CƯỜI TA QUÁ ĐA TÌNH


Ngày hôm sau Lâm Phương Châu phát hiện dưới gối của Tiểu Nguyên Bảo có mấy quyển sách, nội dung bên trong không tiện nói tới cho lắm, tóm lại là cảnh đẹp ý hay, đến mức mà lưu manh xem xong cũng phải đỏ mặt.

Nàng dở khóc dở cười, nói, “Lúc nào ta cũng lo là ngươi bận rộn, hóa ra cả ngày ngươi toàn đọc mấy cái này đấy à?”
Da mặt hắn đúng là ngày càng dày, nói thế nào cũng không đỏ, đã vậy còn hùng hồn đáp lại: “Xem mấy cái đó là để mở rộng tầm mắt,” sau đó dừng một chút, tiếp lời, “Nếu đọc chúng sớm hơn một chút thì nhiều năm qua ta đã chẳng hay biết gì rồi.”
Lâm Phương Châu đi ra từ phòng của hắn, không biết có phải vì chột dạ hay không mà nàng cảm giác mấy người hầu ở Đông Cung nhìn nàng đều rất lạ.
Cũng là vì chột dạ mà nàng cũng không dám ở lại đó lâu, kêu Tiểu Nguyên Bảo một tiếng, rồi mang Hàn Ngưu Ngưu và Thập Thất rời đi.
Trên đường lại gặp được Phan Nhân Phượng, Lâm Phương Châu nhiệt tình chào hỏi hắn: “Thái gia! Ngươi ăn chưa?”
Sắc mặt Phan Nhân Phượng thay đổi, “Về sau công tử không cần gọi ta là thái gia nữa đâu.”
“Vì sao? Ta kêu thuận miệng rồi.”
“Ta…… Nhận không nổi.”
Lâm Phương Châu cười một tiếng, “Chuyện này có là gì chứ, ngươi có công lớn với người dân Vĩnh Châu, cả đời người chính là thái gia của chúng ta.”
“Nếu thái tử điện hạ mà nghe được ——” Phan Nhân Phượng không nói tiếp, chỉ là lạy nàng một cái “Công tử nhớ phải giúp ta đấy nhé.”
Lâm Phương Châu cũng vái chào hắn: “Thái gia không cần lo lắng, Tiểu Nguyên Bảo nhà ta rất ngoan.”
“Ha ha…”
Sau khi cáo từ Lâm Phương Châu, Phan Nhân Phượng trực tiếp đến gặp thái tử điện hạ.
Trong số các quan viên ở Đông Cung, Phan Nhân Phượng là người duy nhất được Vân Vi Minh chỉ định đi theo hắn.

Dù sao ông cũng chỉ thiếu nước dán lên trán mấy chữ “Đảng Tam hoàng tử” nữa thôi, nên đi theo hắn cũng chẳng phải điều gì lạ.

Lúc Phan Nhân Phượng gặp được thái tử, nghe hắn kể lại tình hình trong cung, ông có chút lo lắng: “Điện hạ vẫn luôn âm thầm hành động, lần này đột nhiên công khai xử lí như vậy, không biết liệu quan gia có…”
Vân Vi Minh khẽ thở dài, nói: “Ta cũng lo lắng tới việc này nên đã tự mình thử độc, hy vọng có thể khiến phụ hoàng bớt đi cảnh giác.”
“Vi thần cho rằng điện hạ không nên mạo hiểm lấy thân thể mình ra như vậy.”

“Không sao, không ai có thể hạ độc hoàng đế, lại càng không đoán được ta sẽ tự mình thử độc.

Hơn nữa, ta chỉ thử một lần, lần thứ hai đã bị thừa tướng ngăn lại.”
“Nếu quan gia biết điện hạ tự mình thử độc, nhất định sẽ cảm động trước lòng hiếu thuận của điện hạ.”
“Chưa chắc.” Vân Vi Minh lắc đầu.
……
Lúc quan gia tỉnh lại, thân thể vẫn luôn suy nhược, dạ dày cũng vậy nên sức ăn rất yếu, đến cả đan dược cũng không uống được.

Quý phi ở bên hầu hạ hắn, oan ức mà tố cáo tội trạng, Triệu Vương cùng Tề Vương tới thăm cũng vậy, quan gia hỏi nội thị* thì biết được những lời đó là thật, đúng là Thái Tử đã phớt lờ lời quý phi mà giam lỏng hai vị vương gia.

(*một chức quan hầu hạ cho vua)
Quan gia sau khi nghe xong thì nghĩ thầm, đây là có ý gì? Hắn cảm thấy trẫm sẽ chết sao? Hắn mong hắn chết sớm sao?
Quan gia lại hỏi nội thị: “Thái Tử còn làm gì nữa? Nói đi.”
“Điện hạ còn canh giữ trước giường quan gia, tự mình hầu hạ, không cho người bình thường tiếp cận quan gia.

Đúng rồi, từ đầu hắn cũng đã tự mình thử loại độc quan gia bị trúng, sau đó bị thừa tướng cản lại nên mới thôi.”
Tâm trạng quan gia cũng dịu đi, nghĩ thầm, vẫn có điểm hiếu thuận.
Tâm tình của hắn cũng vì vậy mà dậy sóng, tự nhiên cảm thấy Thái Tử muốn thay thế —— à, ai mà chả muốn vị trí này cơ chứ? Bỗng dưng lại cảm thấy vị trí này rồi sớm muộn gì thì cũng phải truyền cho hắn, hắn có hiếu như thế, coi như cũng đủ tư cách làm người thừa kế…
Cứ như thế rồi đến buổi chiều, Vân Vi Minh đến thăm hắn, quan gia nhìn tiểu nhi tử của mình, như trăng thanh gió mát, đúng là đang ở độ tuổi mặt trời mới mọc.

Còn bản thân thì sao? Tuổi già sức yếu, mặt trời sắp lặn…
Chỉ có thế thôi mà trong phút chốc, hắn giận đến sôi máu.

Sau đó không thể hiểu thế nào mà mắng Thái Tử.
Vân Vi Minh quỳ trên đất, chịu đựng sự tức giận của cha hắn, cũng không thanh minh gì cả.
Giờ này có nói gì cũng vô ích, bởi vì nói gì thì cũng chẳng thể làm vơi đi mâu thuẫn giữa hai người.
Ta đã gần đất xa trời, ngươi còn trẻ còn khỏe, đây là tội của ngươi, có làm gì, nói gì đi chăng nữa thì cũng là ngươi sai, không thể tha thứ.
Vân Vi Minh đi ra từ chỗ của cha hắn thì đã chạng vạng.

Ở nơi chân trời, ráng chiều đỏ như lửa, xem ra thời tiết ngày mai rất tốt.

Hắn lên ngựa, đi tới đi lui mà bất giác đã đến nơi ở của Lâm Phương Châu.
Đám người Lâm Phương Châu đang dựng một cái bếp lò ở hoa viên để nướng thịt ăn, gia vị ướp thịt được mua ở cửa hàng tạp hóa, nghe nói là đặc sản của Tây Vực.
Vân Vi Minh cùng với Lâm Phương Châu ăn chút thịt nướng, uống được vài chén rượu, hắn nói với nàng, “Ngày mai thời tiết có vẻ không tồi, chúng ta đi Tướng Quốc Tự ngắm hoa đào đi.”
Lâm Phương Châu gật đầu nói, “Được thôi.”
Vân Vi Minh thở dài.

Ở cạnh nàng, dù chỉ ăn ăn uống uống đơn giản thế này thôi nhưng cũng khiến hắn thoải mái vô cùng.

Trên đời này không có ai có thể cho hắn thư thái đến vậy.
Hắn như một con dã thú hoảng sợ, luôn đề phòng với cả thế giới này, chỉ có lúc ở bên nàng thì mới thả lỏng được.
Buông thả hết mọi thứ, chân chính mà sống.
Vân Vi Minh ở đây ăn cơm chiều, không lâu sau thì trở về Đông Cung.


Đông Cung cũng ở trong hoàng cung, đến ban đêm cửa cung được đóng chặt, không thể ra vào, không dễ dàng như chỗ của Lâm Phương Châu, có thể đi dạo ở chợ đêm.
Ban đêm khi ngủ, trong lòng Vân Vi Minh không hiểu sao lại có gì đó bất an, mà chẳng biết là gì.

Do hoảng sợ mà trằn trọc, cuối cùng cũng ngủ được thì lại gặp ác mộng.
Hắn giãy giụa một lúc rồi mới tỉnh lại, vừa tỉnh thì đột nhiên ngồi dậy, ngơ ngẩn đến ngây người một lát, sau đó vén màn lên, gọi: “Người đâu.”
“Điện hạ.” Có người nội thị trực ban ở ngoài cầm nến bước vào, “Điện hạ có gì muốn phân phó?”
“Mấy giờ rồi?”
“Từ lúc điện hạ về thì đã tới canh bốn.”
“Ừ, đi xuống đi.”
“Vâng.”
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng động, sau đó là tiếng một người kêu lên sợ hãi, rồi lại nói nhỏ.

Tai Vân Vi Minh rất thính, nghe được ngoài cửa sổ có người nói chuyện với nhau:
“Cái gì vậy?”
“Có một con chim bị thương, máu chảy đầm đìa ạ.”
“Ném đi, đừng để kinh động tới điện hạ.”
“Được.”
Vân Vi Minh nghe thấy có gì không ổn, cao giọng hô: “Ở ngoài có ai làm ồn vậy?”
“Điện hạ, nô tỳ đáng chết, làm đánh thức điện hạ… Là một con chim rơi từ trên trời xuống.”
“Chim gì?”
“Hình như là một con cú mèo.”
Thần kinh Vân Vi Minh căng thẳng, “Mang nó vào!”
Thập Nhị ngủ cách vách cũng đã tỉnh, nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau thì đứng dậy đi ra ngoài, đem con cú mèo kia vào, nói, “Điện hạ, đây hình như là Cửu Vạn.”
Cửu Vạn bị thương không nhẹ, ở trên lưng, cánh đều có vết rạch, khóe miệng cũng nứt ra, chảy máu.
Vân Vi Minh vừa nhìn thấy nó, lập tức nóng nảy: “Không xong rồi, Phương Châu đã xảy ra chuyện!” Nói xong thì đứng dậy xuống giường, quần áo cũng không kịp mặc đã muốn ra ngoài.
Thập Nhị vội vàng ngăn hắn lại: “Điện hạ, cửa cung còn chưa mở.”

“Còn bao lâu nữa thì mở?”
“Chắc cũng phải gần một canh giờ.”
“Không được, ta không chờ được.”
“Điện hạ!” Thập Nhị ngăn lại ở cửa, “Điện hạ là Thái Tử, xông tới cửa cung, thế nào cũng không thể giải thích với quan gia được.

Cứ ồn ào như vậy sợ là sẽ hại ngược lại Lâm công tử.”
“Không đi cửa cung thì trèo tường.”
“Điện hạ lại càng không thể! Tường cung rất cao, lại được canh gác nghiêm ngặt, đến cả vi thần cũng không dám đảm bảo là không bị phát hiện.

Một khi bị phát hiện, điện hạ sẽ lại càng khó nói, hiện tại đang thời điểm nhạy cảm, nếu bị người khác rắp tâm cố ý xuyên tạc thì đại sự sẽ không ổn.”
“Những lời này ta đều biết,” Vân Vi Minh hít sâu một hơi, “Ta chỉ sợ nàng xảy ra chuyện.”
“Vi thần biết, khi điện hạ quan tâm đến chuyện này thì sẽ rất bất an.

Nhưng thế nào đi chăng nữa, vì cả Lâm công tử và điện hạ, biện pháp duy nhất bây giờ là chờ đợi, điện hạ, chờ thêm một canh giờ nữa là có thể đi rồi.”
Đợi một canh giờ mà Vân Vi Minh cảm giác như cả năm đã trôi qua.

Hắn băng bó cho Cửu Vạn, sau đó dặn dò nội thị, bao giờ trời sáng thì đem con cú mèo này đưa cho người nội thị chuyên chăm sóc chim thú ở vườn ngự uyển kia, không cần gì cả, chỉ cần nó sống.
Sau đó hắn thay quần áo, chờ đến khi cửa cung mở thì lập tức rời khỏi cung, đến nơi ở của Lâm Phương Châu.
Hắn và Thập Nhị tìm một lần, không thấy Lâm Phương Châu, cũng không thấy Thập Thất, chỉ có một Hàn Ngưu Ngưu bị đánh ngất, ngã ở trong viện.
Vân Vi Minh liếc Thập Nhị một cái, trong lòng Thập Nhị chùng xuống, lập tức nói: “Điện hạ, vi thần dám lấy tính mạng ra đảm bảo, Thập Thất sẽ không có vấn đề gì.”
Vân Vi Minh kìm nén sự tức giận và nghi ngờ trong lòng, lay Hàn Ngưu Ngưu tỉnh.
Hàn Ngưu Ngưu thấy Vân Vi Minh đến thì lớn tiếng khóc.
Vân Vi Minh hỏi, “Đừng khóc, Phương Châu đâu?”
“Công tử, nàng, nàng, nàng bị một con chim lớn bắt đi rồi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi