CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Đêm Trung Thu, bầu trời trong vắt, trăng sáng như gương.


Tuy không náo nhiệt bằng tết Thượng Nguyên, Thanh Minh, Trùng Dương, song các hộ3 gia đình cũng treo đèn lồng rực rỡ, nhà càng giàu sang đèn treo càng cao.“Muội đã hứa sẽ trao cho hắn quyền giao thương ở Tây Bắc.” Thẩm Hi Hòa vẫn chưa nói chuyện này với hai cha con Thẩm Nhạc Sơn, dù gì thì nàng vẫn chưa nhận được Thiên Sơn tuyết liên, “Cứ giao dịch bình thường với hắn là được, hai năm nay Tây Bắc không có chiến loạn nhưng bách tính cũng không được dư dả, một phần là vì thương nhân vãng lại quá ít ỏi, phụ thân vẫn luôn tìm mà không tìm được người đáng


tin.”Khắp thành tràn ngập ánh đèn, phản chiếu trong mắt tựa như lư1u ly.


Chỗ Thẩm Hi Hòa đã đặt có vị trí rất tốt, từ đây có thể nhìn bao quát khung cảnh mười dặm xung quanh.Thẩm Vân An chưa chứng kiến dáng vẻ lúc dùng Thoát Cốt Đan của Thẩm Hi Hòa, nghe vậy thì mắt sáng ngời: “Tốt quá rồi, muội vào Kinh chuyển này thật đáng giá.“.


Bọn họ để Thẩm Hi Hòa bôn ba vào Kinh chủ yếu là vì tình trạng của Thẩm Hi Hòa đã không còn đường cứu vãn, thật ra dù Linh Lung không làm phán thì Thẩm Hi Hòa cũng chưa chắc gắng gượng được đến lúc vào Kinh, bây giờ tìm được thuốc hay giúp nàng có hi vọng lành bệnh, Thẩm Vân An không mừng rỡ sao được?Một gương mặt hoàn toàn xa lạ, bề ngoài xấu xí, khóe môi cong cong, trông rất thong dong.


“Là hắn.” Thẩm Hi Hòa khẽ nói.“Hắn có đáng tin không?” Thẩm Vân An hỏi.


“Ngày ấy, muội giở trò lừa gạt mới lấy được Thoát Cốt Đan, hắn cũng rất cần nhưng lại có chơi có chịu, sau này cũng chưa từng ngấm ngầm ra tay cướp đoạt, từ đó có thể thấy hắn là người biết giữ chữ tín.” Chính vì vậy nên Thẩm Hi Hòa mới để hắn bước chân vào thị trường Tây Bắc.Thẩm Hi Hòa đứng phắt dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm về phía đó, thậm chí còn đổi vị trí nhắm thấy rõ dáng vẻ người này, tiếc là có làm thế nào cũng chỉ thấy được góc nghiêng của hắn.


“UU, muội đang tìm ai vậy?” Thẩm Vân An đang mải ngắm khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài, thấy Thẩm Hi Hòa thình lình đứng dậy thì cả kinh, vội đứng dậy theo.Nhờ có tiệc sinh nhật Diệp Vãn Đường, nàng đã gặp mặt toàn bộ các hoàng tử trên mười sáu tuổi, có quyền tự do xuất cung của Hữu Ninh Để. Nhưng không ai có đôi mắt thế này cả.


Đôi mắt này quá đặc biệt, khiến người ta có ấn tượng khắc sâu, nhìn qua khó quên, sao có thể che giấu được?Triệu Chính Hạo dời mắt trước, mấp máy môi nói gì đó, Thôi Tấn Bách và Quách Đạo Dịch cùng ngẩng đầu nhìn qua.


Thật ra, Tiêu Hoa Ung còn cảm nhận được ánh mắt của nàng trước cả Triệu Chính Hạo, có điều hắn không bận tâm vì hôm nay hắn đã cải trang, vả lại bọn họ làm như tình cờ gặp nhau ngoài phố sau giờ tan làm, hàn huyện với nhau dăm ba câu, dù bệ hạ có thấy cũng sẽ không nghi ngờ gì.“Ai cơ?” Thẩm Vân An dán mắt vào thanh niên thoạt nhìn rất bình thường nhưng lại khiến người ta có cảm giác hắn không hề tầm thường chút nào.


“Muội không biết.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng lắc đầu.Thẩm Hi Hòa dõi theo bóng lưng hắn cho đến khi mất hút giữa biển người mới dời mắt, thấy Thẩm Vân An đang đợi mình giải thích bèn nói: “Muội từng gặp hắn ở Lạc Dương…”


Thẩm Hi Hòa không giấu giếm Thẩm Vân An điều gì.“Tinh thật.” Thẩm Vân An không biết Thẩm Hi Hòa đang nhìn gì, bỗng dưng có cảm giác bị người ta nhìn, thế là vừa vặn mắt chạm mắt với Triệu Chính Hạo.


“Hắn là Tú Y sứ của bệ hạ.” Thẩm Hi Hòa không tránh né ánh mắt của Triệu Chính Hạo, trái lại còn nhìn sang chàng trai trẻ mặc lan sam quay lưng về phía nàng.Nghe xong, Thẩm Vân An chỉ quan tâm một chuyện: “Thoát Cốt Đan có hiệu quả thật à?”


“Muội đang dùng, thuốc có hiệu quả thật đấy, gần đây thấy sức khỏe khá hơn trước. Ngày xưa muội đi bộ chưa được một khắc đã thở không ra hơi. Bây giờ có thể đi được một khắc rồi.” Thẩm Hi Hòa nhẹ giọng trấn an Thâm Vân An.Lẽ nào hắn vốn không phải hoàng tử mà là mưu sĩ của một hoàng tử nào đó?


Tiêu Hoa Ung chắp tay với Thẩm Hi Hòa ở đằng xa rồi nắm lấy cây quạt xếp còn chưa xòe ra, nhẹ nhàng gõ gõ trong lòng bàn tay, sau đó khoan thai đi mất.Hắn đi tới đi lui cùng Thẩm Hi Hòa một hồi, bên ngoài quá đông đúc nên cũng không chắc rốt cuộc Thẩm Hi Hòa đang nhìn cái gì.


Triệu Chính Hạo vốn nhạy bén nên cảm nhận được có người đang nhìn mình, đôi mắt sắc lẻm như mắt ưng của hắn đảo một vòng rồi nhìn thẳng về phía Thẩm Hi Hòa.Ba người khẽ gật đầu, mỗi người đi về một hướng, riêng Tiêu Hoa Ung đứng lại tại chỗ, đợi ba người kia đi xa rồi, hắn mới chắp tay, quay người nhìn về phía Thẩm Hi Hòa.


Ánh mắt hắn xuyên qua muôn nghìn ngọn đèn rực rỡ, xuyên qua khung cảnh ồn ào náo nhiệt, xuyên qua ánh sáng dìu dịu của vầng trăng lơ lửng lưng chừng trời, mắt chạm mắt với nàng, đôi mắt long lanh ánh bạc, sâu thẳm như biển cả.Ánh trăng bàng bạc rọi lên bóng lưng thẳng tắp của hắn, dù mộc mạc nhưng lại quý phái.


Thẩm Hi Hòa vốn đang hờ hững chợt ngồi thẳng dậy, hơi hơi nheo mắt, nàng không nhìn nhầm, ba người Thôi Tấn Bách vừa nhìn thấy hắn liền toan làm lễ, nhưng lại bị cây quạt xếp trên tay hắn ngăn lại.Nếu nghĩ cho sự phát triển của Tây Bắc thì các yếu tố khác chỉ là thứ yếu, chữ tín mới là quan trọng nhất.


“Được, khi về huynh sẽ nói với phụ thân, muội cứ bảo hắn cử người tới.” Thẩm Vân An tin vào phán đoán của muội muội, “Vừa hay huynh có thể trông chừng hắn.”Hắn chỉ muốn quay về phủ ngay lập tức, viết một lá thư gửi cho phụ thân, bao năm nay, căn bệnh của Thẩm Hi Hòa vẫn luôn là nút thắt trong lòng bọn họ. Khi cơn phấn khích qua đi, Thẩm Vân An mới sực nghĩ đến chuyện khác: “Nếu vậy, thế cục trong Kinh rất phức tạp, hơn hẳn dự đoán của chúng ta.”


Các hoàng tử của Hữu Ninh Để đều không phải người đơn giản, giờ lại thêm một kẻ giấu mặt, quả thật khiến người ta khó lòng phòng bị.Hội Thôi Tấn Bách đứ9ng trên một thềm đá giăng đầy đèn lồng, xung quanh người qua kẻ lại nườm nượp, bọn họ đều mặc thường phục, làm như tình cờ gặp gỡ ngoài đường bè3n dừng chân đứng lại tán gẫu đối cầu, chỉ là dừng lại hơi lâu, có điều người qua đường bị ánh đèn rực rỡ muôn màu trong thành thu hút nên chẳng 8ai để ý.


Thẩm Hi Hòa chống cằm nhìn qua, cứ tưởng sẽ thấy được Hoa Phú Hải, không ngờ lại thấy một chàng trai trẻ có vóc người tương tự với bọn họ. Chàng trai này mặc một bộ lan sam chất vải tầm thường, buộc tóc bằng một dải băng dài, quay lưng về phía Thẩm Hi Hòa,Mãi đến khi Triệu Chính Hạo nói: “Là Chiêu Ninh quận chúa.”


Tiêu Hoa Ung nhướng mày, khóe môi cong cong, phất tay với bọn họ: “Nhớ rồi thì giải tán đi.”“Chỉ hưởng của hắn không phải là Tây Bắc.” Thẩm Hi Hòa cho rằng Thẩm Vân An muốn nhân cơ hội này bắt thóp hắn, vạch trần gương mặt thật của hắn là rất khó. “Sao muội biết?”


Xem ảnh 1

83.png

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi