CUỘC DÂY DƯA KHÔNG LƯỜNG TRƯỚC!


Đêm đó, Uyên Ninh ngủ rất êm đềm, hắn ngược lại không quấy rầy cô còn tắm xong đã rời đi.

Suốt đêm cũng không quay lại.
Trời hửng sáng, không khí vẫn trong lành như thường ngày, có điều khí lạnh đã tràn tới nhiều hơn, dù gì mùa này đã bắt đầu đông rồi.

Ở đây, nếu nhiệt độ xuống thấp sẽ có tuyết rơi, hầu như năm nào cũng vậy.

Có lẽ chỉ tầm hai ngày nữa, tuyết sẽ bao phủ cả thành phố.
Công việc của mọi người trong Lan Uyển vẫn điều độ bình thường, nhưng mạnh ai làm việc người nấy, không có tâm trạng nói chuyện vui vẻ như lúc trước.

Bởi vì tối qua lão đại bị thương, tuy không nặng nhưng khiến họ phải dè chừng, lo lắng.
Chân của A Tống không thể khỏi ngay được, nhưng sáng sớm đã có mặt ở thư phòng của Lục Khải Ưng, còn có thêm hai người khác, bọn họ ngồi ở ghế chờ, A Tống đứng trước bàn đọc sách đối diện với hắn.
- Lão đại, đám người lạ mặt hôm qua không phải thù hằn cá nhân mới xả súng, mà là có người đứng sau.
Trong số hai người ngồi, một người có tên là Mabi lên tiếng trước, cậu ta là tay sai ngoài vùng của Lục Khải Ưng ở Mexico, rất ít khi xuất hiện ở Lan Uyển, chỉ thường xuyên hoạt động ở các quán bar, clup ở Las Vegas.

Chuyện đêm qua, hắn ra lệnh cho Mabi và người còn lại là Kay đi điều tra, trời còn chưa sáng đã có mặt.
Lục Khải Ưng ngồi vắt chéo chân, hai tay đan lại đặt trên đùi.

Đôi mắt híp dài nhìn vào khoảng không, sắc mặt thâm trầm lại hiểm ác.

Khác xa với những gì thể hiện ra khi ở cùng Uyên Ninh.

Hễ như là hai người khác hoàn toàn.
- Cụ thể.
Hắn hé miệng nói chỉ hai từ.


Kay đã lập tức đứng lên, đặt trên bàn một tập tài liệu, vừa đưa cho hắn vừa nói.
- Là con trai nuôi của Khương Đình, Khương Trung.
Kay khoanh tay, miệng lưỡi và cách hành xử vô cùng chuyên nghiệp, tiếp tục cung cấp những thông tin ngoài lề về tên đó.
- Có lẽ lão đại không biết, Khương Đình từng nhận con nuôi trước khi Khương Nhã Tú chào đời, khi đó Khương Trung bốn tuổi, không có xuất thân, chỉ là trẻ mồ côi.

Nhưng sau khi Khương Trung được mười hai tuổi, tức là lúc Khương Nhã Tú tám tuổi, mẹ của cô ta mất vì nghi nhiễm cúm, kể từ đó không ai thấy Khương Trung xuất hiện cùng Khương Đình nữa.

Dù vợ mất, nhưng Khương Đình không tỏ ra buồn bã, nhiều người còn cho rằng ông ta giết vợ vì hằn học với con trai nuôi của ông ta.
Nói tới đây, Mabi cũng đứng lên hoà vào cuộc nói chuyện.

Tác phong rất nghiêm túc.
- Vậy xem ra, nếu đúng như lời đồn thì Khương Trung rất có giá trị với Khương Đình.

Bởi vì ông ta chỉ có một đứa con gái, lo sợ sản nghiệp sau này không ai nắm giữ.
- Cũng đúng, nhưng sau khi vợ ông ta chết, tại sao Khương Trung cũng biến mất?
A Tống bồi thêm một câu, Mabi cũng gật đầu tán thành.
Lục Khải Ưng để tay lên bàn, chậm rãi gõ từng ngón xuống, tạo ra tiếng lọc cọc.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, Khương Trung vốn không được Khương Đình ghi danh vào gia phả nhà họ Khương, chỉ nhận nuôi qua lời nói.

Vì vậy, hắn mới không thể lường trước, sau khi tiêu diệt được Khương gia lại còn xuất hiện cái gai nhọn là Khương Trung này.

Nhưng nhận nuôi suốt tám năm, trùng hợp lúc vợ chết, sao Khương Trung cũng bị đẩy đi?
- Khương Trung chính là dự bị hoàn hảo, là đòn đánh úp cuối cùng nếu Khương Đình không may qua đời.
Chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nhưng với đầu óc đầy bọ trĩ của Khương Đình, chuyện đó chắc chắn không nằm ngoài tầm dự đoán.

Lục Khải Ưng nhàn nhạt mở miệng, cầm lên điếu thuốc hút dở rít một hơi, làn khói trắng bay dập dờn qua đôi mắt thâm sâu ấy.


Chiếc gạt tàn chỉ vừa một đêm đã đầy ắp đầu thuốc, cho thấy Lục Khải Ưng đêm qua ngủ ở đây, nhưng chắc là không phải để ngủ.
- Theo như những gì tụi em điều tra được, Khương Trung hiện tại đang là thương nhân ở Bồ Đào Nha.

Dạo gần đây, hình như có ý định sẽ trở về Trung Quốc.
Nghe Mabi nói, A Tống lập tức quay đầu sang.
- Bibi à, chẳng phải cậu thích đi Bồ lắm à, hay lần này nhân lúc Khương Trung trở về, chuyển qua làm bốc vác cho anh ta, biết đâu sau này được làm tỷ phú hàng đầu ở Bồ thì sao?
A Tống vừa cười vừa nói, Mabi liền sù sụ mặt, co tay đấm vào sườn eo của A Tống một cái, cay cú.
- Đừng gọi tôi bằng cái tên đó, gớm chết đi được.
Thấy Mabi tức giận, Kay và A Tống ngược lại còn cười rộ lên.

Bibi là tên gọi quen thuộc mà các cô gái s3xy ở Las Vegas thường xuyên dùng với Mabi, hấp dẫn nhất vẫn là được gọi lúc ở trên giường.

Càng nhắc đến cái tên Bibi, Kay càng cảm thấy buồn cười không thể tả, chỉ cần gọi thôi đã thấy yểu điệu như búp bê babi ấy.
- Thích mà còn ngại à, Bibi!
Kay đẩy cù chỏ vào vai Mabi, khoé môi không thể hạ xuống được.
Lục Khải Ưng khịt mũi, xem xét thái độ của Mabi mà thêm dầu vào lửa.

Chuyện của Khương Trung tạm thời bị gác lơ lửng qua một bên.
- Lúc động thân, nghe người ta gọi Bibi có tụt hứng không?
Đến lão đại còn muốn chọc ghẹo, Kay Và A Tống ôm bụng cười ngặt nghẽo, không ngừng vỗ tay thích thú.
Đang trong lúc cười quá trớn, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa phòng, bọn họ im bặt ngoái đầu lại nhìn.

Thường thì lúc Lục Khải Ưng ở trong phòng ngủ riêng còn chưa ai dám động phạm đến.

Nhưng ở đây là thư phòng của lão đại, ai lại dám bén mảng tới.


Thật là, muốn ngửi mùi đất sớm chút hay gì.

A Tống, Kay và Mabi cùng có chung một suy nghĩ đó.

Lục Khải Ưng ngã người ra sau, ót gác lên phần dựa của ghế.

Điếu thuốc vẫn còn cháy đỏ.
- Vào đi.
Uyên Ninh đứng bên ngoài thở dài mấy đợt, chẳng biết là ai đến tìm Lục Khải Ưng mà Quản gia lại không dám lên gọi hắn, một mực phải nhờ cô đi.

Vừa mới lên tới nơi, đã nghe hắn nói cái gì mà động thân, rồi đến tụt hứng, cô gớm ghiếc bĩu môi, lũ đàn ông khi ở riêng với nhau điều đề cập tới mấy vấn đề này à.
Biết là vậy, nhưng người cần gặp hắn đã chờ dưới phòng khách khá lâu rồi, cô đành phải gõ cửa.
Uyên Ninh nghe giọng hắn lạnh lẽo cất lên, tay cũng liền vặn chốt cửa đi vào.

Điều đầu tiên cô thấy được đó là có ba cặp mắt chằm chằm nhìn cô, bằng thái độ rất khó hiểu.
Đám người Mabi vừa thấy Uyên Ninh, nước bọt ở cổ họng đột ngột nghẹn cứng, cậu ta sặc sụa hai cái.

Lập tức nhìn sang A Tống với vẻ mặt, cái quái gì đây.
Trong biệt thự của lão đại còn có mỹ nữ, quả là điều kinh thiên động địa.
Uyên Ninh không có can đảm bước tiếp, đến lúc này cô mới biết vì sao Quản gia không dám lên gọi hắn rồi.

Bọn người này ai cũng vắt súng trên hông, gương mặt mặc dù không đáng sợ nhưng mà rất giống xã hội đen.

Lại còn nhìn cô bám riết như thế.
- Ai vậy?
Kay kéo A Tống sang hỏi nhỏ vào tai, Mabi cũng nhào theo nghe lén.
- Không xác định được.
- What, Tống Biện, cậu bớt giả tạo lại đi.

Nói, có phải lão đại quay đầu rồi không?
- Quay đầu thì tôi không thấy, nhưng quay toàn thân giống hơn đó.

Kay trợn kinh, mẹ kiếp.

Lão đại không phải người ăn chay.
Bọn họ vẫn đứng tụm lại, xì xào với nhau.

Đến khi Lục Khải Ưng khó chịu đập bàn mới tách nhau ra, tỏ ra vô tội vạ.
Hắn khó ở nhìn mặt từng người một cảnh cáo.

Rồi mới để mắt đến Uyên Ninh vẫn còn đứng đó, tay vịn chốt cửa.
- Tới đây.
Lúc vừa thấy cô mở cửa đi vào, hắn đã nhanh tay dập điếu thuốc, đẩy chiếc gạt tàn qua một góc.

Tuy trong lòng khẩn trương, nhưng hành động lại mượn mà, thản nhiên vô cùng.
Tận mắt chứng kiến lão đại nói chuyện dịu dàng như thế, A Tống cũng đã dần quen, còn Kay và Mabi đóng đinh tại chỗ.
Hắn gọi cô, Uyên Ninh cũng đành bất đắc dĩ, đóng cửa rồi đi đến bàn làm việc của hắn.

Chừa lại một khoảng cách nhất định, mới mở miệng nói.
- Có người cần gặp chú, đang đợi dưới tầng.
Trước mặt thuộc hạ của hắn, cô còn dám xưng hô với hắn bằng chú.

Là lần đầu được nghe nên A Tống cùng có chung một biểu cảm với hai người kia, buồn cười nhưng cố nhịn lại.
Đồng tử màu nâu trầm lập tức co rút, sắc mặt hắn xám xịt, một bên chân mày nhếch lên, nhìn cô không rời.
- Tôi chỉ muốn báo với anh chuyện đó thôi, xong rồi thì tôi đi đây.
- Ra ngoài.
- Khỏi cần phải đuổi!
- Tôi không bảo em.
A Tống ngay tức khắc nhận ra, Kay và Mabi liền kéo nhau lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên cúi người một cái.

Cửa mở ra, nhanh chóng đã đóng lại, ngăn cách không khí bằng một cánh cửa.
A Tống vừa ra ngoài liền đi xuống tầng xem là ai tới, còn bọn Mabi thì không chịu đi, cứ cố gắng áp tai vào cửa nghe ngóng tình hình bên trong..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi