CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Chỉ cần áp dụng thỏa đáng, chẳng hạn như phân chia những người xuất thân từ cùng một địa phương, vốn có tình
nghĩa sâu đậm đến những n3ơi khác nhau, ngày nào người huấn luyện cũng nhắc nhở | bọn họ là một khối đoàn
kết, bọn họ chẳng những không bị ngăn cách mà còn huấ1n luyện đạt hiệu quả hơn vì không có lợi ích xung đột, lại
không sợ bị so sánh với đồng hương, bằng hữu, thậm chí là huynh đệ.


Nghe xong, Thẩm Hi Hòa không khỏi khen thầm đây quả là một biện pháp hay: “Vậy điện hạ nghị Tổn vương
không biết được toàn bộ nơi t3rú đóng của Thần Dũng quân sao?”


“Tổn vương là tổng chỉ huy, chưa hẳn cần đích thân ra mặt, những việc cần đích thân ra mặt c8ũng chưa chắc cần
đến tận nơi.” Nghĩ đến tính thận trọng của Hữu Ninh để, Tiêu Hoa Ung bèn nói, “Bệ hạ giỏi nhất là để thuộc hạ
kiềm chế lẫn nhau, ắt phải có người kiềm chế được Tổn vương. Có lẽ Tổn vương không ở cùng chỗ với Thần Dũng
quân, bằng không ông ta không thể về Kinh được.”


Thẩm Hi Hòa gật đầu, dường như hiểu được điều gì, nàng cảm thấy thế này mới là thủ đoạn của Hữu Ninh đế. Ra
khỏi con ngõ, có vài quầy hàng bày bán đêm khuya, Thẩm Hi Hòa không đi dạo với Tiểu Hoa Ung nữa mà lên xe
ngựa,


Tiêu Hoa Ung không lên theo, chỉ đứng bên dưới mỉm cười với nàng: “Sớm nghỉ ngơi nhé.”


Thẩm Hi Hòa đoán có lẽ Tiêu Hoa Ung muốn giải quyết công việc cho xong, nàng khẽ sờ cằm rồi thả rèm xe xuống.
Xe vừa lăn bánh, Tiêu Hoa Ung chợt gọi khẽ: “U U.”


Địa Phương lập tức ghìm ngựa, Thẩm Hi Hòa vén rèm xe lên, nhìn Tiêu Hoa Ung vẻ dò hỏi.


Tiêu Hoa Ung mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như dòng suối ngày xuân: “Nửa tháng nữa ta sẽ làm lễ đội mũ.” Thẩm
Hi Hòa biết cả triều ai cũng nắm rõ sinh nhật Hoàng Thái tử, đặc biệt là lễ đội mũ. Dạo này Lễ bộ và Tông Chính tự
rất bận rộn, còn mua không ít hương liệu từ Độc Hoạt Lâu.


Thẩm Hi Hòa không hiểu Tiêu Hoa Ung cố ý nói chuyện này với nàng làm gì, đương nhiên đến lúc đó nàng sẽ
tham dự lễ đội mũ của Hoàng Thái tử.


Dáng vẻ hoang mang đợi câu trả lời của nàng khiến Tiêu Hoa Ung âm thầm thở dài, quả nhiên không thể nói khéo
quá mức được: “Không biết ta có thể đòi UU một món quà sinh nhật khác người được không.”


“Quà sinh nhật khác người?” Yêu cầu này đã làm khó một Thẩm Hi Hòa luôn thông tuệ rồi, đời này nàng chưa
từng tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho ai bao giờ.


Nàng có đại nha hoàn thay mình quản lý mọi chuyện, những dịp lễ tiết cần tặng quà đáp lễ, người hầu kẻ hạ tự
khắc lên danh mục quà tặng trình nàng phê duyệt, nàng sẽ xem qua rồi điều chỉnh tăng giảm tùy trường hợp.


Thẩm Vân An và Thẩm Nhạc Sơn đương nhiên sẽ khác, sinh nhật bọn họ, Thẩm Hi Hòa sẽ tự tay may y phục, làm
giày vớ, chủ yếu là tấm lòng. Nhưng những thứ này không hợp để tặng người ngoài như Tiêu Hoa Ung.


“Một món quà khác người.” Tiêu Hoa Ung mặt dày lặp lại lần nữa, làm như không thấy vẻ khó xử của Thẩm Hi
Hòa.


“Điện hạ thứ tội, Chiêu Ninh quả thật không phải người có tâm tư tinh tế.” Thẩm Hi Hoa quả quyết từ chối, không
phải nàng keo kiệt, nhưng nàng thật sự không biết phải làm gì cho đặc biệt.


“Vậy…” Tiêu Hoa Ung làm như suy nghĩ thật lâu mới nói ra thứ mình mong muốn đã lâu, “Ta mặt dày xin quận
chúa một chiếc gối nhồi lá bạch quả do quận chúa tự tay may được không?”


Thẩm Hi Hòa do dự, gối không mang tính thân mật như y phục, giày vớ, cũng không phải vật đính ước như túi
thơm, ngọc bội.


“Ta từng nghe Bất Nguy nói gối bạch quả do quận chúa làm giúp ngủ ngon, tuy rằng quận chúa có hướng dẫn cách
làm nhưng ta có cảm giác gối do Thượng Tẩm cục làm ra không được hiệu quả như lời Bất Nguy nói, thành thử khá
tò mò với gối do quận chúa làm, cứ thể thành chấp niệm trong lòng.”


Đó quả thật là chấp niệm, có điều không phải chấp niệm muốn có một chiếc gối, mà là muốn có một thứ do Thẩm
Hi Hòa tự tay làm ra.


Bao năm nay, Thẩm Hi Hòa chưa từng tự tay tặng đồ mình tự may cho người đàn ông nào khác ngoài phụ huynh
mình, cho dù Tiêu Hoa Ung là người đầu tiên được ăn những món do nàng tự nấu, Thẩm Hi Hòa vẫn thấy không
ổn.


“Điện hạ còn muốn gì khác không?” Thẩm Hi Hòa hỏi.


Nàng nói vậy có nghĩa là từ chối khéo, gương mặt tuấn tú của Tiêu Hoa Ung ảm đạm thấy rõ, đôi mắt dịu dàng
thoáng hiện vẻ mất mát: “UU tự quyết định đi, chỉ cần không phải thứ gì qua loa là được.”


Thẩm Hi Hòa phát hiện, những lúc đặc biệt chính thức hoặc trang trọng, Tiêu Hoa Ung sẽ gọi nàng là quận chúa,
bình thường thì gọi nhũ danh.


Xem ra hắn thật sự muốn có một chiếc gối do nàng làm.


Thẩm Hi Hòa không nhận lời mà chỉ nói: “Chiêu Ninh sẽ dụng tâm.”


Thọ tinh đã lên tiếng, vả lại Tiêu Hoa Ung đã giúp đỡ nàng rất nhiều, đương nhiên Thẩm Hi Hòa sẽ dụng tâm, dù
gì Tiêu Hoa Ung cũng là vị hôn phu mình đã lựa chọn, nàng sẽ đối đãi với hắn không khác mấy so với Tạ Uẩn
Hoài.


Về đến quận chúa phủ đã là giờ Tý ngày hôm sau, nàng rửa mặt rồi đi ngủ, một đêm say giấc nồng.


Hôm sau, Thẩm Hi Hòa mải nghĩ ngợi nên tặng quà sinh nhật gì cho Tiêu Hoa Ung, chỉ còn nửa tháng nữa là đến
sinh nhật hắn muốn chuẩn bị cần bắt tay vào làm ngay bây giờ kẻo sau này luống cuống tay chân thể là nàng bèn
triệu tập bọn Hồng Ngọc tới.


coi trọng hắn.


Dường như… chỉ là dường như mà thôi, chỉ cần quận chúa không thích là có thể đổi Thái tử thành người khác.


Nhưng bọn họ lại không dám hỏi, vậy nên nào dám mách nước cho nàng?


“Quận chúa, chúng nô tỳ thật sự không biết.” Trân Châu khổ sở xin tha.


Đương nhiên Thẩm Hi Hòa không trách bọn họ, chính nàng còn chưa quyết định được, sao có thể trách người
ngoài bó tay?


“Hay là ta điều chế cho hắn một loại huân hương?” Thẩm Hi Hòa hỏi dò.


Bọn Trân Châu nhìn nhau, sau đó Bích Ngọc đánh bạo lên tiếng: “Quận chúa, nếu tặng huân hương do quận chúa
đặc chế, sau này điện hạ dùng hết rồi tìm quận chúa hỏi xin thì quận chúa sao tiện từ chối?”


“Vậy tặng phương pháp điều chế cho hắn?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi.


Trân Châu cười gượng: “Quận chúa, nô tỳ thấy không ổn.”


“Không ổn chỗ nào?” Thẩm Hi Hòa thắc mắc.


“Sau khi quay về, nô tỳ có hỏi Hồng Ngọc và Bích Ngọc thì được biết hình như người hầu kẻ hạ trong Đông cũng
không được giỏi giang cho lắm.” Khác với Thẩm Hi Hòa lâu lâu mới qua một lần, Trân Châu được nghe kể một
mạch, “Quận chúa đưa công thức làm nhân hoành thánh cho Đông cung, cùng nhân làm ra thành phẩm mùi vị
không giống, quận chúa hướng dẫn cách làm gỏi nhồi lá bạch quả, Thái tử điện hạ cũng cảm thấy gối do công nhân
trong Đông cũng làm không có hiệu quả… Thế nên nô tỳ không thể không ngờ rằng quận chúa có đưa phương
pháp điều chế hương thì bọn họ cũng điều chế không thành công được.”


Nếu vậy thì sau này quận chúa sẽ bị Thái tử điện hạ ỷ lại cả đời còn gì?


Khác với hương tịch hàn vừa bán định kỳ vừa có thể dùng làm quà tặng, lần này là quà sinh nhật, sau này nếu Thái tử điện hạ yêu cầu, quận chúa không đưa không được, bằng không khác nào chỉ tặng nửa món quà?


Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa gật đầu đồng tình: “Chắc chắn là năng lực người hầu kẻ hạ trong Đông cung kém.”


Thẩm Hi Hòa không nghi ngờ gì Tiêu Hoa Ung, bởi nàng không bao giờ nói xấu người hầu hạ mình với người ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi