CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Sau khi nghĩ vậy Thần Bảo Lang mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, gã biết siêu cấp cao thủ tìm kiếm truyền nhân có yêu cầu rất cao, nhất là về nhân phẩm, gã tỏ ra rộng lượng như vậy sẽ được chủ nhân của tiên phủ nhìn thấy.

“Giang Cung Tuấn, mau ra tay đi, tôi tuyệt đối sẽ không tránh, sẽ dùng hết sức lực của mình ngăn cản mọi đòn tấn công của cậu, nếu còn không đỡ nổi tấn công của cậu thì càng không có tư cách có được tiên phủ này.” Giọng Thần Bảo Lang vang lên.

Ngoài lôi đài.

Khoé miệng Tuyệt Hằng co rút, hắn biết rất rõ thực lực của Giang Cung Tuấn, anh ta chính là một tên quái thai, ba năm trước sơ ý nghe lời Giang Cung Tuấn nói mới dẫn tới hậu quả là bị thương nặng tới mức mất sức chiến đấu. Lúc đó trong mắt hắn Giang Cung Tuấn chỉ chẳng khác nào con kiến thôi đấy, còn bây giờ thực lực của anh ta lại không dưới mình rồi, hắn âm thầm lo lắng cho Thần Bảo Lang.

“Thần Bảo Lang lớn lối như vậy, chắc chắn gã không thể đỡ được đòn chí mạng đó của Giang Cung Tuấn đầu” Tuyệt Hằng lẩm bẩm.

Trên lôi đài, Giang Cung Tuần thong dong bình tĩnh, từ lúc Thần Bảo Lang đồng ý yêu cầu của mình anh đã nắm chắc tám phần có thể đi thẳng tới vi thứ chín.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau xuất chiêu đi” Thần Bảo Lang kêu lên.

“Được.” Giang Cung Tuấn cười.

Dưới không ít ánh mắt nhìn chằm chằm, anh giơ tay lên lòng bàn tay xuất hiện chân khí. Tay trái là khí Càn chí cương chí dương, tay phải là khí Khôn chỉ ậm chí nhu.

Chân khí Càn Khôn còn được xưng là chân khí Thiên Cương, hay còn là chân khí Địa Sát.

Hai luồng chân khí có thuộc tính hoàn toàn trái ngược một âm một dương, một nhu một cương, một chính một tà xuất hiện trong lòng bàn tay, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng đáng sợ, cuối cùng tạo thành một quả cầu chân khí tỏa ra hơi thở nguy hiểm. Tuy nhìn thấy rất mạnh, nhưng Thần Bảo Lang vẫn cảm thấy quá yếu.

“Chỉ có vậy?” Gã khinh thường nói.

Nhưng Giang Cung Tuấn lại cười.

Hai luồng chân khi đang chậm rãi dung hợp, thiên địa luân phiên, âm dương dung hoà, điện đảo càn khôn. Trong lúc hai luồng chân khí dung hợp vào nhau không gian xung quanh Giang Cung Tuấn trở nên vặn vẹo không chân thật, sau khi dung hợp tạo thành một sức mạnh hoàn toàn mới, vô cùng đáng sợ.

“Đây là cái gì?” Ngoài lôi đài không ít người chấn động.

“Đây là pháp thuật gì vậy?”



“Áp lực quá mạnh”

“Hai luồng chân khí chồng lên, sau khi dung hợp lại thì xảy ra biến đổi, toả ra áp lực thật đáng sợ”

Tất cả mọi người chấn động.

cỡ này”

Mạch Doanh nhìn thấy cũng cười gằn, nói: “Thật không ngờ tên nhóc này còn giấu thủ đoạn Lúc này ở trên lôi đài Thần Bảo Lang đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm. Gã biết lần này sơ ý rồi, dễ dàng đồng ý điều kiện của Giang Cung Tuấn.

Bây giờ chỉ có thể căng da đầu đỡ chiêu này của Giang Cung Tuấn, hơi thở trên người gã nháy mắt đạt tới cực hạn, chân khí trong cơ thể toát ra mạnh mẽ khiến ống tay áo cũng căng lên.

Lúc này Thần Bảo Lang đứng giữa không trung, hơi thở trên người đỏ như máu, tóc dài đen nhánh tung bay giống như Thần vương mạnh nhất, uy nghiêm nói không nên lời.

Hai luồng chân khí của Giang Cung Tuấn còn đang dung hợp. Ba năm trước anh đã từng dùng chiêu này, có điều lúc đó còn rất yếu, không thể thừa nhận sức mạnh sau khi dung hợp cho nên thân thể đã không chịu nổi da thịt bị xé rách, sau khi đánh ra xong lập tức bị nổ chết tan thành cát bụi. Lần này thi triển lại lần nữa thân thể anh đã không hề có gì không thích ứng nữa, thân thể anh bây giờ hoàn toàn có thể thừa nhận sức mạnh này. Chân khí trong cơ thể bị rút cạn trong nháy mắt, hai luồng chân khí đã hoàn toàn dụng hợp biến thành một loại sức mạnh hoàn toàn mới, toả ra áp lực khiến người ta khiếp sợ.

Ngoài lôi đài không ít người trợn mắt.

“Càn khôn tịch diệt!”

Giang Cung Tuấn vung tay lên, chân khí dung hợp trong tay nổ lớn bắn về phía Thần Bảo Lang bằng tốc độ cực nhanh.

Đây là một quả cầu chân không lớn lắm, chỉ bằng quả bóng rổ nhưng lại phun trào ra ảnh sáng rất chói mắt. Nơi quả cầu chân khí đi qua không khí vặn vẹo, phát ra âm thanh xẹt xẹt.

Thần Bảo Lang dốc toàn sức chống trả, toàn bộ chân khí tụ trong lòng bàn tay bắn ra. Hai luồng sức mạnh trên lôi đài đâm vào nhau.

Âm!

Lập tức xảy ra nổ lớn, vụ nổ tạo ra dư chấn cực kỳ đáng sợ giống như một cơn sóng dữ ập tới Thần Bảo Lang, thân thể gã giống như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển bị cơn sóng không ngừng đánh vào. Cuối cùng đánh vào những vòng sáng xung quanh lôi đài làm ngã mấy cái.

Dư chấn quá mạnh tràn ngập toàn bộ lôi đài. Dù Giang Cung Tuấn đã tránh ngay từ đầu ở thành lôi đài nhưng cũng bị đánh trúng, cả người như bị xuyên qua cắt qua rách da thịt, thậm chí cơ thể còn có dấu hiệu bị xé ra. Nhưng lúc sắp bị xé ra thì ma khí trong cơ thể xuất hiện, ma khí lan ra toàn thân khiến thân thể vỡ nát nháy mắt lành lại.

Nhưng cho dù như vậy cũng bị hất văng đập vào bức tường ánh sáng thần bí xung quanh, cuối cùng ngã xuống đất phun ra một họng máu. Tuy rằng ma khí trong cơ thể vào lúc mấu chốt bảo vệ thân thể không bị xé ra nhưng Giang Cung Tuấn cũng bị thương rất nặng, ngũ tạng bị thiêu rụi, kinh mạch đứt đoạn, bên trong cơ thể vỡ nát. Anh nằm dưới đất không bò dậy nổi.



Sau khi dư chấn tràn ra bốn lôi đài thì biến mất. Trên lôi đài trở lại yên tĩnh.

Giang Cung Tuấn và Thần Bảo Lang đều đã ngã xuống. Thần Bảo Lang dùng hết sức nhưng vẫn không thể cản được đòn tấn công của Giang Cung Tuấn, trước giờ chưa từng bị thương nặng đến vậy, tóc tại tán loạn cả người toàn là máu nằm dưới đất, không ngừng thở dốc chẳng ngồi dậy nổi.

Ngoài lôi đài yên tĩnh như chết. Không ai ngờ được cuộc chiến sẽ có kết quả bất ngờ như thế này?

Cũng không ngờ được Giang Cung Tuấn lấy tu vị thần thông cảnh đánh Thần Bảo Lạng siêu phàm cảnh bị thương nặng.

Có người nhìn Khí Linh, bây giờ hai người đều bị thương, vậy tính ai thắng đây?

Ngay lúc này, Giang Cung Tuấn thong thả đứng dậy.

Anh đúng là đã bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, nhưng thân thể thần kỳ này dù cho bị thương nặng thể nào chỉ cần chưa chết, chỉ cần trong cơ thể còn ma khí đều có thể tự lành lại trong thời gian ngắn.

“Anh đứng lên, lúc này cũng đã có thể hồi phục một hai phần mười, tuy chưa hoàn toàn khỏe lại nhưng không ảnh hưởng tới hoạt động bình thường.

Anh đi đến trước mặt Thần Bảo Lang, thanh đệ nhất long kiếm đeo trên lưng đã văng ra khỏi vỏ, anh nhặt bảo kiếm lên, kề lên cổ Thần Bảo Lang đang nằm dưới đất.

Thần Bảo Lang đã mất đi sức chiến đầu, nằm đó không ngồi dậy nổi, chỉ cần tay Giang Cung Tuấn hơi dùng sức thì đầu gã sẽ rơi xuống đất, trận đấu này sẽ kết thúc.

Anh sẽ trực tiếp vượt ải, trở thành người đầu tiên đi tới cải thứ chín.

“Thần Bảo Lang, anh còn sức đánh tiếp nữa không?” Giang Cung Tuấn từ trên cao nhìn xuống Thần Bảo Lang.

Mắt gã tràn ngập sự phẫn nộ, đôi mắt giăng đầy tơ máu, lửa giận cháy rực trong lòng, gã muốn đứng dậy nhưng vừa cử động cả người lập tức đau đến mặt mày vặn vẹo.

Lần đầu tiên gã bị thương nặng đến mất sức chiến đấu, bây giờ cho dù là một người không có tu vi cũng có thể giết gã. Gã không cam lòng, gã tức giận, hận không thể băm Giang Cung Tuấn thành trăm mảnh. Nhưng bây giờ gã đã không còn khả năng làm chuyện đó nữa. Tình trạng của Thần Bảo Lang Khí Linh rất rõ ràng, gã đã mất đi sức chiến đấu.

Khí Linh xuất hiện trên lôi đài, tuyên bố: “Trận đấu này Giang Cung Tuần thắng, lấy được tự cách đi thẳng đến ải thứ chín trước”

Giọng Khí Linh vang vọng, ngoài lôi đài mọi người đồng loạt ồ lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi