CƯỜI TA QUÁ ĐA TÌNH


Quả nhiên đúng như Vân Vi Minh dự đoán, quan gia cho người đi tra nhưng kết quả là không tra ra cái gì hữu ích.
Có lẽ là để an ủi hắn nên quan gia rất nhanh đã ban bố chiếu thư, sắc lập hắn làm Thái Tử.
Vân Vi Minh dọn vào Đông Cung ở, cách Lâm Phương Châu xa hơn.
Hắn có chút không quen, nói với Lâm Phương Châu, “Ngươi cũng chuyển đến đây đi.”
Lâm Phương Châu có chút khó hiểu: “Đông Cung là nơi có thể tùy tiện ra vào sao?”
“Người khác không được nhưng ngươi thì có thể.

Đông Cung có một vài quan viên độc lập, đến lúc đó ta sẽ phân phó cho nàng làm việc gì đó.”
“Đến chữ ta còn không biết hết thì có thể làm gì cơ chứ.”
Hắn nhìn nàng đầy ẩn ý, cười: “Có một việc không ai có thể làm được, nhưng nàng lại có thể.”
“Đi đi!” Nàng đánh lên đầu hắn một cái.
Đông Cung tuy không có nhiều người tai to mặt lớn nhưng bọn họ đều có mắt, Lâm Phương Châu cảm thấy một khi mà ở đây thì thân phận cũng rất nhanh sẽ bị bại lộ, cho nên nàng chọn ở lại chỗ của mình.
Một năm khó khăn cứ thế trôi qua.

Đầu xuân năm sau, Lâm Phương Châu cảm thấy bản thân không thể cứ dạo chơi cả ngày như thế, nàng muốn kiếm việc gì đó để làm.

Nàng cho người đặt làm rất nhiều trang phục của đội Lôi Đình, bán ở ngoài sân bóng.

Chất liệu của chúng rất tốt, giá cả lại hợp lý nên mới bán có hai ngày mà đã hết.
Sau đó nàng lại làm cho các đội khác, bán rất chạy, chỉ không làm cho đội Hổ Gầm.

Có người muốn đặt hàng thế nhưng nàng vẫn không bán.
Đúng là một người hâm mộ đích thực.

Dần dần cũng có người bắt chước nàng nên Lâm Phương Châu cũng không tiếp tục làm cái này mà tìm một mối làm ăn khác.
Còn chưa tìm được mối nào thì Thập Thất đột nhiên nói với nàng: “Công tử, điện hạ yêu cầu ngươi tạm thời vào Đông Cung ở.”
Lâm Phương Châu có chút mất kiên nhẫn, “Ta đã nói là ta không đi.

Hơn nữa, ngày nào hắn cũng đến lắc lư trước mặt ta, ta có ở Đông Cung hay không thì cũng… Ơ, sao hôm nay Tiểu Nguyên Bảo không đến thế?”
“Điện hạ đã tiến cung.”
“À.”
Thập Thất muốn nói lại thôi.

Lâm Phương Châu có chút khó hiểu, “Các ngươi có phải có chuyện gì không?”
“Công tử, mời người về Đông Cung trước rồi có lẽ ta sẽ nói rõ với ngươi .”
Hắn nhìn rất nghiêm túc, khiến cho Lâm Phương Châu không hiểu sao cũng bị hắn làm cho khẩn trương, vì thế nàng và Hàn Ngưu Ngưu thu dọn đơn giản một chút rồi tới Đông Cung.
Đến Đông Cung rồi, Thập Thất đóng cửa lại, kéo rèm che trái che phải, rồi mới nói với Lâm Phương Châu: “Quan gia bị bệnh rồi.”
Lâm Phương Châu cả kinh, “Nghiêm trọng lắm sao?”
“Vâng,” Thập Thất gật đầu, “Hiện tại chắc là còn chưa tỉnh.

Trong cung đã phong tỏa tin tức rồi, điện hạ đang hầu hạ trước giường quan gia, có thể sẽ không trở về ngay.

Hắn cho người chuyển lời tới, rằng bây giờ tình hình khó khăn, chúng ta cần phải hành động cẩn thận, trước hết thì công tử cứ ở tạm trong Đông Cung mấy ngày đi.”
Lâm Phương Châu biết việc này không phải chuyện nhỏ.

Người bình thường bị bệnh thì chỉ cần mời ngự y tới rồi bôc thuốc là được, nhưng hoàng đế thì khác.

Hoàng đế còn liên quan tới rất nhiều chuyện khác nữa…
Tròng mắt nàng chuyển động, trong lòng đột nhiên rùng mình, hỏi: “Triệu Vương và Tề Vương đâu? Tiểu Nguyên Bảo bị nhốt ở trong cung, nhỡ Triệu Vương và Tề Vương làm gì thì làm sao bây giờ?!”
“Công tử không cần lo lắng, Triệu Vương và Tề Vương đã vào cung thăm quan gia, sau đó —”
Nàng tra hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, điện hạ cho bọn họ tạm thời sống ở trước điện, bất cứ lúc nào cũng có thể tới thăm quan gia.”
“Việc này nằm trong tầm tay của chúng ta không?”
“Vẫn nằm trong tầm tay, quan gia hôn mê bất tỉnh nên vì thế mà Thái Tử tạm thời lo quốc sự, trước mắt thì cấm trung thị vệ đều sẽ do Thái Tử điều khiển.

Thập Nhị tự mình trông chừng Triệu Vương cùng Tề Vương, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Thập Nhị đi trông chừng bọn hắn, vậy thì Tiểu Nguyên Bảo thì sao? Ai bảo vệ hắn?”
“Công tử cứ yên tâm.

Trong hoàng cung đều được bảo vệ nghiêm ngặt, điện hạ ở cùng một phòng với quan gia nên sẽ không ai có thể tấn công ở đó được.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, với công phu của điện hạ thì cũng có thể tự bảo vệ mình.”
Lâm Phương Châu gật đầu, “Chiêu rút củi đáy nồi* hắn dùng rất tốt, đem Triệu Vương cùng Tề Vương đặt ở trước mắt nhìn, bọn họ dù có muốn làm gì cũng không có cái cơ hội đó.”
(*: hay còn là Phủ Để Trừu Tân, là kế thứ 19 trong Tam thập lục kế, sách Ngụy Thư từng viết rằng: “Trừu tân chỉ phất, tiễn thảo trừ căn”, nghĩa là: để nước khỏi sôi, rút củi; để cỏ không mọc, diệt rễ.


Ý nghĩa của câu này là giải quyết một vấn đề bằng cách cố tình không để nó phát ra (bớt lửa cho nước khỏi trào), khi có một việc đã bùng nổ ra thì tìm cách làm nó dịu đi, không để nó tiếp tục ác liệt.

Đây là kế rất thâm độc vì không nghe thấy tiếng, không nhìn thấy hình, vô cùng như trời đất, khó hiểu như âm dương, khiến cho kẻ thù rơi vào kế của mình mà họ không biết.

Lâm Phương Châu gọi kế này là oa để trừu sài.)
Thập Thất không buồn sửa lại thành ngữ của Lâm Phương Châu cho đúng, hắn cảm thán, “Điện hạ trí dũng song toàn, hùng tài đại lược*, đáng tiếc là người đời không có mắt.”(*: tài trí kiệt xuất)
“Đâu có, ta ngược lại nghi là Tiểu Nguyên Bảo đã thành tinh từ lâu rồi.”
Lúc này, Vân Vi Minh ‘đã thành tinh’ còn đang ở phòng ngủ chính của quan gia, bên ngoài là các trọng thần trong triều đình đang quỳ xuống, tất cả đều tới thăm quan gia.

Vân Vi Minh nói quan gia cần được yên tĩnh nên chỉ cho một mình thừa tướng đi vào.
Thừa tướng là xương cánh tay của triều đình, tuyệt đối không thay lòng đổi dạ với quan gia.

Năm nay hắn 63 tuổi, lớn hơn quan gia hai tuổi, nhưng vì không luyện đan, cũng không ăn uống bừa bãi, bởi vậy mà thân thể rất khoẻ khoắn, tinh thần ổn định.

Hắn liếc nhìn quan gia một cái, lại nghe ngự y nói vài câu, trong lòng cân nhắc một chút..
Lúc này, một tiểu nội thị bưng chén thuốc tiến vào, Vân Vi Minh quỳ gối trước giường, một tay bưng chiếc chén bạc đựng thuốc, một tay kia cầm muỗng, muốn đưa vào miệng mình.

Thừa tướng đang thấp giọng nói chuyện với ngự y, thoáng thấy Thái Tử muốn tự mình thử thuốc cho quan gia, lập tức cả kinh: “Điện hạ trăm triệu không thể!”
Vân Vi Minh nhìn hắn một cái.
Thừa tướng quỳ xuống nói: “Điện hạ hiếu thuận đến nỗi trời đất không thể tả được, khiến lão thần đây cũng phải thổn thức xúc động.

Thế nhưng điện hạ nên coi trọng quốc sự hơn.”
Hắn không nói quá rõ, nhưng đúng là cũng không cần nói quá rõ.
Hiểu thì mọi người đều hiểu.
Vân Vi Minh kêu thừa tướng ra ngoài, nói vài câu với vài vị triều thần rồi chọn vài đại thần trung thành tuyệt đối với quan gia, yêu cầu họ gác cửa trong vài ngày.
Các đại thần mới vừa rời khỏi thì quý phi ngồi bộ liễn tới.

Vân Vi Minh đóng cửa không cho vào, ra lệnh cho nội thị truyền lời tới: “Đặng thiên sư nói, nữ tử mang âm khí, quan gia lại thiếu dương khí, không thể cho nữ tử tới gần.

Mời quý phi về cho.”

Quý phi không được vào trong, nhưng lại không thể gây khó dễ cho hắn.

Tuy bà có thể tung hoành khắp hậu cung nhưng ở trên triều lại không thể nói gì khác, chỉ có duy nhất quan gia chống lưng cho nàng, nhưng lúc này người vẫn còn hôn mê.
Trong lòng quý phi căm hận, đành nghĩ, chờ quan gia tỉnh lại, xem ta thổi gió bên gối** với người về ngươi thế nào.

Quan gia hôn mê trong năm ngày liên tục, đến ngày thứ sáu mới tỉnh lại.
Sự thấp thỏm của nhiều người cũng dần buông xuống.
Hẳn là không ai vui hơn Triệu Vương và Tề Vương.

Hai người không biết được lão tam lại tàn nhẫn đến vậy, trực tiếp giam lỏng bọn họ trong cung khiến họ rất lo lắng đề phòng, nằm mơ thấy Thái Tử đăng cơ, kêu bọn họ chọn lụa trắng hay rượu độc.
Lúc sau được thả ra, hai người nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ: May mà phụ hoàng tỉnh.
Triệu Vương nói với Tề Vương, “Lần này lão tam thật quá đáng, chúng ta phải để cho phụ hoàng phê bình hắn.”
Tề Vương cười lạnh, “Ngươi yên tâm, lão tam hắn chính là châu chấu sau thu*, ta xem hắn có thể nhảy được mấy ngày nữa.” (*: sau mùa thu thì thời tiết sẽ chuyển lạnh và châu chấu sẽ chết cóng.

Ý nói là không thể tồn tại được bao lâu nữa.)
Triệu Vương liếc hắn một cái, hỏi: “Có phải ngươi có chuyện gì giấu ta không vậy?”
“Đại ca, không phải ngươi cũng có việc gì giấu ta hay sao? Những thích khách năm trước là do ai phái đi? Đừng nói ngươi không biết.”
“Không nói đến ta, giờ đang nói ngươi đó, ngươi còn có chiêu gì nữa sao?”
“Ta không có.”
“Ai tin?”
“Nếu không tin, đại ca đừng hỏi nữa.”
……
Khi Vân Vi Minh trở lại Đông Cung thì cả người đều gầy đi, râu cũng mọc ra, nhìn có chút mỏi mệt.
Khi nhìn thấy Lâm Phương Châu, thân thể hắn lại từ từ thả lỏng, cười cười với nàng.
Lâm Phương Châu sờ vào chiếc cằm mọc râu xanh của hắn, có chút đau lòng hỏi, “Trong cung thức ăn không tốt sao? Tại sao lại gầy như thế.”
Hắn lắc đầu, “Thân cha bệnh như vậy, nếu ta ăn ngon ngủ ngon thì người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
“Ừ, cũng đúng,” Lâm Phương Châu gật đầu, “Mấy trăm con mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi kia mà! Làm Thái Tử thật không dễ dàng.

Thà ở Vĩnh Châu mai danh ẩn tích sống qua ngày còn hơn, ít nhất không cần nhọc lòng đến vậy.”
Hắn cười khổ, “Ta thật sự nghĩ tới việc sống cùng nàng như thế cả đời.”
Vành mắt Lâm Phương Châu lại đỏ lên, “Thật xin lỗi, đều là do ta.”
Hắn giơ tay che miệng nàng lại, “Nàng và ta vốn là một thể, sau này những câu “xin lỗi” đó cũng đừng nói nữa.”
Nàng gật đầu, trong lòng nóng lên, lại có chút xấu hổ, cảm thấy mình có tài đức gì mà “là một thể” được?
Hắn đột nhiên gọi nàng: “Phương Châu tỷ tỷ.”
“Ừ.”
“Nàng ôm ta đi.”
Giọng điệu hắn mềm mại khiến tâm nàng cũng mềm mại theo, chậm rãi tới gần, ôm lấy hắn.

Hắn lại nói: “Ta mệt.”
“Vậy ngươi đi ngủ đi.”
“Nàng ôm ta ngủ nhé.”
“Tiểu Nguyên Bảo, ngươi đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Cằm hắn đặt lên cổ nàng, nhỏ giọng thở dài nói, “Nàng có biết không, hồi nhỏ ta chỉ mong nàng có thể ôm ta ngủ, nhưng nàng lại không hề.

Nàng cũng chỉ ôm ta có một lần duy nhất.”
“Tiểu Nguyên Bảo……”
“Thật sự chỉ là ngủ thôi, ta rất mệt rồi.”
Thấy Tiểu Nguyên Bảo mệt mỏi như vậy, Lâm Phương Châu cứ thế mềm lòng không biết bao nhiêu lần.
Hai người ngã xuống giường, cứ bảo là nàng ôm hắn mà nhìn như hắn ôm nàng.

Hắn ôm nàng vào trong lòng, mạnh mẽ mà cuốn lấy như đang ôm một cái gối lớn.
Toàn thân hắn thả lỏng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Khi vứt bỏ mọi sự đề phòng thì hắn sẽ ngoan ngoãn như một chú cún con, là loại mà khi sẽ vui vẻ vẫy đuôi khi được ném cho miếng xương.
Lâm Phương Châu giữ lấy tay hắn, hơi thở ở đằng sau dừng lại như một bài hát ru, chỉ một lúc sau, nàng cũng ngủ.
Hai người ngủ qua cả giờ ăn cơm, thẳng đến tận đêm, Lâm Phương Châu vốn dĩ ngủ rất ngon, nhưng không hiểu sao mà thấy khó thở nên nghẹn đến mức tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại thì thấy Tiểu Nguyên Bảo đang hôn nàng.

Phòng ngủ không đốt đèn, nàng chỉ loáng thoáng thấy hắn.

Hắn thở hổn hển, hơi thở nóng rực phả vào nàng.
Vào lúc ban đêm, không thế thấy người thì nàng mới phát hiện, hóa ra nàng đã quen thuộc với hơi thở này của hắn.
Nàng đẩy ra hắn, há mồm thở dốc, nói: “Ngươi, ngươi phát điên cái gì.”
Trong đêm tối, nàng chỉ nghe được tiếng cười của hắn: “Vào ngày lành cảnh đẹp thế này thì nên làm chuyện tốt với tỷ tỷ.”
Cái gọi là ngày lành chính là đêm hôm khuya khoắt, cái gọi là cảnh đẹp chính là tối đen như mực.
Lâm Phương Châu hỏi, “Không phải ngươi rất mệt sao.”
“Vốn dĩ rất mệt nhưng giờ ngủ đủ rồi.”
Thôi được, cún con ngủ đủ rồi thì biến thành sói.
Hắn cởi bỏ quần áo của nàng, sờ so4ng trên ngực nàng, hỏi, “Nàng còn quấn ngực à?”
“Ừ.”
“Đáng thương quá, thả ra cho chúng được thoáng khí.”
Hắn mở chúng ra cho “thoáng khí”, một bên nhẹ nhàng xoa, một bên an ủi nàng: “Nàng không cần lo lắng, thường xuyên xoa, đang sống sờ sờ như thế, còn có cơ hội lớn lên.”
“Ngươi…… Ưm……”
Hắn cúi đầu, một bên lột quần áo, một bên hôn nàng, hôn toàn thân khiến nàng như biến thành một bãi nước xuân.
Sau đó hắn thở hổn hển mà than thở: “Đáng tiếc thật, hiện tại không thể làm nàng mang thai.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi