Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Trong điện lặng ngắt như tờ, lò hương tỏa khói lượn lờ, hương thơm tràn ngập khắp phòng, ai nấy đều mải mê suy
nghĩ.
Lần này Hữu Ninh Để 3cũng không tiện đưa ra kết luận, Tạ Kích không trộm kim bài ngự tử nhưng kim bài lại xuất
hiện trong Tạ gia. Thẩm Hi Hòa nói đã đưa kim bài ch1o Tạ Uẩn Hoài phòng thân, dù gì Tạ Uẩn Hoài rất quan
trọng đối với việc chữa bệnh của nàng, Hữu Ninh Để cũng không tiện trách móc nặng nề.
Tạ Kích đã thừa nhận Tạ Uẩn Hoài có đến Tạ gia, dù kim bài ngự tử có bị mất thì cũng không thể xuất hiện
đằng sau bài vị được, dường như có n3gười cố tình giấu ở đó, cũng có thể nói rằng Tạ Uẩn Hoài muốn hãm hại ông
ta nên mới đặt kim bài ở đó.
Hữu Ninh Để không muốn thiên vị, 8nhưng ông ta tin vào khả năng thứ hai hơn, Tạ Kích sẽ không dám bất kính
với tổ tiên, nếu nhặt được kim bài đi nữa thì cũng sẽ lập tức đưa đến cho ông ta, khi ấy Tạ Uẩn Hoài lẫn Thẩm Hi
Hòa đều bị hỏi tội, chẳng cần giữ lại kim bài để rơi vào thế bị động làm gì.
Thẩm Hi Hòa cụp mắt, lẳng lặng đứng chờ, muốn đánh cho Tạ Kích không gượng dậy nổi thì Tiêu Hoa Ung phải ra
tay kịp thời.
“Việc này còn nhiều điểm đáng ngờ, đợi tìm được Nhược Cốc rồi kết luận sau.” “Bẩm bệ hạ.” Hữu Ninh Để vừa
dứt lời, một gã nội thị khom lưng bước tới.
Hữu Ninh Để hỏi: “Có chuyện gì?”
Nội thị nói: “Bẩm bệ hạ, Kinh triệu doãn cầu kiến.”
Lúc này, Lưu Tam Chỉ đi đến bên Hữu Ninh Đế, nói nhỏ bên tại ông ta, Hữu Ninh Để sa sầm mặt: “Tuyên.”
Người bước vào không chỉ có Kinh triệu doãn mà còn có cả Tạ Uẩn Hoài với sắc mặt tái nhợt, trông hết sức tiều tụy.
Khi hắn đi ngang qua mặt nàng, Thẩm Hi Hòa ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, nàng không khỏi nhíu mày. “Vị
thần/Thảo dân khấu kiến bệ hạ.” Hai người cùng quỳ xuống làm lễ. Động tác của Tạ Uẩn Hoài chậm chạp thấy rõ,
ánh mắt Hữu Ninh Đế có vẻ phức tạp, ông ta khẽ thở dài: “Bình thân.” Hai người đứng dậy rồi, Hữu Ninh Đế mới
hỏi: “Chương thanh cầu kiến có chuyện gì?”
Kinh triệu doãn khom lưng đáp: “Bẩm bệ hạ, Tạ… à không, Tề tiểu lang tìm vị thần tố cáo Tạ quốc công giam giữ
mình.”
“Be ha…”
Không đợi Tạ Kích thanh minh, Hữu Ninh Để đã lườm ông ta bằng ánh mắt sắc lẻm, sau đó thấp giọng hỏi Tạ Uẩn
Hoài: “Ngươi có chứng cứ gì không?”
“Bẩm bệ hạ, thảo dân mới từ Tạ phủ chạy thoát, rất nhiều người dân có thể làm chứng.” Tạ Uẩn Hoài điềm tĩnh
đáp.
“Bệ hạ, vị thần đã kiểm chứng rồi ạ, quả đúng là Tề tiểu lang từ Tạ phủ chạy ra ngoài.” Kinh triệu doãn vội vàng
làm chứng. “Thảo dân bị giam trong mật thất phía sau từ đường của Tạ phủ, lúc quận chúa dẫn người đi vào, thảo
dân có nghe quận chúa và Lưu công công nói chuyện.” Tạ Uẩn Hoài nói thêm, sau đó thuật lại những gì Thẩm Hi
Hòa và Lưu Tam Chỉ đã nói.
Lưu Tam Chỉ âm thầm gật đầu với Hữu Ninh Đế.
Rốt cuộc cũng điều tra được manh mối, Tạ Kích giam giữ Tạ Uẩn Hoài trái phép, tội danh nghiêm trọng.
Dù Tạ Uẩn Hoài là con ông ta nhưng đã ân đoạn nghĩa tuyệt, vậy mà ông ta lại giam giữ hắn, còn chổi bay chối biển
trước mặt Hữu Ninh Để, rõ là tội khi quân!
Có điều Tạ Kích phản ứng rất nhanh, vội vàng dập đầu sát đất: “Bệ hạ tha tội, vị thần đã gần năm mươi tuổi, mãi
không có con nối dõi nên muốn hòa giải với khuyên tử, ngặt nỗi khuyển tử tính tình cố chấp, vẫn luôn oán trách
chuyện năm xưa vị thần tục huyện, giữ thành kiến nặng nề với vị thần. Vị thần không hề giam giữ khuyển tử, chỉ
muốn nó ở lại trong phủ, làm bạn với nó nhiều hơn để cởi bỏ khúc mắc trong lòng
nó.”
Tài ăn nói của Tạ Kích không phải hạng xoàng, vừa thấy Tạ Uẩn Hoài, ông ta đã biết chắc chắn Tổn vương đã bị bắt
đi, nhưng ông ta không dám nói ra, dù gì chuyện Tạ Uẩn Hoài chỉ là chuyện nhà, ông ta chỉ cần khăng khăng
không biết thì Hữu Ninh Để sẽ không truy cứu đến cùng.
Hữu Ninh Để mà biết được ông ta chứa chấp Tốn vương, Tạ phủ sẽ gặp phải đại nạn.
Tạ Kích không dám nói, Thẩm Hi Hòa cũng sẽ không vạch trần, ông ta biết nàng mất nhiều công sức như vậy
không phải chỉ để cứu Tạ Uẩn Hoài và hãm hại ông ta mà mục đích trên hết là Tổn vương!
Hữu Ninh Để nghe mà đau cả đầu, quan thanh liêm cũng có lúc khó giải quyết việc nhà, Tạ Kích lại trung thành với
ông ta, cho dù hôm nay can tội nói dối nhưng có thể thông cảm được, dù gì Tạ Kích đã gần năm mươi mà vẫn
không có con nối dõi, con trai duy nhất lại xem mình như kẻ thù, trong lúc sốt ruột làm ra những chuyện này cũng
không nhất thiết phải truy cứu đến cùng.
Xưa nay Hữu Ninh Để luôn khoan dung với các thuộc hạ trung thành của mình: “Phụ tử các ngươi hiềm khích quá
sâu, kẻ thì nói bị bắt giữ, người lại bảo chỉ mời ở lại, trẫm cũng không biết ai nói thật, thôi thì Tạ quốc công trị gia
không nghiêm, phạt một năm bổng lộc, cách chức Kiêu Kỵ Thượng tướng quân.”
Hình phạt không nặng mà cũng chẳng nhẹ, chí ít thì Thẩm Hi Hòa rất hài lòng. Hoàng thượng có mười sáu vệ, Tả
Kim Ngô vệ và Hữu Kim Ngô vệ là hai trong số đó, Tả Kiêu Kỵ vệ và Hữu Kiêu Kỵ vệ cũng vậy. Thượng tướng
quân thống lĩnh binh sĩ của hai vệ, mỗi vệ do đại tướng quân cai quản.
Nói cách khác, Tạ quốc công nắm giữ binh quyền hai vệ trong tay!
Thấy Thẩm Hi Hòa không tỏ vẻ gì bất mãn, Hữu Ninh Đề tương đối hài lòng, đợi mọi người đi hết mới ra vẻ bề
trên răn dạy nàng: “Sau này dù có biết chắc kim bài ngự tử ở đâu cũng không được nông nổi như vậy nghe không?
Con có nghĩ đến hậu quả mình phải gánh chịu nếu lục soát không được không hả?”.
“Chắc chắn con có thể tìm ra.” Thẩm Hi Hòa không chịu nghe.
Hữu Ninh Đế thở dài: “Cứng quá dễ gãy.”
Nếu nàng không ương ngạnh chút, không để Hữu Ninh Đế thấy được nhược điểm của mình, làm sao ông ta có thể
yên tâm về nàng?
Tựa như Bộ Sơ Lâm đóng giả một kẻ ăn chơi trác táng, Thẩm Hi Hòa luôn tỏ vẻ ngang ngược, chẳng qua là xây
dựng một hình tượng giả tạo cho Hữu Ninh Đế xem.
“Chiêu Ninh biết rồi ạ…”
Trong lúc Hữu Ninh Để đang răn dạy Thẩm Hi Hòa, Tạ Uẩn Hoài được đưa ra khỏi cung. Bên trong chiếc xe ngựa
được sắp xếp cho hắn, Tiêu Hoa Ung đã ngồi đợi sẵn, cặp mắt ánh bạc sâu thẳm tựa biển khơi nhìn chằm chằm Tạ
Uẩn Hoài, sắc mặt nặng nề.
Tạ Uẩn Hoài làm lễ với Tiêu Hoa Ung rồi ngồi xuống một bên, dáng lưng thẳng tắp.
“Sẵn sàng mạo hiểm để giải quyết mối họa giúp nàng, Nhược Cốc quả là tình thâm nghĩa trọng.” Giọng Tiêu Hoa
Ung lạnh lẽo tựa sông băng, khiến người ta nghe mà rùng mình.
Thẩm Hi Hòa không biết rằng Tạ Uẩn Hoài đoán được Tạ quốc công mời mình đến Tạ phủ để chữa trị cho Tổn
vương nên mới lấy bản thân làm mồi câu, bằng không làm sao hắn có thể bị Tạ quốc công tính kể được?
Dù biết Tạ Uẩn Hoài đang chữa bệnh cho Thẩm Hi Hòa, Tạ quốc công cũng không để ý mà tự cho rằng Tạ Uẩn
Hoài là người phù hợp nhất để chữa trị cho Tổn vương. Bởi lẽ ông ta không biết Tổn vương đang huấn luyện đội
quân bí mật, chỉ tưởng rằng Tốn vương giả chết, ông ta từng được Tổn vương cứu mạng nên lần này muốn báo ơn. Ông ta nghĩ Tốn vương sẽ đi ngay sau khi được Tạ Uẩn Hoài chữa khỏi bệnh, đến lúc ấy Tạ Uẩn Hoài không có
bằng chứng gì, sẽ không để lộ chuyện này.
Chung quy cũng do loại độc Tôn vương trúng phải quá khó giải, Tạ quốc công dụng di vật của Tề thị để trao đổi
với Tạ Uẩn Hoài mà không hề hay biết những uẩn khúc đằng sau vụ việc.
Hết thảy mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Tạ Uẩn Hoài, một khi hắn mất tích, Thẩm Hi Hòa ắt sẽ đi tìm, nàng nhất định có thể lục tung Tạ quốc công phủ rồi sau đó bình yên rút lui. Đây là cơ hội duy nhất để Thẩm Hi Hòa bắt được Tổn vương, hắn muốn giúp nàng một tay.
“Thái tử điện hạ quá khen, ta không thể sánh bằng Thái tử điện hạ mạo hiểm trèo lên Thiên Sơn, vì hái được tuyết liên mà bị mù màu.” Tạ Uẩn Hoài bình thản đáp.
“Người đã biết chuyện này hẳn cũng biết về sau nàng sẽ gả cho ai!” Tiêu Hoa Ung lạnh lùng lên tiếng.
Tạ Uẩn Hoài khoan thai đáp, ánh mắt trong trẻo: “Ta khác với điện hạ, chỉ mong nàng được yên vui, chứ không có dục niệm gì với nàng cả.”