CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sức mạnh mà Giang Cung Tuần thể hiện ra nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Ngay cả Mạch Doanh cũng không khỏi sửng sốt.

Theo ý kiến của anh ta chỉ cần thực lực của Giang Cung Tuấn lại tăng thêm vài cảnh giới thì chắc hẳn anh sẽ có tư cách tranh đoạt tạo hóa, thứ mà sẽ xuất hiện trong trận đệ nhất kiếp trên trái đất. Nhưng bây giờ thì vẫn chưa được.

Mặc dù Giang Cung Tuấn có thể giết được Tiềm Thi, nhưng nếu so với những thiên kiêu thực sự thì vẫn còn chút chênh lệch.

Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng. Tạo hóa? Anh cũng đã nghĩ qua về nó.

Hơn nữa người thủ hộ còn đưa cho anh một tử lệnh, buộc anh và Đường Sở Vi phải nắm lấy cho bằng được cái thứ gọi là tạo hóa đó.

Chỉ là bản thân anh cũng biết thực lực lúc này vẫn còn yếu. Cho dù có tu luyện thành Nghịch Thiên Đạp nhưng với thực lực bây giờ nếu muốn tranh lấy tạo hóa thì thật ra vẫn có chút khó khăn.

Điều anh phải làm bây giờ chính là không được quên ý định ban đầu của mình, nghiêm túc tu luyện và cố gắng nâng cao thực lực của mình càng sớm càng tốt.

“Cậu cũng nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây.”

Mạch Doanh cũng không ở lại thêm, anh ta nói xong lập tức cùng mấy người thuộc hạ rời đi. Tu sĩ dị giới cũng lần lượt rời đi. Chẳng bao lâu, khu vực này cũng chỉ còn lại võ giả trái đất.

Giang Cung Tuần tiếp tục ngồi xuống đất và chữa trị vết thương và rất nhanh sau đó anh đã phục hồi sức lực. Mặt khác những tu sĩ trái đất khác đã tập hợp lại với nhau bàn luận xem cảnh giới của Giang Cung Tuấn bây giờ là gì và loại tuyệt học mà anh đang tu luyện.

Cũng có người đến hỏi trực tiếp Giang Cung Tuấn, nhưng anh cũng chỉ cười nhạt một tiếng không nói gì.

Trong nháy mắt, nửa giờ đã trôi qua.

Xương sống mà Giang Cung Tuấn bị đập nát vừa nãy cũng đã khôi phục. Đây là chỗ tốt của cơ thể này.

Cho dù là Thần Viên Tộc, sau khi thi triển Nghịch Thiên Đạp cũng phải mất một thời gian dài để khôi phục nhưng Giang Cung Tuấn chỉ cần nửa giờ ngắn ngủi.

Anh đứng dậy khỏi mặt đất. “Ông nội, cậu, ông ngoại, tiền bối Bách Hiểu Sinh.”

Anh chào hỏi một lượt các võ giả trái đất.

“Tốt lắm!”

Chiêu Tử Vương mỉm cười vỗ nhẹ vào vai Giang Cung Tuấn rồi nói: “Đúng là làm cho trái đất thêm nở mày nở mặt mà. Sau trận chiến này, tu sĩ dị giới nhất định sẽ không bao giờ dám coi thường trái đất chúng ta nữa”

“Giang Cung Tuấn” Giang Thời hỏi: “Con rốt cuộc là đã tu luyện tuyệt học gì? Ông vẫn tự hỏi, không biết con đã gặp phải kỳ ngộ gì? Sao thực lực có thể tăng nhanh như vậy? Sao có thể tự luyện nhiều tuyệt học như vậy?”



Giang Cung Tuấn cười nói: “Chỉ là con may mắn chút thôi. Mà thôi con không nói nhiều nữa, con về Long Quốc trước đây”

Giang Cung Tuấn nắm lấy tay Đường Sở Vị, xoay người rời đi, ngay sau đó đã biến mất khỏi tầm mắt của những võ giả trái đất Bên ngoài núi Bất Chu.

Giang Cung Tuấn nắm tay Đường Sở Vi, cả hai kề vai sát cánh tiến về phía trước.

Đường Sở Vị không khỏi liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, cô hỏi: “Chồng à rốt cuộc là anh đã tu luyện cái gì vậy?”

Đối với những người khác Giang Cung Tuấn vẫn luôn giấu giếm nhưng với Đường Đường Sở Vi anh lại không giấu giếm nửa lời, anh cười nói: “Đây là một tuyệt học anh đã tu luyện được bên trong Tiên Phủ. Cả một tháng nay, anh đều dành thời gian ở trong đó tu luyện. Tuy đối với thế giới bên ngoài chỉ mới có một tháng trôi qua, nhưng thật ra anh đã phải khổ ròng rã suốt bảy năm rưỡi “

“Vâng.”

Đường Đường Sở Vị gật đầu.

Cô cũng biết về việc Giang Cung Tuấn sở hữu Tiên Phủ. Chuyện thời gian bên trong Tiên Phủ cô cũng biết.

Hai người nhanh chóng rời khỏi núi Bất Chu.

Hơn nửa ngày sau.

Cả hai cùng xuất hiện ở Long Quốc. Có thể nói Long Quốc là quốc gia an toàn nhất trên trái đất vào lúc này.

Bởi vì quân Hắc Long của Long quốc đều là võ giả. Tuy thực lực rất yếu chỉ mới cảnh giới thứ nhất nhưng họ lại có thêm rất nhiều vũ khí lợi hại cho nên chỉ với cái này cũng đủ để không kẻ nào dám bắt nạt.

Dưới sự bảo vệ của quân Hắc Long, Long quốc đã trở nên rất an toàn.

Mà Long Quốc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với ngày tận thế, với hàng loạt biện pháp phòng ngừa, nó đã trở thành quốc gia có số người chết thấp nhất kể từ khi thiên tai xảy ra.

Bây giờ, nạn đói xuất hiện khắp cả thế giới. Rất nhiều quốc gia không có lương thực dự trữ, tình trạng hỗn loạn xảy ra khắp nơi. Nhiều người dân bắt đầu tranh cướp lương thực và thực phẩm, điều này đã khiển đất nước bắt buộc phải ra mặt cưỡng bức những người gây ra náo loạn.

Nói tóm lại, bây giờ cả thế giới đều đang trong tình trạng cực kỳ hỗn loạn.

Ở khoảng thời gian này những quốc gia có thể nói là tương đối yên bình có thể kể đến như nước Đoan Hùng, Long Quốc, còn có Giang Triều, Thiên Quốc và Chiêu Tử Vương Quốc.

Trên đường trở về Long Quốc, Đường Sở Vị và Giang Cung Tuấn cũng nói với nhau về những chuyện này.

Sau khi trở lại Long Quốc, hai người trực tiếp đi vào hoàng cung.

Đường Sở Vị nắm lấy tay Giang Cung Tuấn nói: “Những năm này bởi vì Đoan Hùng và Long Quốc thu mua lương thực trong phạm vi toàn thế giới với giá cao và cả Giang Triều, Thiên Quốc, Chiêu Tử Vương Quốc cũng tích trữ lương thực đã dẫn đến tám mươi phần trăm lượng lương thực dự trữ của thế giới đều nằm ở các nước này.”



“Hiện nay, nhiều quốc gia đang xuất hiện nạn đói, thiếu thốn lương thực khắp nơi, và thậm chỉ ở một số quốc gia, lượng lương thực dự trữ chỉ còn đủ để họ tồn tại trong một tháng.”

“Rất nhiều quốc gia đang tìm kiếm nguồn lương thực trợ giúp.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn tỏ vẻ khá nghiêm trọng.

Tai họa khủng khiếp này thật ra là một thảm họa thiên nhiên, điều mà anh không bao giờ ngờ tới. Anh không ngờ rằng một trận mưa đen đã làm chết hết cây trồng, khiến đất đai không còn phù hợp để trồng hoa màu nữa. Hai người bước vào sảnh lớn của hoàng cung.

Long Quốc.

Rất nhiều người đã tập trung ở sảnh lớn của hoàng cung. Đứng đầu là Tiêu Dao Vương của Long Quốc kể đến là Ngô Huy, Hứa Linh và những người khác. Theo sau là những người đứng đầu của một số quốc gia.

Khi Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi vừa trở về, tất cả những người đang ngồi trong đại sảnh đều đứng dậy. Giang Cung Tuấn trực tiếp đi tới vị trí chủ tọa rồi ngồi xuống.

Hứa Linh đến bên cạnh anh và nói nhỏ vào tai: “Những người này đều là đại diện của một số quốc gia. Vì nạn đói trong nước mà đến Long Quốc chúng ta để tìm kiếm sự trợ giúp. Họ hy vọng Long Quốc sẽ quyên tặng một ít lương thực giúp đỡ bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này”

Hứa Linh nói sơ qua về mục đích của những người trong đại sảnh.

Giang Cung Tuấn hướng mắt nhìn những người này. Những người này cũng nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi.

Giang Cung Tuấn rơi vào trầm tư. Trong những năm gần đây, tuy Long Quốc đã tích trữ lương thực, nhưng với số lượng đó cũng không thể coi là nhiều, cùng lắm cũng chỉ đủ cho hàng trăm triệu người sử dụng trong vài năm.

“Long Vương, ngài nhất định phải giúp nước tôi. Hiện tại nước tôi đã có mười triệu người không được ăn cơm suốt mấy ngày, trên đường phố xác chết khắp nơi.”

“Đây là một cuộc khủng hoảng toàn cầu. Với tư cách là một siêu cường quốc tư cách là một quốc gia được thành lập ra vì ngày tận thế. Chúng tôi thật lòng hy vọng rằng Long Quốc sẽ đứng ra và giúp đỡ toàn bộ nhân loại sống sót qua cuộc khủng hoảng này”

Đại diện của các quốc gia không ngừng lên tiếng.

Những năm đầu khi Giang Cung Tuấn đến Nam Cương thành lập Long Quốc đã bị không ít người mắng mỏ chỉ trích. Vậy mà trước sự xuất hiện của ngày tận thế, Giang Cung Tuấn lại hết lần này đến lần khác giết chết các tu sĩ dị giới đem lại hòa bình cho trái đất. Vì vậy mà những quốc gia nhỏ đến bước cùng này cũng chỉ còn cách đến cầu xin Long Quốc, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ.

Đường Sở Vị đi tới, ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn. Cô trầm giọng hỏi: “Chồng à, đất đai bây giờ đã không còn thích hợp để trồng hoa màu nữa rồi. Lương thực bây giờ ăn thêm một chút cũng sẽ ít đi một chút, nếu bây giờ mà đem quyên tặng thì sau này con dân của Long Quốc chúng ta biết sẽ ra sao đây? Những năm nay Long Quốc phát triển nhanh chóng, hiện tại đã có khoảng ba trăm triệu người trên khắp cả nước, chỉ với số lượng lương thực ít ỏi còn lại con dân Long Quốc biết phải sống ra sao đây?”

cuong-dai-chien-y-1069-0

“Ngài đúng là ân nhân ông trời phải xuống để cứu rỗi trái đất mà..”

“Long Vương muôn năm”

Đại diện của các quốc gia đều phấn khích đứng dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi