CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Tin Giang Cung Tuấn quyết định mở kho để phát lương thực đã lan truyền khắp nơi một cách nhanh chóng.

Trên diễn đàn võ giả.

“Nghe nói Giang Cung Tuấn sẽ mở kho lương thực của Long Quốc để cứu tế mấy nước vừa nhỏ vừa nghèo đó”.

“Theo tôi thấy thì điều đó là không cần thiết. Đám người nghèo đó trước sau gì cũng sẽ chết thôi, chết sớm một chút thì đã sao cho nên không cần cho bọn họ ăn làm gì cho tốn cơm cả!”

“Đúng vậy, dù có cơm ăn thì làm gì được, ở trong hoàn cảnh ngày tận thế sắp tới nơi thì có muốn sống lâu thêm một tí cũng không được”

Nhiều võ giả đang thảo luận. Và tin tức này cũng nhanh chóng được lan truyền khắp cả thế giới.

“Long Quốc đúng là tốt thật”

“Mấy năm trước, lúc Long Quốc mới được thành lập, đã mời mọi người từ khắp nơi trên thế giới đến nhập cư. Nếu tôi biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì lúc đó tôi đã nhập cư vào Long Quốc cho rồi”

“Thật đáng tiếc, bây giờ có muốn nhập cư cũng khó”

“Tôi muốn nhập cư vào Long Quốc bằng mọi giá”

Long Quốc đã trở thành một trong những quốc gia an toàn nhất trên thế giới, và rất nhiều người giàu muốn nhập cư vào Long Quốc.

Vào lúc này, hoàng cung Long Quốc.

Một số người phụ trách chính của Long Quốc đã tập hợp lại với nhau.

Hứa Linh lo lắng nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Lần này mở kho lương thực, chúng ta đã chi ra tận một phần ba lương thực rồi. Đến lúc tận thế tới chúng ta biết phải tính thế nào đây?”

Hứa Linh Chin Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cũng tỏ ra nghiêm nghị và chậm rãi nói: “Trái đất sẽ sớm có một mùa bội thu, nhưng lần này tất cả hoa màu đã bị phá hủy. Điều này đã làm tăng tốc độ chết của loài người trên trái đất. Bây giờ trái đất không còn thích hợp để cây lương thực sinh trưởng nữa. Chúng ta hãy để mắt tới tam thiên khe nứt được phong ấn”

Nghe vậy, Đường Sở Vi nhìn về phía Giang Cung Tuấn và hỏi: “Chồng, ý của anh là sao?

Chẳng lẽ anh muốn.?”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Bây giờ có hai cách. Thứ nhất là tăng tốc tu luyện toàn cầu, biến loài người trên toàn thế giới trở thành tu sĩ, bởi vì tu sĩ có thể hấp thu linh khí của trời đất để bổ sung năng lượng trong cơ thể, và nhu cầu về thực phẩm cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.”

“Thứ hai là kiếm thêm lương thực, để ít nhất nhân loại toàn cầu có thể tồn tại trong mười năm”

“Anh tin rằng đứng trước hoàn cảnh ngày tận thế sắp tới thì trong vòng mười năm cũng đủ để tất cả nhân loại trên thế giới đều có thể trở thành tu sĩ”

“Còn lương thực trên trái đất đơn giản là không đủ để con người tồn tại lâu như vậy, thậm chí có rất nhiều người chết, việc chúng ta cần làm bây giờ là đi đến chỗ phong ấn để tìm kiếm thêm lương thực Đường Sở Vị nghiêm túc nói: “Bây giờ tất cả tu sĩ từ khe nứt được phong ấn đều đến Trái đất, vậy làm sao loài người trên Trái đất có thể tới khe nứt được phong ấn được đây?”



“Không sao, anh biết có một người nhất định sẽ có cách đưa chúng ta tới khe nứt được phong ấn” Giang Cung Tuấn nói. Anh nghĩ đến một người, không ai khác chính là Mạch Doanh đến từ Ma tộc.

Anh cũng không biết cụ thể Mạch Doanh có thân phận là gì, nhưng đại khái có thể đoán được Mạch Doanh có địa vị rất cao trong Ma tộc, nhất định sẽ có cách để đưa anh tới khe nứt được phong ấn.

“Chúng ta cứ quyết định vậy đi.”

Giang Cung Tuấn đứng lên, nhìn Đường Sở Vi và nói: “Sở Vi à, em ở đây điều hành Long Quốc. Anh sẽ đi tìm Mạch Doanh để Mạch Doanh đưa anh đi khe nứt được phong ấn. Anh ở trong đó sẽ cố gắng nghĩ cách làm sao đưa lương thực về trái đất, giúp những người trên trái đất sống sót qua nạn đói này.”

Giang Cung Tuấn có Tiên Phủ trong tay. Không cần biết có bao nhiêu lương thực anh cũng có thể dễ dàng mang về.

Đường Sở Vị với vẻ mặt quan tâm nhắc nhở: “Anh nhớ phải cẩn thận.”

“Ừm, anh biết rồi” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Nói xong vài lời, Giang Cung Tuần lập tức rời đi. Anh rời khỏi Long Quốc và đến núi Bất Chu.

Khởi hành vào buổi sáng và đến núi Bất Chu vào buổi chiều.

Trước khi đến gần núi Bất Chu, anh nhìn thấy xa xa có một người quen.

Trên một tảng đá phía xa, có một thanh niên ngồi khoanh chân, ông ta là Mộ Dung Xuân.

“Ông Mộ Dung” Giang Cung Tuấn đi tới và cất tiếng gọi.

Mộ Dung Xuân đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, khẽ mở mắt, lập tức nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang đi tới, trên mặt mang theo ý cười, cười nói: “Cậu Giang, chẳng phải cậu về Long Quốc rồi à? Sao giờ lại đến núi Bất Chu?”

Giang Cung Tuấn nhìn Mộ Dung Xuân nói: “Tôi thấy ông khi đang tu luyện khắp cơ thể đều có linh khí vây quanh. Chắc là ông đã tìm ra cách tu luyện rồi đúng không?”

“Không sai.”

Mộ Dung Xuân thở dài: “Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng chính thức bước lên con đường tu luyện. Nhớ ngày nào, trong mắt tôi cậu còn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Vậy mà bây giờ chỉ mới có mấy năm không gặp cậu đã trở nên mạnh mẽ như vậy rồi, còn tôi thì vẫn dậm chân tại chỗ. Nhưng không sao cuối cùng thì bây giờ tôi cũng đã tìm ra cách để tu luyện, bước vào cửu cảnh.”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Ông có thể đột phá cửu cảnh cũng không tồi. Không cần vội, tuy rằng hoàn cảnh thế giới đã thay đổi, nhưng chuyện này đối võ giả và tu sĩ mà nói ngược lại là rất tốt. Ít nhất không có thiếu linh khí trời đất. “

Thiên tại đẩy nhanh quá trình tiến hóa của loài người trên trái đất. Loại bỏ những yếu kém.

Những người ở lại đều là cường giả.

Hoàn cảnh bây giờ đối với người bình thường thật sự không tốt chút nào, nhưng đối với võ giả và tu sĩ lại là một hoàn cảnh tốt.

“Mà này, lần này cậu đến núi Bất Chu để làm gì vậy?” Mộ Dung Xuân nhìn Giang Cung Tuấn hỏi.

Giang Cung Tuấn ngồi xuống trên tảng đá, lấy ra một điếu thuốc đưa qua, sau đó nói cho Mộ Dung Xuân ý định của mình.

Mộ Dung Xuân thở dài nói: “Sự xuất hiện của cậu thực sự là may mắn cho loài người.”



Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh Mộ Dung, anh tu luyện đi, tôi đi thành Bất Chu trước đây.”

“Được, cậu đi đi”

Mộ Dung Xuân không nói gì thêm, Giang Cung Tuấn cũng không nhồi đây nói chuyện phiếm với Mộ Dung Xuân nữa. Anh đứng dậy, quay người rời đi về phía thành Bất Chu.

Chẳng bao lâu, anh đã xuất hiện ở thành Bất Chu. Ngay khi vừa xuất hiện ngoài thành, anh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Mặc dù sức mạnh của Giang Cung Tuấn vẫn còn yếu hơn nhiều so với những thiên tài thực sự ở tam thiên khe nứt được phong ấn, nhưng vẫn có rất nhiều võ giả của Tam Thiên khe nứt được phong ấn đều biết ông ta vì có thể nói anh là cường giả mạnh nhất trên trái đất lúc này.

Hơn nữa, chuyện anh tu luyện Nghịch Thiên Đạp cũng bị truyền ra ngoài. Đây là một tuyệt học vô cùng khủng bố cho nên muốn không thu hút sự chú ý của người khác cũng khó.

Anh vừa đi đến, một số tu sĩ dị giới ở cổng thành đã tự động nhường đường.

Giang Cung Tuấn bước vào thành. Khi anh vừa bước vào thành, rất nhiều người đã tìm đến với anh. Đây là một số thuộc hạ của thiên tài và chủ nhân của họ rất có hứng thú với Giang Cung Tuấn và muốn gặp anh.

Nếu như trong lúc bình thường, Giang Cung Tuấn nhất định sẽ muốn tạo quan hệ tốt với những Thiên Kiều đến từ Tam Thiên khe nứt được phong ấn này, nhưng chuyện lần này đối với anh mà nói là vô cùng quan trọng nên anh đạc nhẹ nhàng từ chối.

“Giang Cung Tuấn.” Một giọng nói truyền đến.

Giang Cung Tuấn vừa nghe tiếng thì lập lức quay đầu lại.

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng mỉm cười đi tới.

Nhìn thấy người này, Giang Cung Tuấn sửng sốt đến ngay cả người.

“Mạch Doanh, anh…?”.

Anh ngạc nhiên nhìn Mạch Doanh.

Người trước mặt anh giống hệt như Mạch Doanh mà anh biết, chỉ khác là Mạch Doanh trước mặt anh mặc một bộ trang phục rất nữ tính, hoa tai, chuỗi hạt còn có một nụ cười rạng rỡ. Nét đẹp của cô có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.

“Sao vậy, bất ngờ lắm hả!” Mạch Doanh đi tới, nhìn Giang Cung Tuấn rồi cười nói.

“Anh…anh là nữ sao?”

“Tôi cũng đâu có nói tôi là nam…?”

Giang Cung Tuấn nhìn Mạch Doanh thật kỹ, trông cô quả thật là rất đẹp. Thân hình mảnh mai cùng dung mạo xinh đẹp lại còn cả khuôn mặt đó nữa, nó giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ vậy.

Một lúc sau, anh mới hồi phục lại tinh thần..

“Lần này tôi tới tìm cô thật sự là vì có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nhờ cô giúp đỡ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi