CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC SAU KHI TRỌNG SINH

Hai ngày nay Tề Thâm trở về, vẫn luôn một tấc cũng không rời bên người Đỗ Nhược, mà cha Tề mẹ Tề đã gọi điện cho bệnh viện gia đình quân nhân chuẩn bị, tùy thời chờ ba bé cưng phát động.

Đỗ Nhược tựa như không có chú ý tới không khí khẩn trương trong nhà, vẫn nghỉ ngơi như thường ngày.

Ăn qua điểm tâm, Đỗ Nhược và Tề Thâm hai người ở thư phòng hạ cờ vây.

Đột nhiên, Đỗ Nhược cảm thấy dưới thân có trận ướt át, hơi hơi nhói một chút, sờ lên bụng, bé cưng, các con rốt cuộc đã muốn ra.

Tề Thâm cảm giác thấy thiên hạ đối diện bất đồng, lập tức ngẩng đầu lên, "Làm sao rồi? Bé cưng lại đá em?" Đã nhiều ngày, bé cưng máy thai rất thường xuyên, luôn làm cho Đỗ Nhược ngồi cũng ngồi không yên.

Đỗ Nhược vui vẻ cười cười với chồng, vừa định nói chuyện, ai ngờ, thốt ra là nhỏ giọng rên rỉ.

Tề Thâm tay run lên, đứng phắt lên, quét rơi toàn bộ bàn cờ xuống, cờ vây rớt trên đất, nhưng anh không rảnh bận tâm chuyện này, giọng nói anh gấp gáp hỏi, "Muốn sinh sao?" Sắc mặt chợt bắt đầu ẩn ẩn trắng bệch.

Trả lời anh vẫn là một tiếng rên rỉ đè nén.

Tề Thâm tựa như bị châm đâm, phục hồi tinh thần lại, chạy ra cửa, lại vội vã lộn trở lại vững vàng ôm lấy Đỗ Nhược đi ra ngoài.

"Đừng nóng vội! Thời gian sinh đứa nhỏ còn 1 lúc nữa." Đỗ Nhược dở khóc dở cười nhìn người đàn ông khẩn trương đến không biết nên làm những gì, chỉ có thể nhịn đau bụng sinh, an ủi anh. Sự thật cho thấy, cho dù Tề Thâm là quân nhân, được xưng là người đàn ông trong người đàn ông, đến lúc này, bất quá cũng chỉ là một người chồng bình thường mà thôi.

Tề Thâm nghe Đỗ Nhược còn an ủi mình, tâm thần không khỏi trấn định, một bên bước chân vững vàng đi xuống cầu thang, một bên hướng cha mẹ dưới lầu kêu, "Mẹ, mau! Nhược Nhược muốn sinh."

Dưới lầu Tề lão gia tử cùng cha Tề mẹ Tề đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe được tiếng la của Tề Thâm, lập tức rối thành một nùi.

"A... Tôi nên làm gì bây giờ?"

"Khụ khụ, tôi cũng đã quên "

Được rồi, chỉ có thể nói không hổ là một nhà, hai cha con đều bị dọa phát sợ, bình thường là lãnh đạo quân khu chỉ huy trấn định, đến lúc này giống như học sinh tiểu học đã quên làm bài tập mà giáo viên đã giao cho, gấp đến dậm chân.

May mà mẹ Tề thời khắc mấu chốt trấn định lại, giao nhiệm vụ lão gia tử cùng cha Tề, người lái xe thì lái xe, lấy này nọ thì lấy này nọ, gọi điện thoại thì gọi điện thoại.

Chờ lúc Đỗ Nhược được đưa đến bệnh viện, bác sĩ cùng y tá cũng sớm đã ở bên ngoài chờ, người vừa đến, đã bị đưa vào phòng sinh đã an bài trước.

Tề Thâm ở bên ngoài khẩn trương đi qua đi lại, "Mẹ, thế nào không có âm thanh?" Không phải là nói, phụ nữ có thai khi sinh sản đều sẽ la to à?

Mẹ Tề cũng không biết tình huống thế nào, không biết trả lời thế nào.

Tề Thâm phiền chán bới bới tóc của mình, chờ ở ngoài cửa đi tới đi lui, thậm chí nằm sấp xuống nhìn qua khe cửa, ý đồ dùng thị lực vô cùng tốt của bản thân nhìn xem có thể hay không nhìn thấy vợ.

Đột nhiên một y tá đi ra, mọi người nhanh tiến lên, mẹ Tề còn ghi nhớ vấn đề mới vừa rồi của con, không đợi Tề Thâm nói, bà hỏi, "Y tá, vì sao không nghe thấy tiếng con dâu của tôi vậy?"

"À, còn chưa tới thời điểm sinh sản chân chính, hơn nữa phụ nữ có thai hiểu được phải bảo tồn khí lực, không có vấn đề." Lời cô gái y tá nói là nói thật, ngay cả bác sĩ bên trong đều nói, còn chưa từng thấy qua phụ nữ có thai nào lợi hại như vậy, sản đạo cùng nước ối tốt như vậy, tất cả những điều này đều chứng minh phụ nữ có thai này hiểu biết bảo dưỡng thân thể.

Tề Thâm nghe y tá xong nói, cũng không có đem tim đang treo thật cao buông xuống, ánh mắt luôn luôn không rời, chăm chú nhìn cửa phòng sinh, ngay cả bọn Hướng Tinh đến cũng không hề biết.

"Dì à" Ba người Hướng Tinh vốn là đi đến nhà Tề Thâm, ai ngờ thím Lý báo cho biết, sáng nay Đỗ Nhược bể nước ối, đã đưa đi bệnh viện. Ba người nghe xong liền vội vàng tới bệnh viện.

Cả trái tim của mẹ Tề cũng ở phòng sinh, cười cười với các cô, "Các con đã tới?"

"Hiện tại như thế nào?" Diêu Nhạc Nhạc quan tâm hỏi.

"Còn chưa có sinh! Mới vừa đi vào một giờ." Mẹ Tề giản yếu trả lời, tay trái nắm thật chặt tay phải, ngày xưa tóc không một tia bất loạn lúc này cũng đã có vẻ nhốn nháo, lộn xộn.

Hướng Tinh cùng Diêu Nhạc Nhạc liếc nhau, âm thầm líu lưỡi, thời gian dài như vậy còn nói là vừa mới?

Người bên ngoài có bao nhiêu lo lắng và khẩn trương, Đỗ Nhược ở phòng sinh lại có vẻ tương đối nhẹ nhàng, cô cảm thụ được từng đợt đau bụng sinh, có thuật châm cứu, tuy rằng không thể hoàn toàn giảm miễn đau xót sinh sản, nhưng là ít nhất có thể giảm bớt năm sáu phần đau đớn, nhưng, Đỗ Nhược tuy rằng đã đối với một đời kia tiêu tan, nhưng cô vẫn muốn cảm thụ tất cả cảm giác dựng dục đứa bé, những cơn đau này đối với cô mà nói chẳng phải một loại tra tấn.

Chậm rãi, đau bụng sinh càng lúc càng thường xuyên, trên mặt Đỗ Nhược sớm vì đau đớn mà chảy đầy mồ hôi, đột nhiên, Đỗ Nhược nhịn không được lớn tiếng rên rỉ một tiếng.

"Ồ? Nhanh như vậy?" Một bên bác sĩ nghe thấy, lập tức buông chuyện trong tay, tiến lên xem xét, nha, bất chấp kinh ngạc, bắt đầu chuẩn bị đỡ đẻ, sản đạo đã mở mười phân.

Ngoài cửa, Tề Thâm nghe thấy âm thanh rên rỉ kia, toàn thân đều căng thẳng, muốn đi vào, lại bị Trần Ngôn và cha Tề gắt gao giữ chặt, mẹ Tề quở trách, "Con lúc này đi vào, nếu hại Nhược Nhược bị trúng gió, sẽ hỏi tội con!"

Tề Thâm bị dọa, đành phải thỏa hiệp, một lần nữa ghé vào cửa, ít nhất như vậy cách Đỗ Nhược gần chút, gần chút lại gần chút, có lẽ còn có thể nghe được một ít âm thanh.

"Dùng sức! Tốt lắm! Chính là như vậy" Bác sĩ ở bên cạnh càng không ngừng hô, trong lòng không khỏi cảm thán, đây là lần sinh sản tốt nhất mình tiếp nhận.

"Oa... Oa..." Một trận tiếng khóc to rõ vang lên, đứa nhỏ sinh ra liền lập tức được y tá ôm đi.

Lục tục, "Oa... Oa..." hai bé cưng còn lại đều đi ra.

Đỗ Nhược cảm giác được trên người buông lỏng, mệt mỏi đến cực điểm, cô giữ vững tinh thần, chống thân mình nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ ngầm hiểu nói, "Ba bé cưng thật khỏe mạnh, lão đại và lão tam là con trai, lão nhị là con gái."

Đỗ Nhược cười vui vẻ, khỏe mạnh là tốt rồi.

Bác sĩ quay đầu nhìn về phía ba bé cưng trong tay y tá, đâu chỉ là khỏe mạnh, cũng không biết phụ nữ có thai ăn cái gì, bé cưng nhà ai sinh ra đều nhiều nếp nhăn, cô thì ngược lại, sinh ba bé, ba bé đều trắng trắng non mềm, chậc chậc, quả thực là tiểu thiên sứ.

Ở lại phòng sinh quan sát gần một giờ, bác sĩ vẫy vẫy tay.

"Nhanh ôm ra đi thôi, người nhà bên ngoài cũng chờ nóng nảy."

Từ lúc bé cưng sinh ra, cả nhà Tề Thâm cũng đã nghe thấy. Tề lão gia tử cùng cha Tề đều vui mừng nhướng mày, nghe âm thanh, chắc chắn không sai, tuyệt đối là thằng nhóc, là thằng nhóc khỏe mạnh.

Cửa phòng sinh mở ra, mọi người đồng loạt xông lên, ba y tá ôm ba bé cưng đi ra.

"Bác sĩ, vợ tôi như thế nào?" Tề Thâm thấy bác sĩ, chạy nhanh tới nghênh tiếp, chỉ thiếu không níu chặt nữ bác sĩ người ta.

"Tề phu nhân mệt mỏi, đang ngủ." Bác sĩ nghiêng mình, ý bảo đẩy dời giường bệnh bên trong.

"Chúc mừng lão thủ trưởng, có ba chắt nội." Vị bác sĩ này hiển nhiên nhận thức người Tề gia, vội vàng chúc mừng Tề lão gia tử.

Tề lão gia tử cùng cha Tề nghe thấy cháu dâu không có việc gì, đã sớm cùng Hướng Tinh vây quanh trước mặt ba bé cưng, đối lời nói chúc mừng của bác sĩ cũng không biết, không nghe thấy.

"Ngượng ngùng a, Phương Phương. Lần này cám ơn bạn!" Mẹ Tề tuy rằng cũng muốn ôm cháu nội, nhưng vẫn nói lời cảm tạ với bạn học cũ, dù sao bà cũng đỡ đẻ giúp con dâu.

"Không cần cảm tạ! Nói thật, mình không có hỗ trợ cái gì! Con dâu của bạn, có phải hay không hiểu chút y a?" Vị bác sĩ tên Phương Phương vội vàng xua tay, có chút tò mò hỏi, thật có thể đem chính mình bảo dưỡng tốt như vậy, không có chút tài năng thật đúng là không được.

"Là có chút." Mẹ Tề cười gật đầu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía bé cưng.

Bác sĩ cười cười, cũng thức thời để bạn học cũ ôm cháu nội.

☻☻☻

"Em cảm thấy sao?" Tề Thâm luôn luôn canh giữ ở trước giường Đỗ Nhược, thấy Đỗ Nhược tỉnh, vội cầm lấy gối đầu ở sau lưng, giúp cô ngồi, khẩn trương hỏi.

Đỗ Nhược cười lắc đầu, nhìn Tề Thâm, thấy ánh mắt của đối phương rất khẩn trương, bất an, bình tĩnh rồi đến ý cười tràn đầy hạnh phúc, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tề Thâm không khỏi hôn trán Đỗ Nhược, trầm thấp nở nụ cười ra tiếng, "Vợ ơi, cám ơn em!"

Quấn quýt si mê như vậy làm Đỗ Nhược nở nụ cười ra tiếng, người đàn ông này a!

Bất quá, cô cũng không già mồm cãi láo, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lập tức nhìn xung quanh một chút, "Con đâu?"

Tề Thâm cười nói, "Ông nội cùng ba mẹ lo lắng đứa nhỏ khóc ầm ĩ đến em, đang ở cách vách!" Tề Thâm nhớ tới ba bánh bao trắng non mềm kia, vui vẻ nhếch miệng "Ha ha".

"Làm sao vậy?" Sao giống ngốc vậy? Đỗ Nhược nhìn Tề Thâm vô duyên vô cớ cười ra tiếng.

"Ha ha..." Tề Thâm thấy Đỗ Nhược nghi ngờ nhìn mình, cười lớn tiếng hơn, "Lúc nãy Trần Ngôn thấy được ba bé cưng, ghen ghét, khiêng Diêu Nhạc Nhạc chạy đi ra ngoài, nghe nói là đi đăng kí ở cục dân chính."

Đỗ Nhược mở to hai mắt, đáy mắt cũng không che giấu ý được cười.

"Ha ha ~" Tề Thâm đắc ý ưỡn ưỡn ngực than, "Không nghĩ tới con trai và khuê nữ chúng ta vừa sinh ra coi như là hồng nương."

Đây chính là chuyện tốt!

Đỗ Nhược nhẹ nhàng mà vỗ Tề Thâm một phen, "Nhanh đi ôm con lại đây, để em nhìn xem."

Vợ yêu có lệnh, khẳng định lập tức đi làm. Tề Thâm lưu loát đứng lên, cũng không đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa kêu y tá hỗ trợ đến cách vách gọi người.

Trưởng bối Tề gia vừa nghe thấy đại công thần trong nhà tỉnh, vội ôm ba bảo bối đang say sưa ngủ ở trên giường nhỏ đi gặp mẹ.

"Nhược Nhược, đây là cô nương." Mẹ Tề đem cháu gái trong lòng cẩn thận đưa cho con dâu, ý vui mừng trong đáy mắt thế nào cũng không che giấu được. Tiếp theo lại đem cháu nội lớn trong lòng Tề lão gia tử đưa cho con, kêu anh ôm, bản thân mình tiếp nhận cháu trai nhỏ trong lòng chồng.

Sau khi mẹ làm mẫu xong, Tề Thâm dùng bàn tay to nâng cái mông nhỏ cùng thân mình bé nhỏ của con, cúi đầu nhìn tên nhóc trong lòng đang chép chép cái miệng nhỏ nhắn, không khỏi ngây ngô nở nụ cười.

Đỗ Nhược ôm con gái, lại nhìn lão đại và lão tam, đầu tròn căng, bỏ bao chân cùng tay ra, thật sự rất nhỏ, nhìn đứa nhỏ bên cạnh chồng, hốc mắt cô đột nhiên nóng lên, thiếu chút nữa nhịn không được rớt nước mắt xuống, đột nhiên cảm thấy đây là thời khắc cô cảm thấy hạnh phúc nhất.

"Làm sao rồi?" Chẳng lẽ không thoải mái? Tề Thâm lúc nào cũng lưu ý vợ, nhìn thấy hai mắt cô đỏ lên, nước mắt muốn rớt xuống, nhất thời liền khẩn trương hỏi.

Cười lắc đầu, chẳng lẽ nói mình nhất thời cảm khái, nhịn không được muốn rơi lệ sao?

Mẹ Tề là phụ nữ, hiển nhiên biết tâm tư con dâu, cười cầm tay Đỗ Nhược, "Nghe lão nhân gia nói, ở cữ không thể tùy tiện rơi nước mắt." Đối với con dâu, mẹ Tề là thật tâm thương yêu, nhất là đối phương cho mình thêm ba cháu nội, toàn bộ đại viện, cũng là độc nhất.

"Đặt tên chưa?" Đỗ Nhược không biết mình nhìn về phía Tề Thâm trong ánh mắt tràn đầy tình ý, Tề Thâm tức thì cảm thấy trong lòng tựa như có con mèo nhỏ gãi, ngứa vô cùng, nhất thời trả lời không được.

"Không có đâu!" Tề lão gia tử cùng cha Tề ngồi ở trên ghế sofa, nghe được Đỗ Nhược hỏi tên, nhất thời cướp lời đáp, phút cuối cùng vẫn còn không quên khoét cha Tề liếc mắt một cái, đều là thằng nhóc này, ngay cái tên đều cùng bản thân tranh, hừ.

Cha Tề lạnh nhạt bị cha một cái liếc mắt, tên con đã cho cha lấy, người cháu này giờ đến phiên mình, nghĩ đến ba bé cưng đáng yêu, trong lòng kiên định hơn vài phần, nói cái gì cũng không nhượng bộ.

Cảm thấy hiểu vài phần, Đỗ Nhược cùng mẹ Tề nhìn nhau cười, dù sao đều là người trong lòng có tính toán, chuyện đặt tên bọn họ cũng không lo lắng.

Bình thường ở bên ngoài đều là một mặt cương nghị nghiêm túc, Đại lão gia vì tranh đặt tên đứa nhỏ đến mặt đỏ tai hồng, Đỗ Nhược cúi đầu nhìn ba bé cưng, hôn bé này, rồi hôn bé kia, khóe miệng luôn luôn dương lên hạnh phúc, bé cưng, người một nhà chúng ta đều phải luôn luôn hạnh phúc như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi