Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Quen biết Tiêu Hoa Ung đã lâu, nếu không hiểu thấu hắn thì làm sao Thẩm Hi Hòa dám gả cho một người nguy
hiểm và thông minh như hằn được, dù3 hắn có tìm cách ép buộc nàng đi nữa.
Nếu chuyện này không phải do Tiêu Hoa Ung bày mưu tính kế, chắc chắn hẳn sẽ không tỏ vẻ mong 1manh yếu
đuối như thế, mà sẽ trầm tư suy nghĩ, hoặc chí ít cũng nghiêm mặt giận dữ.
Thẩm Hi Hòa vẫn thản nhiên như thường, nhưng Ti9êu Hoa Ung đặc biệt hiểu nàng nên có thể cảm nhận được
thần sắc nàng có lạnh lùng hơn đôi chút, dù chỉ là trong thoáng chốc, chứng tỏ nàng 3đã rõ đầu đuôi cớ sự.
Quả thật Thẩm Hi Hòa đã thấu hiểu chân tướng. Mục Nỗ Cáp dâm quay về để ra tay với Tiêu Hoa Ung và nàng
cũng 8vì bị Tiêu Hoa Ung dồn vào đường cùng, nhưng lẽ nào hắn ta cam tâm được ăn cả ngã về không thế kia?
Dù có cam tâm đi nữa, Mục Nỗ Cáp cũng sẽ tìm cách đồng quy vu tận với Tiêu Hoa Ung mới phải. Hổ dữ tập kích
đúng là nguy hiểm thật đấy, nhưng cũng chẳng thể đảm bảo tuyệt đối, tất nhiên Mục Nỗ Cáp sẽ rất vui mừng nếu
có thể thành công, nhưng nếu không thành thì hắn vẫn còn chiêu khác.
Chiêu kế tiếp của Mục Nỗ Cáp là đợi Tiêu Hoa Ung điều tra được mình là kẻ chủ mưu. Đương nhiên Tiêu Hoa Ung
sẽ báo thù bằng được, người bình thường còn khó lòng nuốt trôi cục tức này nữa là Hoàng Thái tử cao quý chẳng ai
dám mạo phạm.
Mục Nỗ Cáp dám chắc Tiêu Hoa Ung từng nhiều lần truy kích mình, nên đã hợp tác cùng kẻ đồng phạm để sắp đặt
cạm bẫy. Một khi Tiêu Hoa Ung phải người truy sát hắn ta, toàn bộ thế lực của Tiêu Hoa Ung sẽ bại lộ trước mắt
Hữu Ninh đế.
“Bệ hạ, có người phát hiện…” Lưu Tam Chỉ chạy tới, thì thầm bên tai Hữu Ninh đế.
Thẩm Hi Hòa nhìn khẩu hình môi Lưu Tam Chỉ, không nghe được câu nói kế tiếp là gì nhưng cũng đọc được ba
chữ “Mục Nỗ Cáp” nàng đã đoán được đội điều, khóe môi cong cong.
Từ nay, người truy sát Mục Nỗ Cáp không còn là Tiêu Hoa Ung và thuộc hạ của hắn nữa mà sẽ là người của Hữu
Ninh đế.
Dựa vào đầu mà Mục Nỗ Cáp cho rằng Tiêu Hoa Ung dễ đối phó chứ?
“May mà UU không phải kẻ địch của ta.” Tiêu Hoa Ung cười khẽ.
Đại vương không sao nên được đưa về Đại vương phủ, hội đua thuyền rồng cũng kết thúc. Hữu Ninh đế khởi giá
hồi cung, sợ Tiêu Hoa Ung gặp chuyện nên bảo hẳn đi cùng, ngặt nỗi Tiêu Hoa Ung chỉ còn biết mỗi Thẩm Hi Hòa,
khăng khăng đòi đưa Thẩm Hi Hòa về phủ
Về đến nơi, đương nhiên Thái tử điện hạ sẽ giở trò nán lại một hồi.
“Điện hạ không cần khen ta, điện hạ mới là người tâm tư nhanh nhạy.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt.
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung chợt hỏi: “Năm xưa, Tề đại phu được mọi người ca ngợi là Tạ gia lang quân xuất chúng
hơn người, tâm tư khôn khéo hơn cả Tỷ Can’, UU thấy ta và Tề đại phu ai hơn ai?”
Thẩm Hi Hòa cảm nhận được sự ghen tị sâu sắc trong lời hắn nói, nghe qua tưởng chừng chỉ là buột miệng nói ra,
thật ra lại hết sức để ý, đúng là giấu đầu lòi đuôi: “Cớ sao điện hạ muốn so sánh với người khác làm gì? Đã số thì
sao điện hạ không so tài y thuật luôn đi?”
Tiêu Hoa Ung: “…” Đây là lần đầu hắn bị người khác nói cho cứng họng. “Điện hạ có sở trường của điện hạ, Tề đại
phu có sở đoản của Tề đại phu.” Thẩm Hi Hòa điềm đạm nói, “Cớ sao phải phân bì cao thấp? Nếu là vì ta…”
Thẩm Hi Hòa ngừng một chút, nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời: “Điện hạ không đủ tự tin hay là không tin
ta?”
Hoàng Thái tử sao lại không tự tin cho được? Nếu hắn nói mình không tự tin chẳng hóa ra thừa nhận mình không
bằng Tạ Uẩn Hoài ư? Càng không thể nói rằng mình không tin tưởng Thẩm Hi Hòa được, đành chấp nhận chịu
thua: “Nay mới biết trước kia chẳng qua là UU không muốn tranh luận với ta mà thôi.”
“Điện hạ không sợ Mục Nỗ Cáp rơi vào tay bệ hạ à?” Thẩm Hi Hòa quay lại chủ đề chính.
“Rơi vào tay bệ hạ thì đã sao? Hắn muốn giết ta rõ rành rành, lẽ nào bệ hạ lại tin những lời vụ vạ của hắn?” Tiêu
Hoa Ung điềm nhiên, “Hắn hợp tác với kẻ khác nhằm khiến ta bại lộ trước mặt bệ hạ, đã vậy ta cũng tương kế tựu
kế, để người bại lộ là bọn chúng.
Hắn trốn được coi như có bản lĩnh, mà nếu rơi vào tay bệ hạ thì vừa hay có thể biến đồng lõa của hắn thành kẻ chủ
mưu muốn ám sát nàng, để hai người bọn chúng gánh tội giết Dương Lăng”
Hữu Ninh đế thiên về khả năng có người ra tay giết hại vị công chúa Dương Lăng và Trường Lăng nhằm hãm hại
Thẩm Hi Hòa, nhưng mãi vẫn chưa điều tra được thủ phạm. Trực giác mách bảo Thẩm Hi Hòa người này không
phải đối tượng hợp tác của Mục Nỗ Cáp, nhưng thế cũng không sao, cứ đặt dấu chấm hết chỗ Hữu Ninh đế trước
đã, nàng sẽ tiếp tục cảnh giác, đợi người này ra tay lần nữa.
“Mục Nỗ Cáp có thể thoát được ư?” Thẩm Hi Hòa không rõ lắm.
Chắc chắn Mục Nỗ Cáp đã chuẩn bị từ trước, nếu không có kế hoạch chu đáo thì hắn ta nào dám mạo hiểm? Dù
không có con đường rút lui nào là an toàn tuyệt đối thì chí ít cũng phải nắm chắc được phần nào.
“Ta sẽ dẫn dắt cho người của bệ hạ đến đó” Tiêu Hoa Ung là người bị hại trong vụ này, không thể tùy tiện can
thiệp, chỉ có thể trông chờ vào người của Hữu Ninh đế mà thôi, có điều bên cạnh Hữu Ninh đế có khi sẽ có người
cố tình cản trở.
“Bẩm quận chúa” Thẩm Hi Hòa đang trầm tư, ngoài định có tiếng Mạc Viễn bẩm báo.
“Vào đi.” Thẩm Hi Hòa nói.
Mạc Viễn đi vào, làm lễ với Tiêu Hoa Ung rồi trình cho Thẩm Hi Hòa một lá thư.
Thẩm Hi Hòa nhận lấy thư, vừa xem vừa đăm chiêu, hồi lâu không lên tiếng. Tiêu Hoa Ung đứng dậy, thấy nàng
không có ý né tránh bèn đi đến sau lưng nàng xem thử trong thư viết gì.
Trong thư toàn là tên các loại hương liệu, mỗi loại đều ghi chép tỉ mỉ được bán ra tại những cửa hàng nào. “Đây là.”
Tiêu Hoa Ung đã đoán được phần nào.
“Hương dụ thủ, là một phát minh của ngoại tộc, ta tình cờ có được. Người Trung Nguyên chúng ta chẳng có mấy ai
biết về loại hương này đâu” Thẩm Hi Hòa đặt lá thư trong tay xuống, “Hương liệu dùng để điều chế hương dự thủ
cũng khá đặc thù. Bình thường, một loại hương liệu có thể điều chế thành nhiều loại hương khác nhau, nhưng
hương dụ thủ lại không giống thế, các hương liệu thành phần của nó không thể điều chế được thứ gì khác”
Từ ngày Độc Hoạt Lâu khai trương, các cửa hàng hương liệu khác trong Kinh dần dần đổi nghề hoặc chuyển đi nơi khác. Nguyên
nhân là do cùng một loại hương thì hương của Độc Hoạt Lâu thơm lâu và nồng đậm hơn các cửa hàng khác nhiều.
Và lại Thẩm Hi Hòa có thân phận cao quý, các cửa hàng khác không dám chơi xấu sau lưng, đành phải rút khỏi Kinh đô tìm đường
làm ăn ở nơi khác, một số người còn nhập hàng của Thầm Hi Hòa rồi vận chuyển đến những vùng xa xôi như Giang Nam để bán cho
phủ thường, quan lại nơi đó với giá đắt gấp mấy lần.
Bởi vậy, muốn điều tra tình hình mua bán hương liệu dùng để điều chế hương dự thủ trong Kinh rất đơn giản. Thầm Hi Hòa vẫn nhớ
rõ mùi hương nồng đậm ngửi được vào ngày hôm ấy nên cũng có thể ước tính được lượng hương bọn họ đã dùng. Giờ chi cần đổi
chiều danh sách trong thư sẽ biết ngay hương dụ thú này xuất phát từ đâu.
Thú vị là từ khi Thẩm Hi Hòa đặt ra quy định người mua hương cần lưu lại tên họ và địa chi, các cửa hàng hương khác cũng bắt
chước theo, nhờ vậy công tác điều tra của Thầm Hi Hòa trở nên đơn giản và nhanh chóng hơn rất nhiều.