CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bộ Sơ Lâm cố tình đi sau cùng, khi đến khúc ngoặt thì chợt nghe rầm một tiếng, làm ai nấy giật thót, đồng loạt
ngẩng cổ nhìn lên không tr3ung. Các thị vệ đứng gác đằng trước cũng cảnh giác giơ vũ khí lên, sẵn sàng nghênh
chiến.
Bộ Sơ Lâm may mắn đánh tráo hai hộp bá1nh trong tích tắc.
Một quả cầu dùng để chơi xúc cúc* lăn từ trên cây xuống đất, thì ra ngoài sân có người chơi xúc cúc, vô ý làm9 cầu
văng vào đây.
(*) Môn bóng đá của Trung Quốc cổ đại.
Quả nhiên, ngay sau đó có một đứa trẻ lấp ló bên bờ tường, cặp3 mắt to tròn đầy vẻ ngây thơ vô tội, có phần khiếp
đảm. Một tên thị vệ trả quả cầu cho thằng bé. Thấy sắp ra đến bên ngoài, Bộ Sơ Lâm lấ8y hơi: “Bủm.”
Một loạt âm thanh bất nhã vang lên, gã nội thị đầu lĩnh dừng bước và ngoài đầu lại, đoàn người cũng chôn chân tại
chỗ. Bộ Sơ Lâm lập tức quỳ phịch xuống, giả vờ khóc lóc xin tha: “Công công tha mạng, công công tha mạng, nô
tài… bùm bùm..”
Gã nội thị đầu lĩnh tức giận đến nỗi hai mắt như bốc lửa, gã ta cầm hộp bánh lên rồi vung chân đá Bộ Sơ Lâm một
củ: “Còn không mau cút đi thứ bẩn thỉu này, lát nữa ta sẽ tính sổ với người” Bộ Sơ Lâm nằm rạp xuống đất run như
cầy sấy, làm như đang sợ hãi lắm. Nàng ta vẫn đánh rắm không ngừng, làm gã nội thị đầu lĩnh tởm không chịu
được, vội vã dẫn đám nội thị đi xa. Bộ Sơ Lâm hấp tấp bò dậy, chạy ù về phía nhà xÍ.
Thôi Tấn Bách đã đứng đó đợi sẵn, gã tiểu nội thị bị Bộ Sơ Lâm lột áo ngoài nằm bên cạnh. Bộ Sơ Lâm hối hả cởi áo
ra, mặc lại xiêm y của chính mình, còn Thối Tấn Bách thì mặc áo cho tiểu nội thị. Xong xuôi, cả hai lặng lẽ chuồn êm
ra ngoài.
Bộ Sơ Lâm muốn đi xem thi đấu nhưng lại bị Thôi Tấn Bách kéo đi: “Hai ta phải hẹn hò bí mật chứ, có vậy mới
không làm người ta nghi ngờ”
Bộ Sơ Lâm: “…”
Bộ Sơ Lâm không cam lòng bị Thôi Tấn Bách lôi đi, chỉ biết trơ mắt nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài kia cách mình
càng lúc càng xa. Phía bên này, nội thị vừa bưng bánh ú hạt kê vào, Tiêu Hoa Ung đã nhận được ám hiệu của thuộc
hạ, bèn liếc Tiêu Trường Canh một cái.
Tiêu Trường Canh đành đứng dậy, nói với chư vị hoàng tử “Thập Nhị chưa chơi bắn bánh ú với các ca ca bao giờ,
chẳng hay hôm nay các ca ca có thể chỉ giáo cho để được không?”
Tuy rằng ai ăn phải cũng được, nhưng nếu là hoàng tử thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.


Đang ở trước mặt Hoàng thượng, đệ đệ mình đã cung kính xin được chỉ giáo như thế, đương nhiên các hoàng tử
khác không tiện chổi từ, trừ Tiêu Hoa Ung ốm yếu bệnh tật ra. Nhị hoàng tử Chiêu vương Tiêu Trường Mân phát
biểu đầu tiên: “Hiếm khi được tụ tập với các đệ, chi bằng chúng ta cùng chơi đi”
Nghe nói các hoàng tử muốn tham gia, những người khác vội rút lui.
Tiêu Trường Mân và Tiêu Trường Canh đã lên tiếng, từ Tam hoàng tử đến Cửu hoàng tử đều ngỏ ý sẽ tham gia, trừ
Tiêu Hoa Ung.
Mỗi người cầm trong tay một cây cung nhỏ. Dù chỉ là trò chơi thì cũng phải có trật tự, Tiêu Trường Mân lớn nhất
nên bắn đầu tiên. Hắn tập trung ngắm bắn nhưng không trúng, sắc mặt cứng đờ. “Ca ca già rồi, đành nhìn các đệ
trổ tài vậy”
Tiếp theo là Đại vương Tiêu Trường Thiển. Hắn khéo léo khống chế lực bắn, một phát trúng ngay, cả sảnh đường
vỗ tay khen ngợi.
Dù Tiêu Trường Canh chẳng biết vì sao Thái tử điện hạ lại lệnh cho mình mời mấy vị hoàng huynh thi bắn bánh ú
nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an, nhìn mấy miếng bánh ú mềm mềm mà cứ như nhìn thuốc độc trí mạng. Hắn hơi lo
cho Tiêu Trường Thiên nhưng không dám để lộ ra mặt, đành phải cúi đầu,
Quy tắc trò chơi là người bắn trúng được ăn, Đại vương bèn cầm miếng bánh ú bị bắn trúng cho vào miệng.
Người kế tiếp là Tiêu Trường Khanh. Tiêu Trường Khanh từng rất giỏi trò này, nhưng Cổ Thanh Chi không thích
ăn những thứ làm từ gạo nếp nên dần dà hắn cũng không thích nữa. Tiêu Trường Khanh bắn qua loa một phát, mũi
tên không trúng đích.
Tiêu Hoa Ung cũng đi tới từ bao giờ, thấy vậy thì tỏ vẻ phấn khích, cũng cầm lấy một cây cung và nói: “Cô cũng
muốn thử”
Tiêu Hoa Ung tự dưng xen ngang làm Tiêu Trường Canh nhìn hắn đầy ngờ vực. Tiêu Hoa Ung lóng nga lóng
ngóng lắp tên, tay run run giương cùng ngắm bắn, ấy thế mà cũng bắn trúng. Hắn phấn khởi ra mặt, rút mũi tên ra
khỏi miếng bánh ú, đang định cho vào miệng thì thấy Đại vương đột nhiên biến sắc, miệng sùi bọt mép rồi ngã
nhào ra đất.
Lý Yến Yến đang nhàm chán muốn chết, thấy vậy lập tức nhào tới như một cánh bướm phấp phới.
Tình hình rối như tơ vò, Tiêu Hoa Ung nhìn xuống miếng bánh ụ suýt nữa đã ăn vào bụng, nhẹ nhàng để lại trong
đĩa.
Để không kinh động bách tỉnh, Hữu Ninh đế cho người tuyên bố Đại vương bị cảm nắng rồi để người hầu khiêng
đi.
Các đại thần còn chưa rõ xảy ra chuyện gì thì Hữu Ninh đế đã nhanh chóng xoa dịu tình hình. Mọi người đi đến
khu vực nghỉ ngơi đằng sau, Thẩm Hi Hòa cũng dẫn theo Tùy A HÈ và Trân Châu đi vào. Ai cũng biết nàng có
thuộc hạ giỏi y thuật nên thấy vậy cũng thỏa đáng. Lúc nàng đến, thái y đang bắt mạch cho Tiêu Trường Thiên.
Người của phòng bếp bưng canh đậu xanh giải nhiệt đến, Thái y lệnh kiểm tra miếng bánh ú mà Đại vương đã ăn,


xác định bên trong có độc.
“Bẩm bệ hạ, đây là một loại có độc xuất phát từ Đột Quyết” Thái y lệnh bẩm báo, “Người bình thường ăn vào sẽ
không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có..”
Nói đến đây, ông ta nhìn thoáng qua Tiêu Hoa Ung với vẻ mập mờ, ngụ ý Tiêu Hoa Ung mà ăn phải sẽ mất mạng.
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa sa sầm mặt, nàng nào biết đây là vở kịch do Tiêu Hoa Ung tự biên tự diễn, cứ tưởng có
người muốn hại hắn, đối tượng tình nghi đầu tiên là Thập nhị hoàng tử Tiêu Trường Canh.
Thấy Thẩm Hi Hòa nhìn mình, Tiêu Trường Canh cười khổ cúi đầu.
Nếu thời gian có thể quay ngược, Tiêu Trường Canh hi vọng mình chưa từng gặp Thẩm Hi Hòa. Chỉ vì hắn có chút
rung động với nàng, vừa cảm kích vừa ái mộ, thể là bị Tiêu Hoa Ung để mắt còn lôi hắn đến. chỗ mình một thời
gian để hắn thấy rõ sự chênh lệch không thể vượt qua giữa hắn và Hoàng Thái tử. Về sau, hắn dần biến thành quân
cờ trong tay Tiêu Hoa Ung.
Không riêng gì Thẩm Hi Hòa hoài nghi Tiêu Trường Canh mà cả Hữu Ninh đế cũng vậy, vì hắn chính là người đề
nghị các hoàng tử cùng chơi bắn bánh ú.
Kết quả điều tra có khá nhanh, hóa ra không chỉ đĩa bánh ú này bị bỏ thuốc độc mà dưới bếp cũng còn. Đó là do hai
người Thôi Tấn Bách và Bộ Sơ Lâm đang hẹn hò bí mật giở trò sau khi phòng bếp được tin Đại vương ăn bánh ú bị
trúng độc.


Thế là hiềm nghi của Tiêu Trường Canh liền giảm xuống, rõ ràng hung thủ muốn ra tay trên diện rộng nhằm tăng khả năng bánh ú có
độc bị Thái tử ăn phải.
Người bình thường ăn vào thì cùng lắm là giống như Đại vương Tiêu Trường Thiến sùi bọt mép ngất đi một lát mà thôi, chỉ cần uống
canh giải độc là ổn chứ chẳng cần uống thuốc. Riêng Tiêu Hoa Ung mà ăn phải thì rất có thể mất mạng, rõ ràng mục tiêu của hung thủ
là Tiêu Hoa Ung.
Tiêu Hoa Ung chợt lộ vẻ buồn rầu. Thẩm Hi Hòa: “…”


Thoạt đầu, nàng không phát hiện được gì bất thường, thậm chí còn tức giận vì Tiêu Hoa Ung suýt bị hại, giờ thấy hắn làm bộ làm tịch
như vậy, nàng chẳng biết phải nói gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi