*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Lang quân, nữ lang, bé gái này nói có việc tìm hai vị.” Tiểu nhị đẩy nhẹ bé gái tới trước.
Bé gái này khoảng chừng bả3y tám tuổi, bị đẩy ra trước nhưng không luống cuống, cô bé cầm một chiếc đèn lồng tinh xảo có chao đèn bằng lụa, trên đó vẽ m1ột nữ lang tao nhã đang ngồi trước bàn cờ, một tay vén tay áo, tay kia cầm cờ, giống y như thật.
Bức tranh làm Thẩm H9i Hòa liên tưởng đến những gì diễn ra trong ngôi vườn của Bạch Đầu Ông ở Lạc Dương, nàng thắng được ván cờ ấy bằng cách không3 được quang minh lỗi lạc gì cho cam.Vì người quá đông, nàng ta chưa đuổi kịp đã thấy người nọ đưa đèn cho cô bé bán hoa, để cô bé đi vào quán rượu. Nàng ta đứng dưới lầu thấy được Thẩm Hi Hòa, thầm nghĩ dù không có duyên với chiếc đèn này nhưng gặp được Thẩm Hi Hòa cũng tốt, không ngờ chiếc đèn lại được tặng cho Thẩm Hi Hòa.
Nàng ta biết người mua tặng là đàn ông đấy nhé!
“Thất nương tử…” Thấy nữ lang nhà mình ghen ghét ra mặt, Thảo Thảo tê rần cả đầu, “Quận chúa là nữ lang mà…”“Thẩm nữ lang, một vị công tử họ Hoa nhờ muội đưa chiếc đèn này cho nữ lang.” Cô8 bé đưa đèn cho Thẩm Hi Hòa, ăn nói rất lanh lợi, “Hắn nhờ muội chuyển lời, mong nữ lang năm nào cũng được viên mãn như trăng.”
“Bích Ngọc.” Thẩm Hi Hòa cầm lấy đèn, Bích Ngọc thưởng cho cô bé hai mươi đồng tiền, cô bé luôn mồm cảm ơn.
Cô bé vừa ra khỏi cửa thì một người thình lình chạy tới: “Hi Hòa tỷ tỷ, Hi Hòa tỷ tỷ, ta biết ta không nhìn nhầm mà!”Quả nhiên, Tiết Cẩn Kiều xụ mặt: “Vậy thì không được, ta muốn ở bên tỷ ấy cơ.”
Thảo Thảo rầu rĩ, mặt mày méo xệch, chẳng biết sao nữ lang nhà mình vừa gặp đã yêu quận chúa, à nhầm nhầm nhầm, vừa gặp đã thân, nhất là cái hôm quận chúa trừng phạt Hồ Oanh Nhiễu, Thất nương tử suýt nữa xem quận chúa như vị lang quân như ý, cả ngày nghĩ cách tiếp cận quận chúa, đôi ba hôm lại chạy đến quận chúa phủ, bị hộ vệ của quận chúa đưa về Tiết gia mấy lần.
Theo nàng ta thấy, kẻ háo sắc nhất trong mắt quận chúa chính là nữ lang nhà mình!Thảo Thảo mắt tròn mắt dẹt, bờ môi run run, không biết nên nói gì.
Từ nhỏ nàng ta đã biết nữ lang nhà mình hơi quái gở, hành vi bướng bỉnh, tính tình gian xảo, tuy thường không hiểu được nhưng nàng ta không ngờ nữ lang có thể điên rồ đến thế!
“Thất… Thất… Thất nương tử, thể người phải về Tây Bắc, người có gả cho thể tử cũng phải theo thể tử về đó!” Thảo Thảo nhanh trí nói.Thẩm Hi Hòa nói: “Đây là huynh trưởng của ta.”
Tiết Cần Kiều vốn thấy Thẩm Vân An đen đúa, dáng vẻ thô kệch, nghe Thẩm Hi Hòa giới thiệu xong thì lại thấy Thẩm Vân An cao to vạm vỡ: “Là huynh trưởng của Hi Hòa tỷ tỷ à.”
Nàng ta vội vàng tỏ vẻ thục nữ, thẹn thùng làm lễ chào hỏi Thẩm Vân An: “Chào Thẩm gia a huynh.”Thẩm Vân An: “…”
Nếu nàng ta không chào hẳn bằng giọng điệu cứng đờ thế kia, hắn sẽ thấy có thành ý hơn chút.
“Đây là Tiết gia Thất Nương.” “Thất Nương đa lễ.” Thẩm Vân An cũng trả lễ.“Sức khỏe Hi Hòa tỷ tỷ kèm thể cơ à?” Tiết Cẩn Kiều không vì bị từ chối mà rầu rĩ, nghe nói sức khỏe Thẩm Hi Hòa không tốt thì lo lắng hết sức chân thành.
Thẩm Hi Hòa có thể cảm nhận được nàng ta thật lòng quan tâm đến mình, dù không biết vì sao nàng ta lại có thiện cảm với mình nhưng ở Tây Bắc cũng thường có chuyện này, bèn nói: “Ừ.”
“Vậy tỷ mau về đi thôi, nhớ khoác thêm áo choàng…” Tiết Cẩn Kiều bắt đầu dông dài.Thẩm Hi Hòa vốn ghét người khác ồn ào nhưng lại không ngắt lời nàng ta, mặc cho nàng ta vừa lải nhải vừa tiễn mình và a huynh xuống tầng dưới.
Thấy nàng đã lên xe ngựa, Tiết Cẩn Kiều nhìn sang chiếc đèn lồng bằng lụa trên tay Bích Ngọc: “Hi Hòa tỷ tỷ, chiếc đèn này thật độc đáo, hay là tặng ta đi.”
Thẩm Hi Hòa vốn định tìm chỗ vứt đi, giờ Tiết Cần Kiều lại xin, nàng bèn ra hiệu cho Bích Ngọc đưa cho nàng ta, Xe ngựa của Thẩm Hi Hòa đi rồi, Tiết Cẩn Kiều mới ném chiếc đèn lồng xuống đất, còn đạp mấy củ: “Hừ, đồ háo sắc, dám tơ tưởng đến Hi Hòa tỷ tỷ của ta!” Sở di Tiết Cần Kiều đến tìm Thẩm Hi Hòa là vì nàng ta cũng nhìn trúng chiếc đèn này, cảm thấy rất hợp với Thẩm Hi Hòa nên muốn mua tặng nàng, không ngờ lại có người nhanh tay mua trước mình, nàng ta định đuổi theo xin người kia nhượng lại.Ánh mắt nữ lang này nhìn muội muội hẳn còn nóng bỏng hơn cả đàn ông. “Ta không đi.” Thẩm Hi Hòa vẫn lạnh lùng từ chối. Tiết Cẩn Kiều méo xệch miệng: “Hi Hòa tỷ tỷ…”
“E hèm!” Thẩm Vân An hằng giọng một tiếng.
Dường như bây giờ Tiết Cần Kiều mới để ý còn có người khác, nàng ta nhìn sang Thẩm Vân An, đôi mày hơi nhíu: “Chẳng hay tráng sĩ là ai?”“Đương nhiên ta biết tỉ ấy là nữ lang.” Tiết Cẩn Kiều nhìn tỳ nữ của mình như nhìn một kẻ ngớ ngẩn.
Bấy giờ Thảo Thảo mới biết mình đã nghĩ nhiều.
Nào ngờ nữ lang nhà mình còn nói: “Tỷ ấy không ngó ngàng gì đến ta, nếu ta thành a tẩu của tỷ ấy, liệu tỷ ấy có chơi với ta không nhỉ?”“Thẩm gia a huynh, chúng ta cùng đi ngắm trăng đi.” Đôi mắt Tiết Cần Kiều có hình quả hạnh, long lanh trong vắt.
Dù rằng ánh mắt Tiết Thất Nương tràn đầy chờ mong, hết sức ân cần, nhưng Thẩm Vân An chỉ ngây ngốc trước mặt Thẩm Hi Hòa mà thôi. Hắn vừa liếc mắt là biết Tiết Thất Nương ý ở ngoài lời, người nàng ta muốn mời là muội muội mình.
“Đa tạ Thất Nương đã nhiệt tình mời, nhưng xả muội sức khỏe không tốt, đêm khuya giá lạnh, ta định đưa muội ấy về phủ.” Thẩm Vân An rất hiểu muội muội mình, nàng không thích qua lại với người khác.Chẳng phải ai xa lạ, chính là Tiết Cần Kiều và nha hoàn Thảo Thảo.
“Hi Hòa tỷ tỷ, tỷ cũng tới ngắm trăng à? Ta đi cùng tỷ nhé, ta biết ở đâu có bánh hấp ngon nhất, ở đâu có rượu ngon nhất, ở đầu thấy trăng tròn nhất…” Tiết Cần Kiều hoàn toàn bỏ qua Thẩm Vân An đang đứng sờ sờ ra đấy, chỉ nhìn Thẩm Hi Hòa chằm chặp bằng ánh mắt đầy trông mong.
Thẩm Vân An: “…”Thẩm Hi Hòa không biết vì tiếp cận mình mà Tiết Cẩn Kiều còn nhòm ngó cả Thẩm Vân An, nàng vừa về đến quận chúa phủ thì thấy Thiên Viên cầm theo một chiếc đèn đang đứng trong sân.
Chiếc đèn ấy rất đẹp, được nạm bạch ngọc sáng lóa cả mắt, nước ngọc trong veo.
Nhìn từ xa cử như một vầng trăng sáng.
“Quận chúa, điện hạ làm một chiếc đèn.” Thiên Viên đưa đèn cho Thẩm Hi Hòa, “Mong được như trăng sáng, mãi mãi ở bên nhau.”
“Tào thị vệ, nam nữ cần kiêng dè, xá muội không tiện nhận quà của Thái tử điện hạ.” Thẩm Vân An ngăn lại.
“Thế tử không phải lo, điện hạ làm ba chiếc, một chiếc tặng bệ hạ, một chiếc tặng Thái hậu, không thể xem là lén lút trao nhận được.” Thiên Viên đường hoàng giải thích, “Điện hạ chẳng có mấy ai để tặng quà, mong quận chúa đừng từ chối, kẻo điện hạ buồn lòng đâm ra ảnh hưởng tinh thần, sức khỏe điện hạ vốn không tốt…”
Trừ Hoàng thượng và Thái hậu ra, quả thật chẳng có mấy ai dám nhận quà của Hoàng Thái tử, đã không phải quà tặng cho riêng mình, Thẩm Hi Hòa bèn nhận lấy: “Thay ta đa tạ điện hạ… Tào thị vệ đợi một lát.”
Xem ảnh 1