Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Nghe hắn nói xong, đôi mắt đen láy của Thẩm Hi Hòa vẫn bình thản: “Không có gì là không vui hay chán ghét cả.”
Phản ứng của nàng khiến Tiê3u Hoa Ung cảm thấy bất lực, không biết phải mô tả tâm trạng mình thời khắc này
như thế nào. Vừa sợ nàng chán ghét, lại không muốn nàng thờ ơ như 1thế
Hắn cụp mắt, khẽ nói: “UU không để bụng thì tốt rồi.”
Thẩm Hi Hòa rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của người khác, cầu nà9y của Tiêu Hoa Ung nghe có phần hờn
dỗi, nhưng nàng không muốn tìm hiểu vì sao hắn lại như thế, bởi đó không phải việc quan trọng: “Điện hạ định
3cho người khám nghiệm tử thi của Tốn vương thật sao?”
Nếu làm thỏa đáng, nhất định có thể khiến quan hệ giữa Tổn vương đương nhiệm Tiêu T8rường Phong và Hữu
Ninh để rạn nứt.
Tiêu Hoa Ung nhìn về phía thi thể của Tổn vương: “Bá phụ đã cống hiến cho Đông Bắc cả đời, tuy rằng lập trường
đối nghịch với ta nhưng chiến công của ông ấy vẫn còn đó, không thể để ông ấy chết rồi còn bị người khác làm
nhục thi thể”
Hắn có thể làm như những lời mình đã nói với Tốn vương, nhưng không muốn làm vậy vì lòng tôn trọng dành cho
một vị tướng quân đã cống hiến hết mình để bảo vệ quốc gia. Thẩm Hi Hòa tươi cười, sự tôn trọng Tiêu Hoa Ung
dành cho Tổn vương khiến nàng càng thêm tán thưởng phẩm hạnh của hắn: “Vậy thì đưa đến Tổn vương phủ
sao?” Lá rụng về cội, con người ai chẳng mong có thể được chôn trong phần mộ gia tộc sau khi chết để được con
cháu thờ cúng. Nếu đã bày tỏ lòng tôn trọng dành cho Tổn vương thì cũng nên làm cho trót. Tiêu Hoa Ung trầm
ngâm một lát rồi gật đầu: “Ta sẽ phải người tìm cách dẫn dụ để Tiêu Trường Phong phát hiện di thể của bá phụ.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, Tiêu Hoa Ung luôn làm việc chặt chẽ, nàng không nhiều lời gì thêm, quay người đi ra khỏi
mật thất, Tiêu Hoa Ung theo sát sau lưng. Bước ra ngoài cổng, vầng trăng đã ngả về Tây, Tiêu Hoa Ung rất muốn
mời Thẩm Hi Hòa ngồi thuyền du ngoạn trên sông ngắm cảnh đêm dưới ánh đèn lồng, pha cốc trà, vui vẻ chuyện
trò, ngắm trăng bên sông, cùng nhau thưởng thức cảnh sắc tươi đẹp, hắn có thể khắc ghi trong lòng.
Ngặt nỗi Thẩm Hi Hòa chưa hoàn toàn khỏe hằn, nếu ngủ không đủ giấc sẽ có hại đến sức khỏe, Tiêu Hoa Ung chỉ
biết thở dài. “Điện hạ đang lo nghĩ về Thần Dũng quân ư?” Thẩm Hi Hòa nghiêng đầu nhìn sang, nhờ có ánh trăng
sáng tỏ, nàng bắt gặp vẻ buồn thoáng qua trong mắt Tiêu Hoa Ung.
Tiêu Hoa Ung: “…”
Hắn thật sự không dám để nàng biết vừa rồi trong đầu hắn chỉ có chuyện phong hoa tuyết nguyệt, đành mập mờ
đáp: “Ừ.”
“Tổn vương bị điện hạ ép lộ diện chưa đầy mười ngày.” Thẩm Hi Hòa không lên xe ngựa mà đeo mạng che mặt do
Mặc Ngọc đưa, thong thả sánh vai dạo bước cùng Tiêu Hoa Ung trong ánh trăng bàng bạc, “Mười ngày không đủ
để đi quá xa, với tiền đề xuất phát từ Kinh đô. Nếu bệ hạ truyền tin cho một tướng lĩnh ở gần nơi đóng quân của
Thần Dũng quân để người đó đi thông báo thì lại khác.”
Tiêu Hoa Ung muốn nhắc Thẩm Hi Hòa sớm về nhà nghỉ ngơi nhưng lại luyến tiếc khoảnh khắc được dạo bước
bên nàng trong con ngõ nhỏ giữa đêm khuya thanh vắng, hắn do dự chốc lát, thấy phía trước là lối đi hẹp lát đá
xanh, hắn nói: “Lúc bệ hạ rời bãi săn đã phải sáu Tủ Y sử rời Kinh, người của ta mất dầu bốn gã.”
Vì chuyện dạo trước mà Triệu Chính Hạo vẫn đang bị phạt ở nhà kiểm điểm, vừa vặn bỏ lỡ sự việc lần này, Tiêu
Hoa Ung không thể không cảm thán tạo hóa trêu ngươi.
Thẩm Hi Hòa ngẩn người, nàng vẫn luôn nghi ngờ Tiêu Hoa Ung chính là chủ tử của người đóng giả Hoa Phủ Hải,
dù lúc Tiêu Phủ Hành xuất hiện đã xua tan phần nào hiểm nghi.
Thẩm Hi Hòa chắc chắn Tiêu Phủ Hành chính là người đóng giả Hoa Phú Hải, nhưng rốt cuộc Tiêu Phủ Hành là
người của Tiêu Hoa Ung hay của Cảnh vương Tiêu Trường Ngạn thì chưa rõ. Chừng nào còn chưa phơi bày được
lớp màn che cuối cùng, chừng ấy Thẩm Hi Hòa sẽ không bỏ qua bất kỳ đối tượng khả nghi nào.
Bây giờ nghe Tiêu Hoa Ung nói vậy, sự nghi ngờ của nàng dành cho Tiêu Hoa Ung lại giảm ít nhiều. Tiêu Phủ
Hành từng đóng giả Triệu Chính Hạo, Triệu Chính Hạo là một trong số ít mười mấy người Tủ Y sử, lần này có sáu
người trong số bọn họ được phái rời Kinh, khiến kẻ địch bối rối không biết theo ai.
Dù Triệu Chính Hạo không nằm trong số đó thì cùng là Tú Y sứ với nhau, hắn ắt có thể cung cấp cho chủ tử một
vài tin tức hữu ích, không đến mức Tiêu Hoa Ung phải giăng lưới khắp nơi để rồi mất dầu bốn người.
Tú Y sự là một lực lượng bí ẩn, văn võ bá quan cũng không biết ai mới là Tú Y sứ, kể cả Triệu quốc công cũng
không biết Triệu Chính Hạo là một trong số đó, Đổng Tất Quyền có thể chứng kiến cảnh Hữu Ninh đế xử phạt
Triệu Chính Hạo vì ông ta cũng là tâm phúc của Hữu Ninh để.
Bởi vậy, Thẩm Hi Hòa nghi ngờ Cảnh vương Tiêu Trường Ngạn hơn. Thật ra, nàng cũng từng có ý hỏi thẳng Tiêu
Hoa Ung, nhưng hai người họ chỉ mới có ý định chứ chưa thành hôn, mà chưa thành hôn thì có thể nảy sinh biển
số, ở đầu mưu đó, hiện tại nàng chưa có tư cách hỏi Tiêu Hoa Ung chuyện này.
Thẩm Hi Hòa nghiêm nghị hỏi: “Điện hạ, ta đang nghĩ cho dù bệ hạ có phải người truyền tin cho tâm phúc, để
người này thông báo cho Thần Dũng quân đi nữa thì Thần Dũng quân cũng đầu chỉ có vài trăm người, sao có thể
đột ngột rút lui mà không khiến người khác chú ý được?”
Trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, thể chất và tinh thần của các binh sĩ khác hẳn người thường, đứng giữa đám
đông càng thêm khác biệt. Một hai người còn có thể cho là tiêu đầu hoặc hiệp sĩ du ngoạn giang hồ, nhưng nếu quá
đông thì làm sao che giấu tại mắt người khác được?
“Có ba cách. Thứ nhất là chuyển từ một ngọn núi này sang một ngọn núi khác, làm vậy sẽ không kinh động đến
ai.” Hiển nhiên, Tiêu Hoa Ung đã sớm nghĩ đến vấn đề này.
“Cách này quá liều lĩnh.” Thẩm Hi Hòa cảm thấy người khôn khéo như Hữu Ninh để sẽ không qua loa như vậy.
Tiêu Hoa Ung gật đầu tán đồng: “Thứ hai, nếu nơi trú đóng gần sông hoặc biển thì ban đêm hành quân bằng
thuyền sẽ không kinh động quan viên địa phương.”
Đây là biện pháp tốt nhất mà Thẩm Hi Hòa nghĩ được, nàng cũng cho là như thế.
Nếu vậy, bọn họ chỉ cần vạch ra đại khái phạm vi có thể đến được trong thời gian mười ngày xem có nơi nào gần
sông hoặc biển hay không, nơi nào phù hợp để che giấu quân đội. Dù là đi đường thủy cũng không thể chỉ dùng
một hai chiếc thuyền là xong, động tĩnh cũng không nhỏ, biết đâu người dân quanh đó có người trông thấy đội
thuyền xuất phát thì sao?
Loại bỏ từng nơi như thế tuy mất thời gian và công sức nhưng chưa chắc không thể tìm được phương hướng. “Còn cách thứ ba nữa.” Trong mắt Tiêu Hoa Ung thoáng hiện ý cười: “Bệ hạ không thể Thần Dũng quân đóng quân cùng một chỗ.”
Thẩm Hi Hòa chau mày, là con nhà tướng, vả lại xưa nay Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An đàm luận binh pháp hoặc chiến dịch cũng không dấu giếm gì nàng: “Nếu Thần Dũng quân được chia ra nhiều nơi thì sau này làm sao đồng tâm hiệp lực? Trên chiến trường mà không ăn ý với nhau thì khác nào một nắm cát rời rạc đâu?”
Hữu Ninh đế hao tâm tổn trí, đào khoét quốc khố để xây dựng Thần Dũng quân, tuyệt đối không chấp nhận kết quả này.
“Muốn bọn họ biết mình là một tập thể cũng không nhất thiết phải cùng ăn cùng ngủ cả ngày bên nhau, chỉ cần bạn bầu tập hợp một chỗ, sau đó tách ra, mỗi quý hoặc nửa năm một lần để chọn họ tỷ thí, cùng nhau huấn luyện vài ngày là được.” Tiêu Hoa Ung hiểu Hữu Ninh đế hơn Thẩm Hi Hòa.