CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Ông ta đã sai tâm phúc nhanh chân từ cửa sau chạy về, truyền tin cho hộ vệ trong phủ lục soát một phen, xác định
không tìm được gì mới để Lưu T3am Chỉ và Kim Ngô vệ dẫn người lục soát.


Tạ Kích không ngờ Thẩm Hi Hòa thật to gan, dám để một con mèo đến vu oan giá họa, chỉ cần c1ó gì sơ suất thì
nàng sẽ phải bỏ mạng!


Ông ta vừa thấy con mèo này chạy nhanh như chớp, nhẹ tựa lông hồng, có vậy thì nó mới có thể né9 tránh hộ vệ
trong từ đường, khiến bọn họ không hay biết gì, cứ tưởng từ đường không có ai ra vào!


“Vừa rồi ta đã nói mà, con mèo này 3rất quen thuộc với vật dụng của ta, chính nó đã dẫn ta đến Tạ quốc công phu,
không thì Vì sao vừa vào trong phủ nó đã nhảy khỏi tay ta để xộc 8vào trong?” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng vuốt ve
dọc theo sống lưng Đoản Mệnh, “Ta không muốn tranh luận gì với Tạ quốc công nữa, đúng sai thể nào bệ hạ sẽ tự
phán quyết.”


Nói rồi, Thẩm Hi Hòa cầm lấy kim bài, ôm Đoản Mệnh quay đi.


Lần này nàng chủ động tiến cung, vừa khéo gặp được Hồng Ngọc trong cung, Trân Châu bèn đi đến bên cạnh
Hồng Ngọc, Thẩm Hi Hòa thì dẫn theo Bích Ngọc và Mặc Ngọc vào cung, Tạ quốc công và Viên thị cũng được đưa
vào cung.


Những gì cần làm nàng đều đã làm cả, đầu tiên là lục soát Tạ quốc công phu, sau đó lại đưa hai vị chủ nhân của Tạ
quốc công phủ đến gặp Hữu Ninh Đế. Phần còn lại cứ giao cho Tiêu Hoa Ung, lần này mà Tốn vương còn thoát
được thì nàng buộc phải nghi ngờ năng lực của hắn.


“Bệ hạ, vị thần không biết vì sao kim bài ngự tứ lại ở trong phủ, chính quận chúa cũng nói vị thần và quận chúa
không có ân oán gì.” Vừa thấy Hữu Ninh Đế, Tạ Kích liên quỳ xuống bẩm tẩu, “Vả lại khắp thiên hạ chỉ có mình
quận chúa có được kim bài ngự tử, vị thần có trộm cũng vô ích.”


“Đương nhiên người trong Kinh đều biết kim bài thuộc về quận chúa.” Đào Chuyên Hiến vừa nghe nói Thẩm Hi
Hòa dẫn hộ vệ xông vào Tạ quốc công phủ liền vào cung cầu kiển Hữu Ninh Đế, sẵn sàng khẩu chiến vì cháu gái,
cho dù vô lý ông cũng có thể cải thành có lý, “Nhưng ra khỏi Kinh lại có tác dụng lớn lao.”


Quan viên địa phương cần gì biết kim bài thuộc về ai, bọn họ chỉ cần biết kim bài ngự tử là thật thì sẽ nghe lệnh
người nắm giữ kim bài.


Thấy kim bài chẳng khác nào Hoàng thượng đích thân đến, bọn họ nào dám thờ ơ? Cho dù có tin sai người, làm sai
chuyện cũng không phải lỗi bọn họ, người làm mất kim bài mới phải chịu trách nhiệm.


Tạ Kích nghẹn họng: “Bệ hạ, Tạ thị bao đời anh dũng, vị thần tuyệt đối không có hai lòng.” “Mới lúc trước ông còn
nói Tạ phủ tuyệt đối không có kim bài cơ mà?” Đào Chuyên Hiển trào phúng, “Chẳng phải đã tìm được kim bài
trong Tạ phủ của ông đó thôi? Giờ lại nói tuyệt đối không có hai lòng, biết
người biết mặt chẳng biết lòng, chúng ta há có thể biết được ông có hai lòng hay không?”


Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi, ngoại tổ phụ của nàng quả không hổ danh ngự sử đại phu. “Bệ hạ, quả thật vị thần
không có trộm kim bài của quận chúa mà.” Tạ Kích chỉ biết dập đầu, ai cũng nghe được tiếng vang rõ to.


Hữu Ninh Đề lặng thinh nhìn Tạ Kích, sau đó quay sang Thẩm Hi Hòa: “Chiêu Ninh, kim bài ngự tử của con bị Tạ
quốc công trộm thật sao?”


Trước ánh mắt sâu xa của Hữu Ninh Đế, Thẩm Hi Hòa không hề hoang mang: “Bệ hạ, kim bài ngự tử không phải
do Tạ quốc công trộm đâu.”


Ai nấy đều cả kinh, không ngờ Thẩm Hi Hòa lại nói vậy.


“Nếu không phải do Tạ quốc công trộm, vậy sao nó lại nằm trong từ đường Tạ thị?” Hữu Ninh Để hỏi.


“Chuyện này phải hỏi Tạ quốc công mới được.” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh nhìn lướt qua Tạ quốc công vẫn đang quỳ
rạp dưới đất, “Bệ hạ biết đấy, sức khỏe Chiêu Ninh ngày một cải thiện là nhờ một vị đại phu, người này chẳng phải
ai xa lạ, chính là Tề đại phu, sau khi ân đoạn nghĩa tuyệt với Tạ quốc công, hắn đã theo họ mẫu thân. Nếu không và
chữa trị cho Chiêu Ninh, Tề đại phu sẽ không bao giờ quay lại Kinh thành – nơi gợi lên bao đau thượng trong lòng
hắn.


Dạo trước, Chiêu Ninh bắt gặp Tạ quốc công xích mích với Tề đại phu, toàn sai người hầu bắt Tề đại phu đưa về
phủ. Ngặt nỗi bệnh tình Chiểu Ninh khi ấy vừa mới khởi sắc, không thể thiểu Tề đại phu được, Chiêu Ninh cũng
không muốn Tề đại phu vì mình mà bị người khác bức bách, nhục mạ.


Chiêu Ninh lo nghĩ đủ điều, cuối cùng mới đưa kim bài được bộ ngự tứ cho Tề đại phu giữ tạm…”


Nói đến đây, Thẩm Hi Hòa lại giải thích thêm: “Không phải Chiêu Ninh có ý bất kính, dù gì bệ hạ cũng biết Tề đại
phu từ khi hắn còn là một đứa bé cơ mà, hắn cũng biết hắn là người thế nào, nếu là người khác thì Chiêu Ninh có
quý cái mạng của mình đến mấy cũng sẽ không đưa kim bài ngự tử cho hắn.”


Hữu Ninh Để từng chính miệng khen ngợi Tạ Uẩn Hoài có tư thái xuất chúng, trí tuệ siêu quần.


Thấy Hữu Ninh Đế gật đầu, Thẩm Hi Hòa bèn nói tiếp: “Tề đại phu luôn mang kim bài trong người, cứ cách ba
ngày sẽ đến phủ khám bệnh cho Chiêu Ninh một lần, hôm nay lại lỡ hẹn, Chiêu Ninh cho rằng hắn đã bị người ta
giam giữ.”


Thẩm Hi Hòa liếc Tạ Kích với vẻ sâu xa rồi nói: “Tề đại phu có ngoại hình tuấn tú, thường xuyên ra vào thành nên
tướng sĩ thủ thành đều quen mặt. Chiêu Ninh hỏi thăm tướng sĩ thủ thành thì được biết ba ngày trước Tề đại phu
đi cùng người hầu của Tạ quốc công phu vào thành nhưng sau đó không thấy ra khỏi thành nữa.”


Đương nhiên Thẩm Hi Hòa không thể khẳng định Tạ Kích chính là người đã trộm kim bài ngự tử, tuy rằng nàng đã
giăng một cái bẫy hoàn mỹ, nhưng Hữu Ninh Đế không phải kẻ ngốc, dù không có chứng cứ đi nữa thì vẫn có thể
phán đoán sự tình.


Nếu nàng quy chụp Tạ Kích trộm kim bài ngự tử, Hữu Ninh Đế sẽ nghi kỵ nàng vì thấy nàng bắt đầu ra tay với
trọng thần trong triều chẳng chút kiêng dè.


Nàng nên đổi cách lập luận cho hợp tình hợp lý.


Thẩm Hi Hòa ngừng lại một chút rồi khẽ than thở: “Có lẽ với Tạ quốc công mà nói, kim bài ngự tử cũng không hơn
được tình thân. Cũng có thể là Tạ quốc công quá nhớ con nên mới trói Tề đại phu đưa về nhà.”


Trong Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư, Quân được xếp trước Thân. Nếu Tạ Uẩn Hoài đã đưa ra kim bài ngự tứ mà Tạ
quốc công vẫn bắt giam hẳn tức là xem thường quân uy, dù không thể gán tội trộm kim bài ngự tử
cũng không sao, tội danh này cũng nghiêm trọng chẳng kém.


“Tạ Kích, có đúng thể không?” Hữu Ninh Đế thấp giọng hỏi. Tạ Kích nghĩ tới nghĩ lui, sau một hồi tranh cãi với
Thẩm Hi Hòa, ông ta đã biết phải thận trọng, vị nữ lang còn chưa cập kế này không phải một nữ lang tầm thường,
trái lại cực kỳ mưu mô xảo quyệt, không thể xem thường.


“Bẩm bệ hạ, quả thật vị thần đã đưa khuyển tử về nhà vì muốn cởi bỏ khúc mắc giữa phụ tử với nhau nhưng không
ép nó ở lại, cũng không thấy kim bài ngự tứ gì cả, vị thần tuyệt đối không dám bất kính với bệ hạ.” Câu trả lời của
Tạ Kích phải nói là vẹn cả đôi đường.


Cho dù có tìm được Tạ Uẩn Hoài trong Tạ phủ đi nữa, Tạ Kích cũng đã thừa nhận mình có đưa Tạ Uẩn Hoài về nhà
nhưng không ép hằn ở lại, có lẽ Tạ Uẩn Hoài tự nguyện ở lại thì sao.


“Lời Tạ quốc công vừa nói lại khác hẳn với tôn phu nhân.” Thẩm Hi Hòa thong thả cất tiếng, “Ta vừa vào phủ đã
nói rõ là đến tìm Tề đại phu, tôn phu nhân một mực khẳng định chưa từng gặp hắn, cũng không biết Tề đại phu là
ai.”


“Bẩm bệ hạ, khuyển tử vốn có thành kiến nặng nề với thế tử của vị thần nên vị thần không nói cho thê tử biết
chuyện mình đã đưa khuyển tử về nhà, thành ra thê tử của vị thần mới không hay biết gì.” Tạ Kích nhanh chóng
lấp liếm.


Thẩm Hi Hòa bật cười, cũng không nói gì.


Nghe vậy, Tạ Kích lại nói: “Bệ hạ, vừa rồi Lưu công công và Thích tướng quân đã lục soát phủ đệ của vị thần nhưng cũng không thấy khuyển tử đâu, chứng tỏ vi thần không bắt ép nó ở lại.”


“Ai mà biết được Tạ phủ của ông có mật thất hay không?” Đào Chuyên Hiến lên tiếng: “Quận chúa đã tặng kim bài cho Tề đại phu, không dừng Tề đại phu bỏ kim bài trong từ đường của Tạ phu làm gì? Lại còn đặt sau lưng bài vị tổ tiên nữa chứ.”


Tạ Kích quyết định không tranh luận, tránh nói nhiều sai nhiều: “Bệ hạ, vi thần cũng không biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi