CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Lang Ngô Nghịch là hộ pháp của Liên Hiệp Minh, bản thân anh ta cũng là đệ tử nòng cốt của Thần Viện.

Thực lực của anh ta rất mạnh, đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ sáu, đang có vị trí cực cao ở Liên Hiệp Minh, chỉ đứng sau phó minh chủ, nhưng mà, bây giờ anh ta ra tay, không những không làm kẻ địch bị thương, mà còn bị đánh bay ra ngoài.

Xung quanh, có mười mấy đệ tử Liên Hiệp Minh.

Những người này toàn bộ há hốc mồm.

Đây chính là Ngô Nghịch hộ pháp, thực lực đạt đến Nhập Thành giai đoạn thứ sáu, bây giờ lại bị đánh bay?

Hơn nữa, đánh bay anh ta chỉ là một người mới, chỉ là một đệ tử mới gia nhập Thần Viện chưa đến nửa năm. Nếu không là tận mắt nhìn thấy, bọn họ làm sao mà tin được?

Du Huyền cũng há hốc mồm.

Cô biết Giang Cung Tuấn rất mạnh, nhưng mà mạnh cũng chỉ trong giới hạn các đệ tử mới, so với đệ tử chân chính của Thần Viện còn kém xa, nhưng cô ấy đúng là không nghĩ tới, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, thực lực của Giang Cung Tuấn đã trở nên mạnh mẽ như thế.

Anh rốt cục đã tu luyện như thế nào?

Xung quanh tụ tập không ít người.

Nhưng hiện trường là một mảnh yên tĩnh đến chết chóc.

Ngô Nghịch từ dưới đất bò dậy, sắc mặt anh ta thoáng trắng xám, khóe miệng có máu tươi tràn ra. Sắc mặt anh ta trầm thấp, nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, hỏi từng chữ một: “Rốt cục anh là ai?

Cường giả Thần Viện, về căn bản Ngô Nghịch đều biết, nhưng mà anh ta lại không hề biết Giang Cung Tuấn, không biết lại lịch của anh ra sao.

Có thể công kích anh ta đến mức hộc máu, thực lực này nhất định phải ở trên anh ta, nhưng người như vậy ở Thần Viện, chắc chắn không phải hạng người vô danh.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi tên là Giang Cung Tuấn, nửa năm trước mới gia nhập Thần Viện, lần này tôi cũng không muốn tới Liên Hiệp Minh gây sự, chỉ là Quan Thỉnh Lụng của Liên Hiệp Minh cướp đồ của bạn tôi, còn đánh bị thương bạn tôi, tôi đến đòi một lời giải thích”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ.

Đều đoán được Giang Cung Tuấn là người mới gia nhập Thần Viện.

Nhưng mà, suy đoán chính là suy đoán, bây giờ sự thật đã được chứng minh, mọi người ở đây đến kinh ngạc.

“Không phải nói, lần này chiêu nạp đệ tử, đều đã bị Minh Lam Tông tuyển mất còn lại, thực lực đều không ra sao sao, sao bây giờ có người mạnh như vậy xuất hiện?”

“Đúng đấy “Rất nhiều trưởng lão đều đang trách tội Tiêu trưởng lão đó, nói Tiêu trưởng lão tốc độ quá chậm, bị Minh Lam Tông giành trước”.

Không ít người mở miệng bắt đầu bàn tán xôn xao. Giang Cung Tuấn nhàn nhạt mở miệng nói: “Đã qua 3 phút”

Tiếng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng cũng mang tới áp lực cho các đệ tử của Liên Hiệp Minh.

Ngô Nghịch khẽ cau mày, đi tới, lau máu tươi nơi khóe miệng, nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Có phải có hiểu lầm gì ở đây hay không?”

“Hiểu lầm?”



Giang Cung Tuấn sầm mặt lại, nói: “Có thể có hiểu lầm gì, lập tức thông báo cho Quan Thỉnh Lung, bảo anh ta tới tự mình nhận sai, bằng không ngày hôm nay tôi san bằng Liên Hiệp Minh”

“Anh…”

Trong lòng Ngô Nghịch tức giận.

Nhưng nghĩ tới thực lực của Giang Cung Tuấn, anh ta cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng xuống, xoay người nói với một đệ tử Liên Hiệp Minh nói: “Đi tìm Quan Thỉnh Lung”

“Vâng”

Những đệ tử này cấp tốc rời đi.

Giang Cung Tuấn cũng không sốt ruột, kiên trì chờ đợi.

Liên Hiệp Minh, chính là thế lực đứng số một số hại ở Thần Viện, có tiếng tăm rất lớn ở Thần Viện, rất nhiều đệ tử Thần Viện đều muốn gia nhập Liên Hiệp Minh, nhưng mà Liên Hiệp Minh có yêu cầu rất cao đối với các thành viên, không phải ai cũng có thể trở thành đệ tử của Liên Hiệp Minh.

Liên Hiệp Minh ở ngoài, cũng không thiếu người.

Những người này khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn đến Liên Hiệp Minh gây sự, bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Trong lúc, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở Liên Hiệp Minh, đả thương Ngô Nghịch, tuyên bố muốn san bằng Liên Hiệp Minh trong thời gian cực ngắn đã truyền ra ngoài.

Rất nhanh, mười phút chớp mắt đã qua.

Quan Thỉnh Lung còn không xuất hiện.

Giang Cung Tuấn bước tới, muốn xông lên phía trước. Ngô Nghịch lập tức đứng dậy, chắn phía trước người Giang Cung Tuấn.

Sắc mặt anh trầm thấp, nói: “Giang Cung Tuấn, tôi đã cho người đi tìm người, anh kiên trì đợi một chút, đừng manh động, đừng nghĩ rằng thực lực của mình rất mạnh, có thể đối địch với Liên Hiệp Minh chúng tôi, Liên Hiệp Minh chúng tôi không phải nơi anh có thể động vào”.

Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn bình tĩnh, nói: “Tôi nói rồi, trong vòng mười phút, nếu như người không xuất hiện, tôi sẽ san bằng Liên Hiệp Minh, bây giờ mười phút đã trôi qua, người còn chưa thất đầu, vậy thì đừng trách tôi”

Trong lúc này tổng bộ của Liên Hiệp Minh đã có không ít đẹ tử ra ngoài. Những đệ tử Thần Viện này nghe thấy lời nói của Giang Cung Tuấn, không khỏi giơ ngón tay lên, “Quá trâu bò”

“Từ khi thành lập Liên Hiệp Minh đến bây giờ, còn chưa có ai fám đến Liên Hiệp Minh gây sự.”

“Người này tên là Giang Cung Tuấn, mới gia nhập Thần Viện đúng không?” “Anh ta làm sao có thể mạnh mẽ được như vậy?”

“Lẽ nào, anh ta chỉ là một đệ tử bình thường, không cam lòng, cho nên mới đi gây sự, muốn làm cho trưởng lão hoặc là viện trửng đại nhân chú ý, muốn bái làm đệ tử của viện trưởng đại nhân, cho nên bây giời tới Liên Hiệp Minh gây sự sao?”

“Cũng không phải như vậy, căn cứ theo tình huống mà tôi thấy, anh ta vì một cô gái bên ngoài ra mặt, cô gái kia tên là Du Huyền, trước đây ra ngoài rèn luyện, số cô ta may mắn, tìm được một cây linh dược hiếm, nhưng khi trở lại Thần Viện, thì bị Quan Thỉnh Lung của Liên Hiệp Minh cướp mất”

“Quan Thỉnh Lung, chính là em trai của phó minh chủ Liên Hiệp Minh Tư Đồ Lang, người mà thường ngày hay ở học viện cáo mượn oai hùm đúng không?”

“Không sai, chính là anh ta”

Xung quanh, tiếng bàn tán xôn xao.



Vào lúc này, ở trên ngọn núi Liên Hiệp Minh, trên đỉnh núi có không ít người đi ra.

Nhóm người này có hơn ba mươi người.

Dẫn đầu là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trên người mặc trường bào màu xanh, trên trường bào có thêu một thanh kiếm dài.

“Tư Đồ Lang”

“Là phó minh chủ Liên Hiệp Minh Tư Đồ Lang”

“Chậc chậc, nhìn thật là náo nhiệt.”

“Tư Đồ Lang xuất hiện, ngày hôm nay nếu như Giang Cung Tuấn có thể đánh bại Tư Đồ Lang, như vậy anh ta chính là viên ngọc sáng lấp lánh nhất của Thần Viện”

Theo đoàn người Tư Đồ Lạng xuất hiện, không khí của hiện trường đột nhiên tăng vọt.

“Anh Tư Đồ”

Ngô Nghịch nhìn thấy Tư Đồ Lang xuất hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới, vẻ mặt đầy tôn kính.

Tư Đồ Lang đi tới, xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, nhìn Giang Cung Tuấn, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: “Người anh em này, nơi này là Liên Hiệp Minh, anh đến Liên Hiệp Minh gây sự, là không để Liên Hiệp Minh vào trong mắt sao?”

Đối mặt với sự chỉ trích của Tư Đồ Lang, Giang Cung Tuần thản nhiên nói: “Tôi tới nơi này, chỉ là muốn đòi lại công đạo, Liên Hiệp Minh là một môn phái rất mạnh ở Thần Viện, đệ tử môn phái đại đa số đều là Đại trưởng lão các đệ tử, trong đó còn có đệ tử của viện trưởng đại nhân, nhưng mà đệ tử Liên Hiệp Minh lại bắt nạt đệ tử mới gia nhập của Thần Viện, đây là chuyện gì?”

“Anh Giang, chính là anh ta”.

Du Huyền nhìn thấy người đàn ông đứng sau Tư Đồ Lang, chỉ vào anh ta, nói: “Anh ta chính là Quan Thỉnh Lung”

Quan Thỉnh Lung bị chỉ vào, cũng có chút chột dạ, cơ thể hơi co rụt về sau, nhưng, nghĩ tới đây là Liên Hiệp Minh, anh ta lập tức vênh váo, không khỏi đứng thẳng lại.

Đi ra, nhìn Du Huyền một chút, lại nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt mang theo một tia khinh thường, nói: “Tôi chính là Quan Thinh Lung, làm sao?”

Nhìn thấy Quan Thinh Lung, nhìn thấy Tư Độ Lang, nhìn thấy hiện trường nhiều đệ tử Liên Hiệp Minh như vậy, cón có rất người xem náo nhiệt. Du huyền hỏi khẩn trương, không khỏi kéo tay Giang Cung Tuấn.

Nhỏ giọng nói: “Giang, anh Giang, bỏ đi thôi”

Nhìn thấy Du Huyền chột dạ, sự kiêu ngạo của Quan Thinh Lung lập tức lăng vọt lên: “Du Huyền đúng không, tôi nhớ cô rồi, bạn tôi đi cùng cô ra ngoài nên luyện, nhìn thấy một cây linh dược lớn, nhưng lại bị cô cướp đoạt, bây giờ tôi lấy về có lỗi sao?”“Anh, anh ngậm máu phun người”

Du Huyền tức giận đến phát run.

Tư Đồ Long vẫn không lên tiếng, mãi đến tận bây giờ, mới nói: “Có đúng hay không, gọi người đến thì biết” “Được.”

Quan Thỉnh Lung mở miệng, nói: “Anh, vậy em đi cai người ngày đó đi cùng với cô ta tới đây.”

Nói xong, Quan Thỉnh Lung xoay người rời đi. Nghe vậy, Du Huyền có một loại cảm giác xấu.

Cô xoay người nhìn Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn nói: “Không có chuyện gì, cứ chờ xem”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi