CUỘC SỐNG CẨU HUYẾT CỦA TA VÀ PHU QUÂN

 
Chương 28
 
 
 
Edit: Cúc Tử
 
 
 
Sau khi ngắm pháo hoa khoảng một canh giờ, Giang Tầm liền ôm ta vào trong ngực rồi nhẹ nhàng dùng mũi giày đạp gió mà bay xuống mặt đất.
 
 
 
Sau khi ta tỉnh rượu liền bắt đầu sợ độ cao vì thế liền ôm chặt lấy cổ Giang Tầm, sống chết không chịu buông ra.
 
 
 
Qua một lúc lâu, nhiệt độ cơ thể Giang Tầm bắt đầu có chút nóng lên, sau đó hắn đột nhiên mở miệng, giọng nói cũng có chút khàn, dường như hắn đang muốn đè nén tâm trạng khó tả gì đó: "Phu nhân, buông tay."
 
 
 
"Hả." Ta có chút không hiểu gì buông hắn ra, nhảy từ trong ngực hắn xuống giường sau đó tiếp tục trải chăn đệm của ta.
 
 
 
(1): Nguyên văn là hậu tri hậu giác, là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra (Theo Mạc Tiếu - 漠笑)
 
 
 
Tướng ngủ của ta không phải rất tốt, nửa đêm ta thường hay đạp chăn, cũng thường xuyên đánh thức Giang Tầm. Có người từng nói, muốn biết người khác tốt hay xấu thì phải nhìn từ những thứ nhỏ nhất. Vậy nên từ chuyện nhỏ như việc Giang Tầm không ngại phiền phức mà đắp lại chăn cho ta cũng đủ để nhận thấy hắn không phải là người xấu.
 
 
 
Giang Tầm chỉ mặc trung y màu trắng sau đó chui vào chăn đệm, nói với ta: "Ngày trước khi chưa lấy phu nhân, khi ta đi ngủ một mình vẫn luôn cảm thấy giường chiếu có chút vắng lặng. Từ sau khi có phu nhân rồi ta mới phát hiện ra đã không còn tịch mịch lạnh lẽo như vậy nữa."
 
 
 
Ta vô cùng hiểu cảm giác này nên gật gật đầu nói với hắn: "Trước khi gặp được phu quân ta có thói quen đi ngủ cùng với mẫu hậu. Nhưng sau khi có phu quân rồi ta chỉ ngủ với một mình phu quân."
 

 
 
Giang Tầm cất giọng có chút phức tạp hỏi ta: "Ta có gì khác với mẫu hậu của nàng?"
 
 
 
"Mẫu hậu là nữ tử, còn phu quân là nam tử."
 
 
 
"Không phải là ta muốn hỏi cái này..." Hắn có chút ghen tuông nói, "Nàng thích ngủ với mẫu hậu của nàng hay nàng muốn ngủ với ta?"
 
 
 
Đây là một vấn đề vô cùng phức tạp không thua gì câu hỏi: Ta và mẫu hậu của nàng rơi xuống nước, nàng sẽ cứu ai trước?
 
 
 
Ta nghiêng đầu liền thấy Giang Tầm đang dùng một tay chống đầu lạnh lùng nhìn ta, ta âm thầm cảm thấy không hay rồi.
 
 
 
Ngay sau đó, ta vội vàng ho một tiếng rồi trả lời hắn: "Tất nhiên là ta muốn ngủ cùng với phu quân!"
 
 
 
"Ồ? Vì sao?" Giọng nói của hắn dịu dàng nhu hòa đi rất nhiều.
 
 
 
Ta có chút uất ức trả lời: "Mẫu hậu chê tướng ngủ ta không tốt nên không muốn ngủ với ta nhưng phu quân lại không chê."
 
 
 
Giang Tầm dùng giọng lạnh nói với ta: "Ta cũng chê."
 
 
 
"Ồ."
 
 
 
Cứ như vậy sau một khắc đồng hồ tẻ ngắt là một bầu không khí vô cùng xấu hổ.
 
 
 
Giang Tầm tìm chủ đề nói: "Ngày mai là đông chí nên phu nhân có muốn ăn sủi cảo không?"
 
 
 
Ta nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời hắn: "Ta muốn ăn sủi cao nhưng chuyện này có quan hệ gì với ngày đông chí."
 
 
 
"..." Hắn im lặng.
 
 
 
Một khắc đồng hồ sau, cả hai chúng ta đều im, đúng là không còn gì để nói.
 
 
 
Ta hỏi: "Phu quân có muốn ăn sủi cảo ta tự tay gói không?"
 
 
 
"Phu nhân sẽ gói sao?"

 
 
 
"À không."
 
 
 
Hắn lại im lặng một lúc thật lâu sau đó mới hít một hơi hỏi ta: "Vậy phu nhân hỏi câu kia là ý gì?"
 
 
 
Ta quả thật vô cùng uất ức: "Ta chỉ là tùy tiện hỏi khách sáo một chút thôi nhưng lại không ngờ phu quân thật sự muốn ăn."
 
 
 
Giang Tầm day day mi tâm sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn mà không có từ ngữ nào miêu tả được: "Vậy ngày mai nàng chờ sau khi vi phu hạ triều sẽ làm cho nàng ăn."
 
 
 
"Phu quân sẽ làm sủi cảo hả?"
 
 
 
"Nếu không thì sao? Nàng cho rằng tất cả mọi người trong thiên hạ này đều chỉ biết ăn giống nàng sao?"
 
 
 
Ta uất ức thiếu chút thì khóc: "Đâu phải ta chỉ biết ăn thôi đâu..."
 
 
 
"Vậy sao? Vậy phu nhân còn có thể làm gì nữa?"
 
 
 
"Ta còn có thể uống nữa."
 
 
 
"Câm miệng, đi ngủ đi."
 
 
 
"Ờ." Ta có chút không hiểu được tính cách tâm tình luôn không ổn định của hắn, nhưng hắn lạnh nhạt như vậy ta lại cảm thấy không mấy vui vẻ.
 
 
 

Vì vậy nên khoảng một khắc đồng hồ sau, ta liền vô cùng cẩn thận từng li từng tí bò vào trong ngực hắn sau đó ôm hắn mà ngủ thiếp đi.
 
 
 
Ngày mai, Giang Tầm nói hắn làm sủi cảo thì hắn chắc chắn sẽ làm sủi cảo. Hắn nhào bột mì rồi lấy thịt ba chỉ đã được chọn lựa cẩn thận và rất nhiều loại rau củ sắt nhỏ để làm nhân sủi cảo, sau đó lại thêm một vài lát gừng và tỏi đã được băm nhuyễn vào, cuối cùng cho thêm một ít rượu lâu năm và một số loại gia vị khác để tăng hương vị. Thịt được chọn là thịt vùng bụng của heo nuôi ở nhà nông, không hề bị tiêm nước, thậm chí còn có thể được đóng dấu theo đúng chương mục của nhà hàng ở Thiên Dương (2), thịt chất thơm ngon, có mỡ mà không béo.
 
 
 
(2): Thiên Dương là một thành phố của Trung Quốc, ý nữ chính ở đây là thịt heo đạt chất lượng đến mức có thể đóng được dấu kiểm định của nhà hàng ở thành phố Thiên Dương, Trung Quốc.
 
 
 
Giang Tầm tự mình làm sủi cảo cho tiểu kiều thê mà hắn nuôi trong nhà, tình cảm phu thê hai người vô cùng hòa hợp, chàng chàng thiếp thiếp, có thể nói là một đoạn giai thoại. Hắn đặc biệt sai người lan truyền ra ngoài, khoe khoang chuyện ân ái của chúng ta ngay dịp đông chí.
 
 
 
Ta ghé vào bếp, hai mắt vô cùng mong chờ nhìn vào mớ sủi cảo đang nằm trong nồi nước sôi sùng sục kia, sau đó kéo kéo góc áo của Giang Tầm hỏi hắn: "Phu quân, cái này còn phải nấu thêm bao nhiêu lâu nữa?"
 
 
 
"Đợi nước sôi một lát là có thể ăn được, nàng cứ vậy mà nông nóng muốn ăn sủi cảo do vi phu tự tay gói sao?" Hắn có chút phấn kích nhìn ta.
 
 
 
"Chỉ là ta muốn ăn sủi cảo, còn chuyện có phải là do phu quân gói hay thì không liên quan lắm."
 
 
 
Giang Tầm cất giọng nói không có ý tốt: "Vậy sao, nếu phu nhân đã không thích. Vậy thì, người đâu, mang mớ sủi cảo này cho chó ăn đi."
 
 
 
"Gâu!"
 
 
 
"..."
  


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi