
"Đó là bọn hắn rất ngu dại!" Phong Chiếu nghiêm trang nói.
Tuyết điểu ba đầu thiếu chút nữa bị hắn tức chết đi được, miệng kêu chiêm chiếp chiêm chiếp không ngừng.
Phong Chiếu thấy nó tức giận đủ rồi, lại nói: "Nói đến chỗ này thì đỉnh đồng thau ngược lại không tệ, phòng ngự cực cao, chỉ là hơi thở mãnh thú trên thân đỉnh hơi chút cổ quái.

Bản tọa từng giết mãnh thú không có một ngàn cũng có trên trăm, đối với mãnh thú hiểu biết cũng không ít, nào có mãnh thú trong đồ văn mãnh thú lại có bản tính hung hãn này, ngược lại có hơi thở quái gở?"
Tuyết điểu ba đầu bị hắn hỏi đến ngốc trệ, trong lòng lại mắng to, ai sẽ chú ý đến mấy chỗ này hả? Cho dù là đồng tộc trước kia của hắn, cũng sẽ không chú ý mấy thứ này, nào biết đâu con phàm thú này lại sâu sắc như thế, ngay cả luồng hơi thở của mãnh thú điêu khắc trên đỉnh đồng thau hơi có bất đồng đều có thể phát hiện.
Con thú này chẳng lẽ có lai lịch khác?
Sở Chước lại giật mình, rốt cục hiểu rõ lúc trước khi nàng quan sát đỉnh đồng thau, vì sao Phong Chiếu sẽ đột nhiên che lại mắt nàng.
Chỉ sợ khi đó, thì hắn đã phát hiện đỉnh đồng thau không thích hợp, vì sợ bị tên kia phát hiện, cho nên lúc ấy hắn không có vạch trần.

Phong Chiếu mặc kệ không để ý tới nó, ngón tay bắn ra, một luồng hỏa diễm nóng sáng xuất hiện ở trên đầu ngón tay, chỗ tâm hỏa diễm nhảy lên một tia tử diễm, phát ra hơi thở thiên uy đáng sợ, giống như muốn đốt hủy vạn vật.
Sở Chước đứng ở bên cạnh hắn, tuy rằng Phong Chiếu đã phong tỏa uy lực bạch diễm, vẫn làm cho nàng cảm giác được nguy hiểm trong đó, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Nhưng mà nàng chỉ là mím môi, nắm chặt Toái Tinh dù trong tay, không tránh đi.

Phong Chiếu liếc nhìn nàng một cái, trong mắt hơi có khen ngợi cùng kiêu ngạo.
Ừ, tiểu cô nương của hắn quả nhiên là người trấn định.
Tuyết điểu ba đầu nhìn đến luồng bạch diễm này, sắc mặt đại biến, thân thể vốn còn đang giãy dụa ở trong ánh sáng hận không thể trốn vào trong đỉnh đồng thau, vừa thét chói tai: "Chiêm chiếp —— ngươi, ngươi muốn làm gì? Chiêm chiếp —— ta chính là thần chỉ, nơi này là thần điện của ta, nếu như ngươi giết ta, thần điện sẽ hủy diệt, các ngươi cũng sẽ chết tại nơi đây."
Phong Chiếu lơ đễnh nói: "Ngươi coi bản tọa là bị dọa mà lớn sao? Thứ giống như ngươi trốn tránh ở trong một góc âm u chờ đợi người có duyên để đoạt xá, bản tọa ở vực ngoại chi cảnh thấy cũng nhiều rồi, đáng tiếc cuối cùng bị giết chết đều là bọn hắn, mà không phải bản tọa."
Rõ ràng trên mặt tươi cười sáng ngời, từng chữ lại thấm đẫm lãnh khốc sắc bén.
Giờ khắc này, chớ nói tuyết điểu ba đầu bị hắn cả kinh thần hồn không còn, ngay cả Sở Chước đều thấy hắn có chút xa lạ.

Sở Chước liếc mắt nhìn tuyết điểu ba đầu bị nhốt ở trong đỉnh đồng thau đã mất đường lui một cái, lại nhìn nhìn Phong Chiếu, an tĩnh không nói gì thêm.
Mắt thấy bạch diễm trong tay Phong Chiếu đã muốn ra tay, tuyết điểu ba đầu làm sao không cảm giác được uy lực tịch diệt trên đó chứ, tự nhiên nhận ra đây là thần hỏa tịch diệt cực kì lợi hại trong thiên địa, cũng không phải là linh hỏa phổ thông có thể so sánh được.

Nếu là người thường đi đến nơi đây, cho dù hắn không đoạt xá bọn họ, cũng sẽ không bị biến thành chật vật như thế.
Thần tộc sẽ không bị linh hỏa phổ thông gây thương tích, nhưng nếu là tịch diệt thần hỏa...!Cho dù là thần cũng sẽ bị hủy diệt.
Con phàm thú này làm sao có được thần hỏa?
Tuyết điểu ba đầu thay đổi tâm tư thật nhanh, không dám lại kéo dài nữa, vội vàng nói: "Chiêm chiếp —— chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ các ngươi đến nơi này là chỗ nào sao? Bản thần lại là vì sao sống ở đây? Bản thần tuy không phải thần thái cổ, cũng từng có
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi