CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Mạch Doanh là nữ quả thực đã nằm ngoài dự liệu của Giang Cung Tuấn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Mạch Doanh, anh đã bị vẻ đẹp của cô làm cho ngây người. Lúc đó anh đang thầm nghĩ trên đời này sao lại có một người đàn ông xinh đẹp như vậy? Dù vậy, anh cũng không suy diễn thêm nhiều.

Bây giờ thấy Mạch Doanh là nữ, anh chỉ có hơi kinh ngạc. Nhưng chuyện Mạch Doanh là nam hay nữ không quan trọng… mà quan trọng là bây giờ chỉ có Mạch Doanh mới có thể giúp được anh.

Mạch Doanh cười hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì sao?”

Nói xong, cô đưa tay ra hiệu mời “Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, mời” Cô quay người bước về phía trước.

Dưới sự dẫn dắt của Mạch Doanh, Giang Cung Tuấn tiến sâu vào thành Bất Chu. Đến một dinh thự vô cùng lộng lẫy.

thành Bất Chu giờ đây là một thành vô chủ.

Với sự xuất hiện của tu sĩ ở Tam Thiên khe nứt được phong ấn trên trái đất, gần như tất cả những người này đều tập trung ở thành Bất Chu, cho nên việc tìm kiếm được một tòa dinh thự lộng lẫy ở thành Bất Chụ cũng không phải việc gì quá khó.

Có thể có một dinh thự ở thành Bất Chu không chỉ là tượng trưng cho người có địa vị, mà còn là tượng trưng cho sức mạnh.

Trước cổng dinh thự có rất nhiều lính canh.

Khi những lính canh này nhìn thấy Mạch Doanh, tất cả đều quỳ trên mặt đất.

Mạch Doanh dường như đã quen với việc này, mặc kệ những thị vệ đang qu gối này, cô trực tiếp kéo Giang Cung Tuấn vào trong dinh thự.

Vừa bước vào dinh thự đã có một người đàn ông đi tới, anh ta mặc trên người một chiếc áo choàng màu đen, là một người đàn ông khá đẹp trai, với vẻ mặt khá hung ác. Anh ta nhìn Mạch Doanh đang kéo Giang Cung Tuấn đi qua.

Mạch Doanh dường như cũng sợ người đàn ông này, không khỏi buông Giang Cung Tuấn ra, lớn tiếng gọi: “Sư huynh!”

Người này, chính là sư huynh của Mạch Doanh, anh ta tên là Tam Hoài Linh. Đó là một trong số những thiên kiêu hàng đầu ở Ma Giới. Anh ta cùng với Ni Liên Chiểu được gọi là song kiệt.

Tam Hoài Linh khẽ gật đầu, liếc nhìn Giang Cung Tuấn và đi về phía anh.

Mạch Doanh xoay người tiến lên đứng ở trước mặt Giang Cung Tuấn, nhìn Tam Hoài Linh, hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Tam Hoài Linh cười nhạt, nói: “Sư muội, tốt nhất em đừng có quên thân phận của mình, trên trần gian này cô vướng bận nhân gian, chuyện này nếu truyền lại thì cô biết hậu quả sẽ như thế nào, cô biết rõ hơn tôi.”

“Không cần anh nhắc” Mạch Doanh khẽ nhíu mày nói: “Em đã báo cáo với sự phó từ lâu rồi”



Nghe vậy, Tam Hoài Linh cũng không nói nhiều, anh ta chỉ liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, sau đó xoay người rời đi.

Mạch Doanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm và nói: “Anh đừng để trong lòng, anh ấy là như vậy đó, suốt ngày tự cao tự đại, không coi ai ra gì.”

Giang Cung Tuấn thực sự cũng không để trong lòng. Chỉ là anh cảm thấy có chút hứng thú với Tam Hoài Linh này, người này vậy mà lại có thể nhìn ra chiêu thức mà anh thi triển chính là Nghịch Thiên Đạp.

Anh không khỏi tò mò hỏi Mạch Doanh: “Anh ta là sư huynh của cô sao?” “Đúng vậy” Mạch Doanh nháy mắt. Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Thực lực thế nào, mạnh không?”

Mạch Doanh sửng sốt một chút, sau đó trả lời: “Phải nói sao đây ta thực lực của anh ấy nếu ở thế giới của tôi mà nói thì có thể xem là xếp kế cuối. Nhưng nếu đem so anh ấy với các thế hệ thiên tài ngày nay thì chắc chắn anh ấy ăn đứt bọn họ. Năm nay anh ấy cũng không quá hai mươi tuổi, nhưng đã tiến vào Pháp cảnh, lĩnh hội Thiên Địa Pháp Tướng. Còn về cụ thể anh ấy đang ở Pháp cảnh tầng thứ mấy thì tôi cũng không rõ”.

Cô nhìn về phía Giang Cung Tuấn và nói: “Cho nên tôi nói cho anh hay, trong số những thiên kiêu từ Tam Thiên khe nứt được phong ấn tới trái đất lần này, anh cả của tôi chắc chắn có thể xếp ở top năm”

Tuy Mạch Doanh không biết thực lực của những thiên kiều đến từ khe nứt được phong ấn ra sao, nhưng cô lại rất tin tưởng và đánh giá rất cao Tam Hoài Linh..

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu. Pháp cảnh? Chuyện này thật sự là quá xa vời đối với anh.

Bây giờ anh chỉ mới ở cảnh giới siêu phàm. Siêu phàm có sáu tầng, trên siêu phàm là nhập thánh. Nhập thành lại có chín cấp, trên nhập thánh rồi mới tới pháp cảnh.

Đối diện với cảnh giới cao hơn anh hoàn toàn bị đè bẹp.

Mạch Doanh cười nói: “Thật ra anh cũng rất mạnh. Anh chính thức bước vào con đường tu cũng chưa lâu, mà anh của tôi từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện. Hơn nữa anh ấy còn có những cường giả hàng đầu chỉ dạy”

Giang Cung Tuấn cũng không nghĩ tới nữa.

Mạch Doanh hỏi: “Mà này, lần này anh tới tìm tôi có chuyện gì không?”

Giang Cung Tuấn nói: “Chuyện là thế này… trái đất bởi vì hứng chịu một trận mưa đen và thiên tại đã khiến trái đất đứng trước nguy cơ diệt vong. Giờ đây tình trạng thiếu thốn lương thực xuất hiện khắp trái đất. Theo tính toán sơ bộ của tôi, cũng phải hơn mười năm nữa trái đất mới có thể chính thức trở thành một thế giới tu luyện.”

“Trước đó, con người trên trái đất cần phải có đủ lương thực. Chỉ khi có lương thực họ nói có thể sống sót qua thời kỳ khó khăn này”.

“Nhưng bây giờ lương thực trên trái đất đã không còn nhiều nữa. Lần này tôi đến tìm cô là muốn nhờ cô giúp đưa tôi đến khe nứt được phong ấn. Tôi muốn lấy một ít lương thực ở khe nứt mang về trái đất giúp cho toàn thết nhân loại trên trái đất vượt qua khó khăn.”

Mạch Doanh nghiêm túc lắng nghe Giang Cung Tuấn nói.

Nghe xong ý định của Giang Cung Tuấn, cô cũng nhíu mày: “Bây giờ phong ấn còn chưa mở ra hoàn toàn, nếu muốn đi vào khe nứt thật sự có chút khó khăn.”

Giang Cung Tuấn trơ mắt nhìn cô, hỏi: “Sao chứ, ngay cả cô cũng không cách sao?”



“Có một cách Vẻ mặt Mạch Doanh có chút bất định, lập tức nhìn về phía Giang Cung Tuấn và nói: “Thật ra hiện tại trong tay tôi có một bảo vật, có thể giúp anh tùy ý ra vào phong ấn. Nhưng đây là bảo vật của tộc tôi, nếu cho anh mượn bị gia tộc phát hiện thì đây chính là trọng tội”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn đưa tay xin thề: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra nửa lời.

Một khi tìm được lương thực, tôi sẽ ngay lập tức trở về, trả lại bảo vật cho cô.”

Mạch Doanh suy nghĩ một hồi sau đó lấy ra một hạt châu.

Hạt châu này có kích thước khoảng bằng nắm tay, bên ngoài được bao phủ bởi một lớp màu trắng. Bên trong hạt còn có thể nhìn thấy một vài dòng chữ bí ẩn có cảm giác như đang di chuyển được khắc tỉ mỉ.

Trên mặt Giang Cung Tuần lộ ra một vẻ nghi hoặc, anh hỏi: “Đây là cái gì?”

Mạch Doanh giải thích: “Đây là Minh Châu, một bảo vật tối cao của tộc chúng tôi. Nó ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô cùng đáng sợ, sức mạnh của nó có thể đẩy lùi phong ấn. Có Minh Châu trong tay anh nhất định có thể tiến vào khe nứt được phong ấn một cách an toàn.”

Nói xong, cô đưa Minh Châu trong tay cho Giang Cung Tuấn.

“Chỉ cần thi triển ma khí là có thể kích hoạt được Minh Châu. Ma khí cũng không phải thứ anh thiếu cho nên anh chắc chắn có thể dễ dàng kích hoạt được Minh Châu.”

“Cảm ơn cô!”

Giang Cung Tuấn nhận lấy Minh Châu. Lúc anh cầm nó trong tay, Minh Châu bỗng nhiên trở nên biến dị, phát ra một ít khí tức màu đen.

Mà Giang Cung Tuấn cũng có cảm giác thân thiết đến kỳ lạ. Mạch Doanh nhìn thấy cảnh này cũng không nhiều lời mà hỏi: “Khi nào anh đi?”

Giang Cung Tuấn nói: “Tôi dự định sẽ lập tức đi.”

Mạch Doanh nhắc nhở: “Anh nhớ cẩn thận một chút, khe nứt không hề đơn giản như những gì anh nghĩ đâu. Cường giả bên trong phong ấn hằng hà sa số, họ là những người mà không phải những thiên kiểu tầm thường ở trái đất có thể so sánh được. Mặc dù những thiên kiểu này cũng có thể xem là thiên tài, nhưng nếu đặt họ vào bên trong khe nứt mà nói thì cũng chẳng khác gì ngọn cỏ ven đường”

“Ngoài ra, Minh Châu là một bảo vật tuyệt thế có linh khí, nó có thể đảm bảo đưa anh đến một vị trí thích hợp ở khe nứt”

“Nếu có thể thì tốt nhất là ăn hãy cố gắng quay trở về càng sớm càng tốt. Bởi vì thời sắc tạp hóa xuất hiện đã đến rất gần rồi, tôi hy vọng anh có thể nhanh chóng trở về trước khi nó xuất hiện. Tuy thực lực của anh vẫn còn hơi thấp, nhưng tạo hóa cũng không nhất thiết phải là người mạnh mới có thể lấy được mà phải là người có duyên mới có thể nắm lấy.”

Mạch Doanh đã nói rất nhiều.

Giang Cung Tuấn nói với vẻ mặt đầy cảm kích: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở. Tôi biết rồi, Giang Cung Tuấn tôi sẽ mãi ghi khắc ân. tình này, ngày sau có cơ hội tôi nhất định sẽ đáp trả.”

“Rồi rồi biết rồi, anh mau đi đi.” Mạch Doanh vẫy vẫy đôi bàn tay thanh mảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi