CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Rất nhanh, Giang Cung Tuấn đã đến chỗ ở của mấy đệ tử bình thường trong dãy núi.

Anh đi tới khu nhà nhỏ của Du Huyền, nhẹ nhàng gõ cửa. Gõ hồi lâu, cũng không có ai đáp lại.

“Chẳng lẽ không ở nhà?

Anh nghi hoặc.

Sau đó, thân thể nhảy một cái, nhảy lên tường bao, đi vào trong sân.

Trong sân không ai. Cửa phòng vẫn đóng.

Anh đi tới trước cửa phòng, lại gõ cửa.

“Ai vậy?”

Trong phòng, truyền đến một giọng nói, sau đó là tiếng bước chân, rất nhanh cửa phòng đã được mở ra.

“Du Huyền.”

Giang Cung Tuấn mở miệng.

Lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy trên người Du Huyền có thương tích, anh vội vàng hỏi: “Làm sao, làm sao lại bị thương?”

“Là anh Giang à, anh trở về rồi à?”

Du Huyền trên mặt mang theo ý cười, nói: “Không quá đáng lo, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là ổn mà”

Nói xong, bắt chuyện để cho Giang Cung Tuấn vào nhà. Trong phòng rất sạch sẽ, cô ấy tự mình đi pha trà cho Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn cô ấy, có máu bầm trên mặt, trên tay cũng có thương tích, anh nhìn qua cổ áo, còn thấy bằng gạc trên cổ cô ấy.

“Anh Giang, uống trà đi”

Cô ấy để chén trà xuống.

Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm cô ấy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì, có phải là bị bắt nạt?”

“Không, không?” Du Huyền lập tức mở miệng.

Giang Cung Tuấn nói: “Không sao, có chuyện gì cứ nói với tôi, bây giờ tôi là trưởng lão của các đệ tử, tôi có thể giúp cô làm chủ.”.

“Thật sự không có chuyện gì” Du Huyền ngồi xuống.

Giang Cung Tuấn biết, cô ấy tâm địa tốt, anh biết, nhất định là có chuyện.

“Du Huyền, là tôi đưa cô tới Thần Viện, như vậy tôi có trách nhiệm phải bảo vệ cô, hơn nữa cô là ân nhân cứu mạng của tôi, là ai bắt nạt cô, nói cho tôi, tôi giúp cô làm chủ.”

Giang Cung Tuấn nói rất nhiều.

Du Huyền mới mở miệng nói ra đầu đuôi mọi chuyện.

Vốn đi, lúc trước cô và một vài đệ tử cùng nhau ra ngoài rèn luyện, Nguyên lại, lúc trước cô cùng mấy cái đệ tử đồng thời ra ngoài rèn luyện, ở trong dãy núi Mang Mang gặp được một cây linh dược hiếm, các cô đã hái về, nhưng mà lại không nghĩ rằng, khi trở về Thần Viện, đã bị chặn lại.

Linh được các cô hái cũng bị cướp mất.

Hơn nữa, người cướp linh dược còn đánh cô và mấy người đi cùng bị thương.

“Là ai?”

Sau khi biết được ngọn nguồn, Giang Cung Tuấn hỏi.

Du Huyền nói: “Là thành viên của Liên Hiệp Minh, anh Giang, Liên Hiệp Minh là thể lực rất mạnh ở Thần Viện, coi như anh là đệ tử trưởng lão, chúng ta cũng không đắc tội được, hơn nữa ân oán của các đệ tử, trưởng lão sẽ không nhúng tay”



Giang Cung Tuấn nhìn thấy dáng vẻ của Du Huyền, thì biết cô đã chịu nhiều uất ức.

“Không có chuyện gì, tôi giúp cô làm chủ, tôi muốn xem, cái Liên Hiệp Minh này mạnh như thế nào.”

Du Huyền vội vàng nói: “Bỏ đi, anh Giang, bỏ đi thôi, Minh chủ của Liên Hiệp Minh là đệ tử cuối cùng của viện trưởng Thần Viện, thực lực rất mạnh, có người nói đã đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ chín, sắp đến gần vô hạn pháp cảnh, bây giờ đang đi tranh cướp tạo hóa của trái đất.”

Du Huyền thật lo lắng Giang Cung Tuấn và giúp cô ấy ra mặt mà đắc tội với Liên Hiệp Minh.

“Ở Thần Viện, chỉ cần an phận thủ thường, làm tốt chuyện mình nên làm là được.”

“Nhập Thành giai đoạn thứ chín?”

Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Lúc mới vào Thần Viện, cường giả như vậy chính là một tòa núi cao anh khó lòng vượt qua, nhưng bây giờ không giống trước đây, bây giờ thân thể anh cũng đạt tới Nhập Thành trung kỳ giai đoạn thứ bảy.

Coi như không phải đối thủ của cường giả Nhập Thành giai đoạn thứ chín, nhưng mà Du Huyền cũng nói rồi, minh chủ Liên Hiệp Minh tới trái đất, không ở Thần Viện.

“Đi”

Anh đứng lên, lôi kéo Du Huyền muốn đi.

“Anh Giang, quên đi, quên đi thôi, chúng ta mới tới Thần Viện, không nên gây chuyện.”

Du Huyền khổ sở cầu xin.

Cô có thể gia nhập Thần Viện, không phải dựa vào thực lực của bản thân mình, mà là dựa vào Giang Cung Tuấn, đây vốn dĩ đã kém cỏi hơn rồi, nếu như đi gây sự, chọc giận trưởng lão, e là cô sẽ bị trục xuất khỏi Thần Viện.

Chỗ ở của cô ở thành Luân Hoàng, có một nhà họ Chu hẹp hòi ích kỷ.

Bởi vì cô trở thành đệ tử của Thần Viện, nhà họ Chu mới không dám làm gì.

Nếu như cô bị trục xuất khỏi Thần Viện, mất đi thân phận đệ tử Thần Viện này, nhà họ Chu của cô đúng là chạy trời không khỏi nắng.

“Yên tâm, có tôi ở đây, trời có sụp xuống, tôi giúp cô đỡ”. Vẻ mặt Giang Cung Tuấn không quan tâm, nói: “Chúng ta không gây sự, cũng không sợ phiền phức”

“Haiz.”

Du Huyền bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Cô biết, Giang Cung Tuấn đã quyết tâm giúp cô ra mặt, bất luận cô nói cái gì cũng đều vô dụng.

“Anh Giang, nói rõ trước, nếu như tình huống không tốt, anh có thể đừng cậy mạnh, tôi không muốn liên lụy đến anh”

“Không có chuyện gì”.

Giang Cung Tuấn tùy tiện nở nụ cười, lôi kéo Du Huyền đi.

Trong lúc rời khỏi khu dành cho đệ tử bình thường, Giang Cung Tuấn cũng muốn hiểu rõ thân phận của người cướp đồ là ai.

Anh ta tên là Quan Thỉnh Lung, chính là em trai của phó minh chủ Liên Hiệp Minh.

“Anh Giang, theo như hiểu biết của tôi, Quan Thỉnh Lung dựa vào Liên Hiệp Minh, luôn luôn ngông cuồng, thường xuyên bắt nạt đệ tử bình thường, mà anh trai anh ta tên là Tư Đồ Lang, là phó minh chủ Liên Hiệp Minh, thực lực đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ tám, hơn nữa còn là đệ tử của Vạn trưởng lão”.

Giang Cung Tuấn trầm mặt, nói: “Ngày hôm nay nhất định phải bắt Quan Thỉnh Lung đưa ra lời giải thích, nếu không thì, tôi diệt Liên Hiệp Minh”.

Rất nhanh, hai người đã đến vị trí dãy núi Liên Hiệp Minh.

Thần Viện, ở trong dãy núi Mang Mang, có rất nhiều dãy núi, rất nhiều cường giả Thần Viện đều chiếm một dãy núi, Liên Hiệp Minh cũng là như thế, chiếm cứ một ngọn núi nhỏ, làm tổng bộ của Liên Hiệp Minh.

Ở dưới chân núi có một bia đá vững chãi.



Trên bia đá khắc vài chữ: Liên Hiệp Minh.

Còn chưa tới gần, có một số đệ tử mặc quần áo Thần Viện đi tới, chặn hai người lại.

“Là người nào, nơi này là tổng bộ của Liên Hiệp Minh, không phải chó mèo gì cũng có thể đi vào”

Trên quần áo của những người này, ngoại trừ có vẽ ký hiệu của Thần Viện, còn có vẽ hai chữ Liên Hợp.

Thân là thành viên của Liên Hiệp Minh, chính là hơn người một bậc.

Những thành viên của Liên Hiệp Minh này, cũng không để Giang Cung Tuấn và Du Huyền vào trong mắt một chút nào.

Giang Cung Tuấn bình tĩnh hỏi: “Tôi tìm Quan Thỉnh Lung”

“Tìm Quan đội trưởng, các người là ai, Quan đội trưởng là người các người muốn gặp là gặp được sao?”

Giang Cung Tuấn dùng giọng nói bình thường nói, nhưng những người này lại không coi là việc to tát gì.

Anh hít sâu một hơi, đột nhiên thôi thúc chân khí, chân khí bàng bạc trong nháy mắt biến ảo ra, hình thành sóng khí đáng sợ, đoàn người Liên Hiệp Minh bị đánh bay ra xung quanh, ngã xuống đất ngang dọc tứ tung.

“Tôi lặp lại lần nữa, tôi tìm Quan Thỉnh Lung, trong vòng mười phút, bảo Quan Thỉnh Lung tới gặp tôi, bằng không, san bằng Liên Hiệp Minh”

Giọng nói của Giang Cung Tuấn vang vọng.

“Người nào, dám làm càn ở Liên Hiệp Minh?”

Một tiếng hét lớn truyền đến.

Xèo.

Theo tiếng động truyền đến từ phía xa xa có một bóng người nahnh chóng bay tới.

Một người đàn ông từ tren trời giáng xuống, đứng dưới chân núi.

Sau khi đệ tử Liên Hiệp Minh bị đánh bay thì đứng lên đứng phúa sau người vùa đến.

“Ngô hộ pháp, người này gây dự với Liên Hiệp Minh chúng ta”

“Hai người ngày tôi không nhận ra, hán là mới gia nhập Thần Viện”

Những người này mồm năm miệng mười mở miệng, Ngô NGhịch ngìn Giang Cung Tuấn và Du Huyền.

Đi tới, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt mang theo một tia khinh thường, nói: “Không biết nơi này là Liên Hiệp Minh sao?”

“Đã qua một phút”

Giang Cung Tuấn nhàn nhạt mở miệng.

“To gan.”

Ngô Nghịch quát lớn.

Đột nhiên ra tay, trong lòng bàn tay biến ảo ra chân khí cường đại, một chương đánh về phía Giang Cung Tuấn.

“A.”

Du Huyền bên cạnh sợ hãi đến kêu to.

Giang Cung Tuấn kéo cô qua, đứng ra phía sau mình, đứng thắng tại chỗ, bất động như núi.

Âm!

Chưởng lực đánh sợ công kích lên người, nhưng mà lông tóc anh không tổn hại gì, trái lại Ngô Nghịch bị chấn động thối lui mấy chục mét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi