CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Nghe nói như thế, Giang Cung Tuấn thở dài một hơi, cuối cùng thì nó cũng trôi qua, cuối cùng anh cũng có tư cách đi thẳng vào cửa thứ chín.

Anh là người thứ nhất đi thẳng vào cửa thứ chín, vì vậy xác suất anh có được tiên phủ là lớn nhất. Vì thế mà anh thu hồi đệ nhất Long kiếm.

Khí Linh liếc mắt nhìn Thần Bảo Lạng đang hấp hối nằm ở trên mặt đất. Chỉ thấy anh ta thuận tay cử động một cái, một viên đạn dược liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay của anh ta, sau đó anh ta đưa viên đan dược đó cho Thần Bảo Lang, nói: “Với tình trạng bây giờ của anh thì không có cách nào chiến đấu được. Vì để công bằng, anh dùng viên đan dược chữa thương này trước đi.”

Thần Bảo Lang chậm rãi nhận lấy đan dược rồi uống nó. Đây là một viên đạn dược thần kỳ, nó có hiệu quả cực kỳ tốt, sau khi Thần Bảo Lang ăn viên đan dược đó thì anh ta đã đứng lên được cực kỳ nhanh.

Khí Linh thu lại trận pháp ở xung quanh võ đài. Giang Cung Tuấn đi xuống võ đài.

Mạch Doanh nhanh chóng đi tới, trong nét mặt lộ ra một vẻ tán thưởng nói: “May mà nhờ có anh, không ngờ anh còn giấu giếm thủ đoạn như vậy.

Thần Bảo Lang bị thương nặng, anh thì có được thắng lợi và có tư cách trực tiếp đi thẳng vào cấp thứ chín”.

Giang Cung Tuấn đắc ý cười. Có thể chiến thắng Thần Bảo Lang là một điều đáng để kiêu ngạo. Dù sao thì cảnh giới của Thần Bảo Lang quá cao, anh ta đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm, mà cảnh giới tới cỡ này chính là cảnh giới mà Giang Cung Tuấn hướng tới.

Khí Linh nhìn mọi người ở xung quanh và mở miệng nói: “Mọi người cũng không cần lo lắng gì cả, cửa thứ chín là cửa thật sự rất khó, nên muốn vượt qua cửa thứ chín không hề dễ dàng như vậy. Mà mọi người không có đủ tư cách để vào thẳng cửa thứ chín thì đến lúc đó sẽ chiến đấu một chọi một, nếu thắng thì vẫn có thể lên cấp độ tiếp theo”.

Lời Khí Linh nói tựa như một viên thuốc an thần, lúc này mọi người mới yên tâm không ít.. Nếu để cho Giang Cung Tuấn nhanh chân đến trước, vậy thì những cố gắng trước đó của bọn họ đã uổng phí rồi.

Khí Linh nhìn Giang Cung Tuấn rồi nói: “Đầu tiên phải chúc mừng anh, anh đã trực tiếp đi thẳng vào cửa thứ chín trước. Nhưng thực lực bây giờ của anh vẫn không có cách nào xông vào cửa ải cuối cùng được, anh đến cửa thứ chín trước nhưng chưa chắc anh đã có thể có được tiên phủ”.

Nói rồi, anh ta thuận tay cử động. Trong lòng bàn tay anh ta liền biến hóa ra kình lực mạnh mẽ, thân thể Giang Cung Tuấn bị kình lực này bao vây, sau đó thân thể anh nhảy lên, rời khỏi mặt đất và bay về phía bầu trời.

Sau đó, thân thể của Giang Cung Tuấn từ từ bay vào trong thành. Vì lơ lửng trên bầu trời nên Giang Cung Tuấn có thể nhìn thấy cả thành phố, thành phố này cực kỳ lớn, các tòa nhà ở đây đều cao mấy ngàn mét, có những ánh đèn rực rỡ đủ màu, nhìn vô cùng chói mắt. Ở bên dưới thành phố cực kỳ rộng, tuy nhiên lại không có một bóng người.

Rất nhanh sau đó, Giang Cung Tuấn đã xuất hiện ở trung tâm thành phố. Thân thể anh ở trên bầu trời từ từ hạ xuống, vững vàng đứng trên mặt đất. Nơi đây có một khu vực trống trải, xung quanh có mấy tòa cao ốc đồ sộ hùng vĩ. Giang Cung Tuần nhìn bốn phía. Sau đó, anh nhìn về phía trước, ở trung tâm thành phố có một thể đàn, trên thế đàn này có một viên tinh thể lớn chừng quả đấm đang nổi lơ lửng. Viện tinh thể đó có hình thoi, nó còn tỏa ra ánh sáng trắng, nhìn rất đẹp mắt.



“Cái này chính là tiện linh sao, có được tiến linh là có thể trở thành chủ nhân của tòa tiên phủ này và có thể kiểm soát cả thành phố này nhỉ?”

Giang Cung Tuấn thấy viên pha lê màu trắng, nét mặt anh mang theo vẻ hưng phấn cùng kích động. Anh đi tới muốn cầm viên pha lê này trong tay, nhưng mà Giang Cung Tuấn vừa mới tới gần thể đàn thì…

Vút!

Bên trong viên pha lê tỏa ra một ánh sáng trắng. Ánh sáng này rơi xuống đất rồi hội tụ vào một chỗ, tạo thành một cô gái. Cô gái nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, trên người cô gái mặc bộ đồ trắng, trắng muốt như thần thánh trên thiên đàng. Đường nét của cô gái ấy vô cùng tinh xảo, khí chất xuất trần, bộ đồ trắng bay bay trong gió tựa như tiên nữ giáng trần, nhìn cô gái ấy trông siêu phàm thoát tục không từ nào tả xiết.

Ánh mắt cô chuyển động, nhìn sang Giang Cung Tuấn xuất hiện ở trước thể đàn. Giang Cung Tuấn thấy người đẹp tuyệt trần này bỗng nhiên xuất hiện thì cũng hơi sững sờ.

“Rút kiếm ra”

Cô gái cực kỳ xinh đẹp nhưng trên mặt cô lại mang vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, người sống chó gần. Giọng nói của cô cực kỳ vô cảm, không mang theo bất kỳ trầm bổng gì tựa như là một người máy.

Giang Cung Tuấn hơi ngây người, sau đó anh hỏi: “Rút kiếm, sao lại rút kiếm?”

Mặt cô gái không thay đổi chút nào mà thản nhiên nói: “Nếu anh đã xông vào nơi này, thì nói rõ thực lực của anh cực kỳ mạnh, thiên phú cực kỳ cao, mọi mặt của anh đều giỏi. Cho nên hiện tại nếu anh đánh bại tôi thì anh có được tiến linh, luyện hóa tiên linh là anh có thể kiểm soát cả tòa tiên phủ này”

Cô gái nói xong, trong nháy mắt liền biến thành một luồng sáng trắng, luồng sáng này xuyên vào người Giang Cung Tuấn..

“Cảnh giới của anh không cao, thân thể lại cực kỳ mạnh, thế này thì hơi bó tay rồi”

Cô gái cau mày, cô là người thủ hộ của cửa ải cuối cùng này. Cô không phải là một con người, cũng không phải là một sinh vật mà là linh thể giống như Khí Linh, cô được người ta chế tạo ra. Nói một cách đơn giản thì đó là trí tuệ nhân tạo, hay đơn giản hơn nữa thì chính là người máy.

Chủ nhân đã hạ lệnh, người phá kết giới có cảnh giới gì thì thực lực của cô sẽ điều chỉnh đến cảnh giới đó. Chỉ cần người đó đánh bại cô là có thể có được tiến linh. Nhưng hiện tại cảnh giới của Giang Cung Tuấn không cao, mà sức mạnh thân thể của anh lại cực kỳ mạnh.

Cô suy nghĩ một chút nói: “Sức mạnh thân thể bây giờ của Khí Linh tương đương với cấp cao nhất của thần thông cảnh. Như vậy đi, tôi sẽ điều chỉnh thực lực của mình đến đỉnh của thần thông cảnh tầng thứ tám. Anh đánh bại tôi là có thể trở thành chủ nhân tòa tiên phủ này”

Nghe vậy, Giang Cung Tuần thở dài một hơi. Cảnh giới thứ tám đối với anh mà nói không tính là cái gì. Bởi vì lúc trước, khi sức mạnh thân thể còn chưa tăng lên, Giang Cung Tuấn vẫn còn có thể giao thủ với cường giả của cảnh giới thứ chín mà.



Nghe lời cô gái nói, như thể tiên phủ đã nằm trong tay. Cho nên Giang Cung Tuấn vô cùng nóng lòng, anh nói: “Nếu vậy thì tôi đây sẽ không khách khí nữa”

Giang Cung Tuấn huy động sức mạnh, nắm chặt tay rồi bất ngờ ra đòn tấn công. Bởi vì đối thủ của anh là một cô gái nên anh không dùng hết toàn bộ sức lực, sợ sẽ tổn thương tới đối phương.

Cô gái đứng tại chỗ bất động như núi, trong lúc Giang Cung Tuấn tấn công thì cô đã xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn rồi. Cô giơ tay, vươn ngón tay ngọc nhỏ dài về phía Giang Cung Tuấn, sau đó ngón tay ấy nhẹ nhàng ấn một cái.

Trong đầu ngón tay biến hóa ra sức mạnh thần kỳ. Đòn tấn công Giang Cung Tuấn đã bị cô hóa giải chỉ trong tích tắc. Lực tấn công của Giang Cung Tuấn vô hình biến mất, hơn nữa anh còn bị một sức mạnh đánh bay ra ngoài.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Thân thể Giang Cung Tiaán ngã mạnh ra đất. Tuy lực va đập cực kỳ mạnh nhưng đây là tiên phủ nên mặt đất cực kỳ cứng rắn, rơi xuống mà đất không lõm, đá không nứt. Thân thể Giang Cung Tuấn tiếp xúc với mặt đất làm toàn thân đau nhức.

Giang Cung Tuấn chật vật bò dậy từ đưới đất lên, anh nhìn cô gái mặc đồ trắng không nhiễm vết nhơ ở phía trước, không nhịn được nhếch mép nói: “Quá là mạnh”

Giang Cung Tuấn thừa nhận mình đã khinh thường cô gái này rồi.

“Người đẹp, cô chú ý nhé, tôi sử dụng toàn bộ sức lực đây” Giang Cung Tuấn thiện ý nhắc nhở cô gái.

“Hừm”

Cô gái nhẹ giọng cười. Muốn qua cửa ải của cô đầu có dễ dàng như vậy. Một tay cô giơ lên, một tay làm một dấu tay xin mời.

Giang Cung Tuấn nhất thời sử dụng toàn bộ sức lực để chân khí chuyển động ở trong người anh làm sức mạnh mạnh mẽ tràn ngập khắp toàn thân. Hơi thở của anh cũng không ngừng tăng lên, sau khi dùng hết sức lực, Giang Cung Tuấn ra tay lần nữa nhưng thân thể của cô gái lại biến mất ngay tại chỗ một cách kỳ quái. Giang Cung Tuần mất dầu khí tức của cô chỉ trong nháy mắt.

Chờ Giang Cung Tuấn phản ứng lại thì anh đã trúng chiêu từ phía sau, bị đánh tới mức một lần nữa quỳ rạp trên mặt đất. Không thể ngay lập tức đứng lên bởi vì cột sống của anh đã bị đánh gãy. Ma khí trong cơ thể anh chuyển động, sau đó chỗ xương gãy sau lưng Giang Cung Tuấn khôi phục một cách kì diệu.

Giang Cung Tuần bò dậy từ dưới đất. Nhìn cô gái mặc đồ trắng tung bay, trên mặt anh lộ ra vẻ khiếp sợ, anh hỏi: “Cô, cô chắn chắn thực lực của cô ở cấp độ thần thông bát cảnh chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi