CUỘC DÂY DƯA KHÔNG LƯỜNG TRƯỚC!


Thấy bọn họ đi rồi, Uyên Ninh không kiềm được vô thức lùi lại một bước, nhìn khung cảnh này thật giống lúc còn ở Sa Thiềm, trong phòng lúc đó cũng chỉ có cô và hắn, cũng chính lúc đó cô bị hắn giở trò.
“Cạch”, Lục Khải Ưng đẩy ghế đứng lên, trên người hắn chỉ mặc một chiếc sơmi và quần âu, hai khuy áo gần cổ không cài hẳn hoi càng tô đậm cho khí chất phong lãnh của hắn.
Mi tâm cô nhíu lại, thấy càng lúc hắn càng tiến về phía mình, lồ ng ngực cô vang lên tiếng chuông báo động.
Hắn vẫn không nói gì, bước ba bước đã áp sát được cô vào cánh cửa, muốn thoái lui cũng không còn đường nào.

Người con gái này, năm lần bảy lượt thành công chọc giận được hắn, chống đối hắn, dường như bất kể lúc nào hắn không muốn cùng cô làm loại chuyện đó, cô sẽ không bao giờ tỏ ra sợ hãi.
- Có vẻ em rất thích gọi tôi là chú, hửm?
Mắt hắn cụp xuống nhìn chằm chằm đôi môi hồng đang mím chặt, thái độ lồi lõm với hắn, cảm thấy rất buồn cười.
- Tôi không biết là em cũng tình thú như vậy đấy.

Thích như vậy, tối nay tiếp tục gọi cho tôi nghe đi.
Uyên Ninh nghe qua liền hiểu, cười khẩy một tiếng, sau đó hai tay đưa lên chống ngực đẩy hắn ra.

Nhưng hắn vẫn đứng trơ trơ bất động, khoé môi còn cong lên rất chờ mong.
- Gu của tôi là tiểu thịt tươi, không phải trâu già.
Lục Khải Ưng híp mắt, tiếp tục ép cô dán lên cánh cửa, cơ hồ hắn có thể cảm nhận được vùng đồi núi kia đang trập trùng, không ngừng lên xuống khi cô nói chuyện.
Hai hàm răng hắn hé ra, rít vào hơi khí lạnh, mắt không rời chỗ đó mà lưu manh đáp lời.
- Con nít mới lớn, kĩ thuật làm sao bằng.

Em nên xem xét lại.
Dứt lời, hắn không để cô mở miệng, môi đã lập tức xà xuống áp lên, ngậm lấy môi cô m*t một cái thật mạnh.


Tham luyến lúc lâu, cô không chịu nổi nữa đánh lên ngực hắn mấy cái.

Lục Khải Ưng chưa chịu buông, nhe răng cắn vào chiếc lưỡi đang cuồng quấy cố đẩy hắn ra.
Bất ngờ bị cắn, cô đau đến nổi nước mắt sắp tràn ra, lực hắn cắn rất mạnh, còn dùng sức miết sâu.

Cổ họng cô như vũ bão gào lên, Lục Khải Ưng thấy vậy cũng đành buông tha cho cô.

Hắn nhìn bờ môi bóng loáng nhưng hơi sưng của Uyên Ninh, miệng nói.
- Hình phạt cho sở thích tình thú của em, lần sau muốn gọi như vậy, chỉ nên gọi trên giường cho tôi nghe thôi.
Uyên Ninh tức tối, trừng mắt với hắn:
- Nằm mơ!
Lục Khải Ưng cười cười, vươn tay mở chốt cửa, xoay bả vai cô cùng đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Uyên Ninh ghét bỏ gạt tay hắn ra, rẽ hướng đi về phòng ngủ.
Ánh mắt hắn vẫn dõi theo đến khi cánh cửa đáng thương bị cô đóng sầm lại, trước khi vào trong hắn còn vô tình thấy được cô nhép miệng mắng hắn.

Đúng là đáng yêu!
Khoé môi hắn cong lên rõ ràng, sắc mặt cũng rất tươi tốt, bước vào thang máy xuống tầng.
Dưới phòng chờ lúc này, Oronbe đang ngồi nhâm nhi tách trà, ông đã đợi Lục Khải Ưng từ khi trà còn bốc khói, đến lúc trà đang lạnh dần vẫn chưa thấy được mặt mũi hắn đâu.
- Tống Biện, lão đại của cậu có nói cụ thể khi nào sẽ quay về Trung Quốc không?
Thấy không khí có vẻ nhàm chán, ông mới quay sang hỏi A Tống đang đứng cạnh.
A Tống đứng khá lâu nên vết thương hơi đau, anh ta hơi cử động, nghe Oronbe hỏi liền nghiêm túc đáp.
- Thuộc hạ không được nghe lão đại nói về điều này.

Nhưng mà chuyện ở Cục Hải Quan chưa được giải quyết xong, có lẽ cũng chưa về ngay đâu ạ.
- Nghe nói tối qua lúc bị truy sát cậu cũng bị thương phải không? Không đáng ngại chứ?
- Không đáng ngại thưa ngài, cảm ơn ngài đã quan tâm thuộc hạ.
Oronbe quan sát cử chỉ nghiêm chỉnh của A Tống, hài lòng gật đầu.

Lục Khải Ưng có được một cánh tay đắc lực trung thành như vậy, chứng tỏ con người nó cũng không phải tha hoá như công việc nó làm.

Ông thoáng yên tâm về điều này.
Hôm qua sau khi rời chỗ của ông trở về, không lâu người của ông liền báo Lục Khải Ưng gặp chuyện không may, xe phát nổ, cộng thêm không tìm được người, ông lo lắng không thôi, vốn ông biết chuyện làm ăn phi pháp đó tất nhiên chiêu mộ được không ít kẻ thù.

Nhưng mà với tính cách của Lục Khải Ưng, nó một khi bị đả kích, lúc nó trả thù còn hung tợn gấp nhiều như thế, ông chỉ e là Lục Khải Ưng tội càng thêm tội mà thôi.
- Cậu rảnh rỗi lắm sao mà còn tìm tới?
Lục Khải Ưng ngồi xuống ghế.

A Tống thấy hắn xuống liền cúi người lui ra ngoài.
- Thằng nhóc này, cậu còn không phải vì lo cho con hả.

Thật là, muốn nhồi máu cơ tim luôn đây này.

Oronbe dằn mạnh ly trà, tay vuốt ngực, ánh mắt trừng trừng nhìn Lục Khải Ưng.
Hắn ngồi thẳng người, tay trái dang ra gác lên thành ghế.

Thấy Oronbe làm hành động đó thì nhếch mép cười khẩy.
- Thật?
Hắn nhướng mày.

Oronbe tuy không sợ tai tiếng, nhưng đường đường cũng là quan chức cấp cao của nhà nước.

Mới sáng sớm đã công khai tới tìm người làm việc xấu như hắn.

Vậy chẳng khác nào ông ấy muốn để cho người ta nghi ngờ rằng, giữa người của chính phủ và xã hội đen lại có quan hệ ruột thịt.
Oronbe liền hắt giọng, lấy lại phong độ nghiêm chỉnh mà nói.
- Tối qua Cejon đã tới hiện trường.
Điều ông ấy nói cũng không làm Lục Khải Ưng ngạc nhiên là mấy.

Hắn không tỏ thái độ gì, chỉ lẳng lặng ngồi tiếp tục nghe.
- Sau khi con rời khỏi đó, đám người truy sát cũng bị diệt khẩu ở bìa rừng.

Trên chiếc xe phát nổ người ta tìm thấy mảnh vụn quần áo, xác định đó là của con để lại, cuối cùng kết luận phần trăm sống sót của con còn không tới mười phần trăm.
- Là Cejon kết luận?
- Không, đó chỉ là suy đoán của cảnh sát hình sự mà thôi.
Oronbe trầm mặc một chút lại nói.
- Có người báo lại với cậu, khi cảnh sát nói có khi con đã thật sự chết rồi, lúc đó sắc mặt thằng ranh đó vô cùng tệ.

Xem ra là không muốn tha cho con đâu.
Lục Khải Ưng lại nhoẻn miệng cười, dùng sức xoa nơi bả vai bị thương.
- Vậy mà cậu còn dám tới tìm? Không sợ bị phát hiện?

Ý tứ của hắn như đùa cợt, trước mặt Oronbe thì dáng vẻ hắn thật sự nghiêm túc thường rất hiếm thấy.
- Tiếp theo con định thế nào, nếu tiếp tục giả chết có khi sẽ chọc điên được Cejon đấy.

Khà khà…
Oronbe rất muốn thấy một lần, liệu khi vụ án do Cejon đứng ra giải quyết, còn chưa gặp được thủ phạm đã bị khép lại, chỉ vì lý do thủ phạm bị kẻ thù truy sát dẫn đến chết, không biết lúc ấy một danh tướng được cho là quan minh lỗi lạc như Cejon sẽ phản ứng ra sao.
- Cậu nghĩ con thật sự không xử lý được chuyện này? Còn cần đến giả chết?
- Về mặt pháp luật, tất nhiên con không thể chống lại được, trong khi tang chứng đã rành rành ra đó.

Mặt khác, nếu con dùng cách của mình để xử lý, thì cũng chỉ có bóp cò, giết người thôi phải không?
- Cục hải quan thành phố rộng lớn bao nhiêu chắc cậu rất rõ.

Chỉ cần từ bầu trời cao rơi xuống hai quả bom hạng nặng cũng có thể san bằng sạch sẽ, cậu tưởng con rảnh lắm sao, còn có thời gian cầm súng bóp cò.
Oronbe thở dài, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.

Tuy Lục Khải Hiên có tính người hơn, nhưng Lục Khải Ưng sinh ra lại không giống ông ấy, khẩu khí này có được cũng nhờ thừa hưởng gen trội từ người chị Barina rồi.

Ông ấy không biết đáp trả Lục Khải Ưng thế nào, chỉ tấm tắc gật đầu.
- Cậu cũng muốn con cân nhắc bản thân lại một chút.

Ở cái tuổi này còn không lo làm ăn đàng hoàng, sau này ai chịu gả cho con nữa.
Đột nhiên Oronbe lại giống như người mẹ hiền đang dạy bảo con trai, làm Lục Khải Ưng chau mày, nhìn sang ông với sắc mặt tối tăm.
- …không gả thì nã hai phát đạn!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi