CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC SAU KHI TRỌNG SINH

Dương Khải Thành cùng Chu Thụy buồn cười nhìn tiểu binh tiến vào báo cáo đang dùng một biểu tình gặp quỷ nhìn trung đội trưởng bọn họ, bất quá cũng không trách hắn, đừng nói là hắn chưa thấy qua, chính là bọn họ trợ thủ đắc lực theo trung đội trưởng ba năm, đã không ít lần gặp biểu tình này của đội trưởng, cũng vẫn như cũ không thể tin tưởng cái người cười xán lạn trước mắt này là người mặt lạnh nhà mình kia, huấn luyện binh lính hết sức nghiêm khắc.

"Hôm nay có hay không nghịch ngợm? Có quấy rầy mẹ các con hay không?" Mặc kệ vài người bên cạnh rớt xuống ba vạch đen thế nào, Tề Thâm vẫn như cũ dùng ngữ khí sủng nịch nói chuyện cùng ba bảo bối.

Bất quá bên kia Thái Bình Dương, bạn học Tề Duyệt đối với chất vấn của ba ba rất bất mãn, mân mê cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, "Ba ba, chúng con đều thật biết điều, lúc mẹ làm việc sẽ nghe lời, không quấy rầy mẹ."

"Chúng con cũng không phải ba ba!" Một bên lão đại - - Tề Hạo hiển nhiên oán niệm Tề Thâm thâm hậu, không lưu tình chút nào bóc mẽ lão ba nhà mình.

"Khụ khụ, cái kia, các con tại sao có thể so với ba ba!" Cho nên nói, bị đứa nhỏ tôi luyện, da mặt Tề Thâm càng ngày càng dày, "Nhược Nhược, em nói đi?" mắt Tề Thâm đầy ý cười, chứng thực với vợ đầu điện thoại bên kia.

Nhìn hai bé trước mắt đang nhìn mình, ánh mắt trợn to sáng lấp lánh, nhìn lại con trai nhỏ, luôn luôn yên tĩnh ngồi ở bên cạnh đọc sách, hiện thời cũng nhìn mình, bị lửa đốt đến chân, da đầu Đỗ Nhược có chút run lên, trong lòng không khỏi âm thầm phỉ nhổ chồng, càng già càng trẻ con, lại cùng con phân cao thấp.

"Mẹ" Tề Tuyên giật nhẹ ống tay áo mẹ, không hài lòng mẹ thất thần.

Cúi đầu nhìn về phía tay nhỏ bé lôi kéo ống tay áo mình, Đỗ Nhược cười thở dài, ôm lấy con nhỏ nhất, cũng ngồi gần điện thoại, sẳng giọng nói với chồng "Chỉ biết chọc con thôi."

Rất nhanh trong điện thoại liền truyền đến tiếng cười người đàn ông trầm thấp mà lại sung sướng.

Đỗ Nhược hơi hơi đỏ tai, cô xem lịch bàn, cũng nhanh, rất nhanh những ngày chia lìa như vậy có thể kết thúc, cô cọ cọ xoáy tóc nhỏ đáng yêu trên đỉnh đầu con, liền sẽ không rời đi.

Ba bé cưng thay phiên cùng ba ba hồi báo hành trình một ngày, cho dù Đỗ Nhược đã tận mắt nhìn thấy, nhưng mà khi nghe con cùng ba ba hội báo, vẫn buồn cười.

"Ba ba, hôm nay con đem người khi dễ em gái đánh một trận!" Tề Hạo vô cùng tự hào hội báo công tích vĩ đại của mình cho ba ba ở đầu điện thoại bên kia. Bất quá lại rước lấy ánh mắt không hài lòng của mẹ.

"Ha ha..." Tề Thâm cười gượng hai tiếng, "Hạo Hạo thật lợi hại!" Chuyện này con không cần báo cáo với ba ba!

Đỗ Nhược cũng nghĩ đến Tề Thâm quẫn bách, cười khẽ ra tiếng, con lớn nhất lớn lên giống Tề Thâm, đại khái tính cách cũng giống, tuổi này rất nghịch ngợm cùng đơn thuần, từ nhỏ tựa như tiểu Bá Vương, thường thường làm cho Đỗ Nhược cùng Tề Thâm đau đầu không thôi.

"Ba ba, con cũng nhờ mấy chiêu ba ba dạy đó 'Ha ha' liền đánh El cách vách nằm bẹp" Tề Duyệt khoa tay múa chân hai chiêu, đắc ý hả hê tranh công với ba ba.

"Con biết sáu chữ." Tề Tuyên ở một bên cũng không cam lòng yếu thế.

Đỗ Nhược rất hứng thú nghe con ngọt ngào ngây thơ hội báo, di động bên cạnh lại vang lên.

"Em đi nhận điện thoại." Đỗ Nhược hướng đầu bên kia điện thoại nói một tiếng, liền đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại.

"Hello, An, thầy là Smith, ngày mai giải phẫu em chuẩn bị xong chưa?" Đỗ Nhược còn chưa lên tiếng, đầu điện thoại bên kia đã vang lên giọng nói sang sảng.

"Xin chào, giáo sư, em đã chuẩn bị xong, ngày mai em sẽ toàn lực ứng phó." Đỗ Nhược nghiêm túc lại cung kính trả lời, Smith là giáo sư của Đỗ Nhược ở đại học Loma Lynda, đến Loma Lynda, Đỗ Nhược mới biết được nếu như không có vị này si mê tranh biện đề cử với giáo sư trung y, có lẽ cô căn bản cũng không có cơ hội đến nơi đây học đại học. Nếu không phải vị giáo sư già này ngay từ đầu chọn cô làm trợ lý cho ông, tiến hành phụ đạo cho cô, Đỗ Nhược cũng không khả năng ngắn ngủi năm năm liền tốt nghiệp trường y tốt nhất trên thế giới. Ở trong lòng Đỗ Nhược coi ông như ân sư tôn kính.

Smith là người Mỹ, trực tiếp sảng khoái, Đỗ Nhược đối với vị giáo sư này, cũng rất là đau đầu, bởi vì ông là giáo sư của mình, nên vẫn luôn lấy loại thái độ cung kính đối đãi. Bất quá, cô cũng chỉ là đề cập phương diện Tây y, bằng không với thái độ này, ông còn muốn cùng cô tham thảo thuật châm cứu thần bí quốc gia?"Vậy được! Thầy chỉ là lo lắng em khẩn trương! Khà khà "

Cúp điện thoại, Đỗ Nhược cười lắc đầu, giống lão ngoan đồng. Bất quá... Khẩn trương? Đương nhiên khẩn trương, đây chính là khảo nghiệm năm năm Tây y đối với cô a, rất là quan trọng, đánh xong một trận, là có thể về nhà.

Nháy mắt mấy cái, năm năm cứ như vậy trôi qua.

Năm năm trước, Đỗ Nhược sanh xong đứa nhỏ, liền lập tức bắt đầu liên lạc cùng đại học Loma Lynda, tranh thủ có thể giống kế hoạch lúc đầu của mình tiến hành, nhưng, đại học nước ngoài nhìn qua tự do nhưng thực tế rất nghiêm cẩn, trường học đối với ý tưởng Đỗ Nhược hi vọng học tập thông qua giáo trình internet tỏ vẻ không thể đồng ý.

Ở giữa mâu thuẫn gia đình cùng y thuật, cô đương nhiên là sẽ không chút do dự lựa chọn gia đình. Đối với mình nghĩ muốn cái gì, Đỗ Nhược lại rõ ràng. Tuy rằng Tề Thâm không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, nhưng cuộc sống ấm áp này, bình thản lại hạnh phúc như vậy là mong muốn của Đỗ Nhược, cô không có lý do vì cái khác mà buông tha cho cuộc sống này.

Nhưng, lúc Đỗ Nhược tính toán buông tha, Tề lão gia tử gọi Đỗ Nhược tới thư phòng, nơi đó, cha Tề mẹ Tề, Tề Thâm thậm chí là ba bé cưng bi bô tập nói đều ở đây.

"Nhược Nhược, hôm nay người một nhà chúng ta đều ở đây." Tề lão gia tử nhìn về phía chắt nội hoạt bát đang "Y y nha nha " nháy mắt mấy cái, rước lấy một trận tiếng cười khoan khoái của bé cưng mới từ bỏ, "Chúng ta biết gần đây con đang vội chuyện học hành bên Mỹ, chúng ta là trưởng bối, muốn nói với con cái nhìn của chúng ta."

Đỗ Nhược nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh đang cười lấy lòng với mình, vội vàng kêu một tiếng "Ông nội."

"Ôi" Mẹ Tề khoát tay triệu hồi tầm mắt con dâu, "Nhược Nhược, con nha, đừng trách Thâm Nhi, là mẹ trong lúc vô tình nghe được các con nói chuyện, nói cho ông nội con biết." Vì con của mình, bỏ qua lý tưởng của chính mình, nếu không hỏi thăm một chút còn không biết, con dâu mình xin học là trường y tốt nhất trên thế giới, nếu vì con mình buông tha cho, rất đáng tiếc a.

"Vâng" Đỗ Nhược nở nụ cười, cũng không nói cái gì nữa, "Ông nội, ngài nói, con nghe."

"Nhược Nhược, tình huống cụ thể chúng ta cũng biết, sẽ không nhiều lời" Tề lão gia tử cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề, "Chúng ta chính là muốn nói với con, ông và cha mẹ con đều ủng hộ con đến trường." Tề lão gia tử chỉa chỉa con và con dâu bên cạnh, nhìn thẳng vào cháu dâu.

Đỗ Nhược ngẩn người, không biết nên phản ứng gì.

"Nhược Nhược." Mẹ Tề gọi Đỗ Nhược một tiếng.

"Mẹ." Đỗ Nhược nhìn sang Mẹ Tề.

"Chúng ta cảm thấy, con cùng Thâm Nhi tuổi còn trẻ! Người trẻ tuổi thừa dịp hiện tại vì tương lai của mình dốc sức làm một chút. Thâm Nhi hiện tại mới là cấp bậc Thượng úy, trở lại bộ đội cũng không thể cho các con lớn lớn nhỏ nhỏ tùy quân. Con thừa dịp vài năm nay đi ra ngoài học tập, để Thâm Nhi kiếm trở về tư cách tùy quân cho các con." Mẹ Tề càng nói càng cảm thấy cái kế hoạch này có thể làm, hài lòng gật đầu.

"Khụ khụ" Cha Tề để nắm tay ở trên môi ho khụ vài tiếng, "Cố gắng học y! Y thuật đối với quân nhân rất hữu dụng." Trên thực tế, đối với quân nhân mà nói, bác sĩ là rất trọng yếu, cha Tề hiển nhiên cũng ít nhiều hiểu biết con dâu này, biết cô coi trọng người nhà, gọn gàng linh hoạt trực tiếp trúng đích trọng tâm.

"Anh cũng cảm thấy, làm không tốt, về sau còn phải dựa vào em cứu anh một mạng." Tề Thâm vội vàng tỏ vẻ đồng ý lời của cha. Ai chẳng biết lại rước lấy mẹ ở sau lưng phát đại lực*, "Nói cái gì?" Tề Thâm ai oán nhìn vợ một cái.

*phát đại lực: nhéo

Đỗ Nhược biết Tề Thâm là cố ý làm cô cười, không khỏi cười khẽ ra tiếng, nhìn ánh mắt thâm thúy của Tề Thâm, cúi đầu thở dài, "Ông nội, ba mẹ,con biết nên làm như thế nào."

Đỗ Nhược biết ý tứ, nhưng cô cũng không muốn chia lìa người nhà lâu như vậy, bởi vậy 5 năm này cô nỗ lực không ngừng.

Ở mấy kiếp trước kia, cô thấy mọi người thường giao con cái cho hạ nhân nuôi nấng, không thân thiết với cha mẹ, cô vẫn luôn mang con theo bân cạnh, không đồng ý xuất hiện loại tình huống đó. Chỉ cần Tề Thâm có ngày nghỉ, Đỗ Nhược liền mang theo ba bảo bối bay trở về Thượng Kinh, Tề Thâm cũng chỉ cần có thời gian, liền gọi điện thoại cho con, khơi thông cảm tình. Cho dù vài năm nay thời gian chung đụng không nhiều lắm, nhưng là, ba bé cưng Tề gia rất thân mật với ba ba.

"Mẹ, mẹ, mẹ nói chuyện điện thoại xong chưa? Thời gian của ba ba cũng sắp hết rồi." Tề Hạo tựa như cái trái pháo nhỏ, kêu Đỗ Nhược đang ở ngoài cửa.

"Các con đều nói xong với ba ba rồi à?" Bị cắt đứt hồi tưởng, Đỗ Nhược xoay người hỏi trái pháo nhỏ đang chau chau mày.

"Nói xong" Tề Hạo vươn tay mũm mĩm muốn ôm ôm.

Đỗ Nhược xoay người ôm lấy cục thịt nhỏ, ah..., thật nặng! Vỗ vỗ thịt ở cái mông nhỏ, đi vào nhà.

"Chúng em ngày kia bay trở về..." Ngữ khí thoáng dừng lại một chút, "Về sau... Không bao giờ rời xa nữa."

Tề Thâm lăng lăng cầm microphone. Đợi phục hồi tinh thần lại, đầu bên kia đã cúp điện thoại, trong đầu của anh đột nhiên hiện ra hình ảnh tai Đỗ Nhược hơi đỏ lên.

Một bên Dương Khải Thành thấy Tề Thâm đột nhiên sững sờ, chen chen Chu Thụy bên cạnh, làm sao rồi? Đang muốn tiến lên hỏi một chút, chỉ thấy người đàn ông đối diện ý cười theo đáy mắt bắt đầu lan toả, cho đến cả người đều tản mát ra một loại hơi thở sung sướng.

"Đội trưởng! Hay là chị dâu sắp trở về?" Dương Khải Thành cười hì hì đặt tay lên bả vai Tề Thâm.

Tề Thâm nhướng lông mày thật cao, "Làm sao cậu biết?"

"Thật sự?" Dương Khải Thành kinh ngạc cùng Chu Thụy liếc mắt một cái, anh chỉ nói mà thôi, cũng chỉ có chị dâu trong truyền thuyết này mới có thể làm cho đội trưởng vui mừng lộ rõ trên nét mặt như vậy.

"Đúng vậy." Tề Thâm rút mũ quân hàm ra, cao hứng phát vài cái, mang lên đầu, liền đi nhanh ra ngoài.

"Đây là đi đâu?" Chu Thụy nhìn bóng lưng của anh hô to.

"Đi xin phòng của tôi." Nói là xin, kỳ thực bất quá chính là đem thủ tục làm một chút mà thôi.

"Tùy quân?" Chu Thụy mở to hai mắt, "Đó không phải là rốt cục có thể nhìn thấy vị chị dâu thần long kiến thủ bất kiến vĩ* này?"

*kiến thủ bất kiến vĩ: thấy đầu không thấy đuôi

Dương Khải Thành cũng nghe thấy, không khỏi cũng cao hứng thay Tề Thâm. Bọn họ đi theo Tề Thâm ba năm, mặc dù biết Tề Thâm đã kết hôn còn có con, nhưng là cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua, nếu không phải mỗi lần nhìn thấy Tề Thâm nói chuyện điện thoại, cùng với được nghỉ ngơi liền vội vội vàng vàng chạy về nhà, còn không cho anh em đi quấy rầy, thật đúng là tưởng rằng Tề Thâm đang nói đùa.

Kỳ thực bọn họ không biết, rất nhiều người đều cho là như vậy.

Lúc trước vốn định làm hôn lễ, bởi vì Tề Thâm lâm thời bị phái đi làm một nhiệm vụ nên chỉ làm một tiệc rượu tương đối đơn giản, nói là đơn giản, kỳ thực mời khách không nhiều lắm, nhưng thân phận của những người này đều không đơn giản, tất cả đều là các cụ chiến hữu cùng đồng chí của Tề lão gia tử, chủ yếu là giới thiệu Đỗ Nhược cho mọi người nhận thức, về phần một ít tiểu bối, trừ bỏ một ít bạn tri kỉ của Tề Thâm thì đều không có mở tiệc chiêu đãi, hơn nữa vài năm nay Đỗ Nhược cơ bản đều ở nước ngoài, cho dù Tề Thâm nghỉ ngơi là về nhà, cũng bị 1... oán nam nào đó bắt ở nhà trải qua thế giới hai người, ngay cả con đều bị ném cho cha mẹ, người ngoài thì càng đừng nghĩ theo người nào đó ở nơi này nhìn thấy Đỗ Nhược.

Bởi vậy, cũng tạo thành chuyện tất cả mọi người ở Thượng Kinh mơ hồ biết Tề gia đại thiếu kết hôn, nhưng biết đến vợ của anh cũng không nhiều lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi