CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Đường Sở Vì đến rồi, kế tiếp, ba người lần nữa thương nghị. Xây dựng cặn kẽ kế hoạch tác chiến.

Thương nghị một buổi chiều, chỉ có tạm thời quyết định.

Hiện tại, cũng chỉ có thể chờ kết quả điều tra, và giải khai hành tung của ngài Cao.

Kết quả điều tra vừa ra tới, chính là thời điểm hành động. “Tạm thời cứ như vậy.

Giang Vô Song thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nói rằng: “Lần hành động này chỉ có thể thành công, không thể thất bại, hậu quả của việc thất bại rất nghiêm trọng, ai cũng không thể gánh nói. ngôn tình hay

Giang Cung Tuấn vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Chẳng qua là hiện tại anh ngay cả dáng dấp ngài Cao là thế nào cũng không biết, hành tung của ông ta lại càng không biết

Mọi thứ đều được lên kế hoạch rồi, nhưng bây giờ lại gặp nạn

Đó chính là ngài Cao rốt cuộc là người nào?

Giang Vô Song suy nghĩ một chút, nói rằng: "Em cũng chưa từng thấy qua, Vương nên biết, lúc này nên đi tìm Vương tìm hiểu một chút." “Anh phải đi.

Giang Cung Tuấn đứng lên. “Chờ đã."

Giang Vô Song chợt nhớ tới cái gì, bỗng nhiên mở miệng gọi Giang Cung Tuấn lại.

Giang Cung Tuấn dừng lại nhìn cô.

Giang Vô Song nói rằng: “Em cảm thấy không nên nóng nảy, chúng ta hiện tại nên tỏ vẻ đúng mực, nếu không thì quá khác thường rồi, chính là chuyện phi phàm tất có chỗ kỳ quái, anh bây giờ đã là Tổng thống lĩnh quân Xích Diệm, nếu không làm gì thì quá khác thường, cái này sẽ khiến ngài Cao ngờ vực vô căn cứ

Giang Cung Tuần hỏi: “Nên làm thế nào?"

Giang Vô Song cười nói: "Đương nhiên là diễu võ giương oai tổ chức một đại điển kế nhiệm, tuyến cáo toàn thế giới, sau khi tuyên cáo, Tổng thống lĩnh quân Xích Diễm thay đổi, như vậy cũng có thể khiến một đường dây của ngài Cao cho rằng anh là một người truy đuổi quyền lực, thậm chí ngài Cao còn có thể dự đại điển kế nhiệm của anh, như vậy chúng ta liền có thể biết ai là ngài Cao rồi."

Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng được.

Bây giờ còn đang điều tra nghiên cứu vị trí căn cứ, điều này cần vài ngày hơn.

Mà anh nhậm chức Tổng thống lĩnh, tin này đã truyền ra trong nội bộ.

Nếu anh vẫn khiêm tốn, ngược lại sẽ khiến người khác cảnh giác, khiến người khác ngờ vực vô căn cứ “Đi, anh phải đi bố trí

Giang Cung Tuấn xoay người rời đi

Khi anh ra khỏi cửa, Giang Vô Song dựa vào trên ghế sa lon, nhìn Đường Sở Vì, hé miệng cười hỏi: "Sở Vĩ, cảm tình của chị và Giang Cung Tuấn hiện giờ thế nào?” "Tot."

Đường Sở Vĩ nhìn Giang Vô Song, nói rằng: "Chờ giải quyết xong việc này, bọn chị sẽ tổ chức lại hôn lễ. "Rất tốt sao?” Giang Vô Song mỉm cười, nói rằng: "Chỉ sợ cũng chỉ là bề ngoài thôi, lẽ nào chị không biết Y Đinh Thi đi đường thủy rồi sao?" "Biết chứ, thế thì sao?” Đường Sở Vị thản nhiên nói: "Một cái bình hoa mà thôi, nhìn thì đẹp, vừa đụng liền bể, làm sao cạnh tranh với chị được, chị đã nằm giữ Vương Thiên Điện, chị có thể giúp đỡ Giang Cung Tuấn, miễn là đàn ông đều biết nên chọn thế nào"

Đường Sở Vị rất có tự tin. "Không cần thiết. Giang Vô Song khẽ lắc đầu, nói rằng: "Nếu như Y Đình Thi mang thai thì sao?"

Nghe vậy, thần sắc của Đường Sở Vì trong nháy mắt cứng lại, nhìn chăm chăm Giang Vô Song, gần từng chữ hỏi: “Em nói gì, Y Đình Thi mang thai, sao có thể vậy?”

Giang Vô Song cười nói: “Em nói là nếu, cô ta đã từng phát sinh quan hệ với Giang Cung Tuấn, chuyện này không nói chính xác được, được rồi, chị cũng đừng để bụng, em chỉ tùy tiên nói thôi, em hơi mệt, đi tắm đây."

Giang Vô Song đứng dậy liền đi.

Người nói vô ý, người nghe có lòng. Lời của Giang Vô Song khiến Đường Sở Vị cảnh giác. "Lẽ nào con bé kia thực sự mang thai?" Đường Sở Vì nghi ngờ thầm nói, nếu quả thật là như vậy, vậy thi phiên toái, cô hiểu rõ Giang Cung Tuần, Giang Cung Tuấn là một người thấy trách nhiệm nặng hơn bất kỳ thứ gì. Nếu như Y Đình Thi thực sự mang thai, vậy cô liền nguy hiểm. Nói không chừng Giang Cung Tuấn sẽ vi trách nhiệm mà lần nữa vứt bỏ cô. "Mình tuyệt đối sẽ không làm cho chuyện như vậy phát sinh. Nụ cười Đường Sở Vi mang theo vẻ kiên định, Giang Cung Tuấn là của cô, ai cũng đoạt không nổi, người nào cũng không được.

Mà Giang Vô Song vào tới phòng tắm rồi, mang trên mặt nụ cười thản nhiên, dáng vẻ như thể mọi thứ đều ở trong bàn tay cô ta.

Giang Cung Tuấn đi trụ sở của quân Xích Diễm. Quân khu của quân Xích Diễm, cửa chính.

Giang Cung Tuấn xuống xe. Còn chưa tới gần, đã bị chặn lối đi.

Vài người toàn thân mang võ trang chiến sĩ đi tới, họng súng đen nhánh hướng về phía Giang Cung Tuấn đang tiến tới. "Làm gì vậy?”

Giang Cung Tuấn sầm mặt lại: "Biết các người đang chĩa súng vào ai không?" “Biết, Long Vương.

Một tướng quân, trên vai mang một sao, đi tới, xuất hiện phía trước Giang Cung Tuấn, đứng thẳng tắp, cúi chào, cất cao giọng nói: "Anh là Tổng thống lĩnh quân Hắc Long Nam Cương, là Long Vương Nam Cương, nhưng nơi này là trụ sở tại thủ đô của quân Xích Diem, anh không có quyền đi vào, anh đi vào chính là vượt quyền, quân Xích Diệm có quyền ngăn cản bất kỳ người ngoài nào tiền vào "

Giang Cung Tuấn nhìn người tưởng quân này, hỏi: “Tên gì?" "Bẩm Long Vương, Triều Dân, phó soái của quân Xích Diễm.

Triều Dân tôn kính mở miệng

Nhưng tôn kinh thì tôn kính, anh ta vẫn không mang tư thái của cấp dưới. "Long Vương, nơi này là trụ sở của quân Xích Diễm, dù bản thân là Long Vương, anh cũng chỉ có thể quản lý quân Hắc Long, không có quyền tham dự vào chuyện của quân Xích Diễm, mời về “Tướng quân Triều, lẽ nào anh không biết, quốc hội họp bỏ phiếu, hiện tại tôi đã là Tổng thống lĩnh quân Xích Diễm rồi sao?" "Có nghe thấy, thế nhưng văn kiện bổ nhiệm còn chưa xuống đến nơi, Long Vương muốn vào quân khu, xin mang theo văn kiện bổ nhiệm, không có văn kiện, xin lỗi, không thể vào.

Giang Cung Tuấn tới nơi này, chỉ là muốn báo cho quân Xích

Diễm, thả ra tin anh muốn tổ chức đại điển kế nhiệm ở đây. Anh cũng biết, quân khu khác nhau thì không cách nào vượt quyền.

Phó soái của quân Xích Diễm không cho vào, anh thật đúng là hết cách.

Đưa tay chỉ Triều Dân: “Được, tướng quân Triều giỏi lắm, anh chờ đấy”

Anh xoay người rời đi.

Nơi anh đi qua, quân Xích Diễm đều bỏ vũ khi xuống

Một người chiến sĩ thận trọng hỏi: “Tưởng quân Triều, không phải chúng ta đắc tội Tổng thống lĩnh mới rồi sao, sau khi vị Tổng thống lĩnh mới này nhậm chức, có khi nào lấy chúng ta ra khai đạo hay không?" "Sợ cái gì, thân là quân nhân, phải dựa theo kỷ luật, tiếp tục dò xếp

Triều để lại một câu nói rồi xoay người rời đi.

Mà Giang Cung Tuấn cũng tới nơi đây, trực tiếp đi cung Thiên

Cảnh.

Một gian phòng khách.

Anh ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt oán trách nói rằng: "Cái kỷ luật này phải sửa lại một chút."

Vương đang xem bảo, nghe nói như thế, không khỏi buông từ báo trong tay xuống, hỏi. “Đây là thế nào, ai đắc tội cậu?” "Tôi chỉ muốn tới quân khu quân Xích Diễm xem một chút, qua nhiều năm như vậy, còn chưa từng đi dạo, vậy mà bị chặn đường, ngay cả đường của Long Vương cũng dám cản" Giang Cung Tuấn cầm lấy quất xông khỏi trên bàn.

Vương cười nói: “Chuyện này rất bình thường, quân doanh các nơi, mỗi người đều là doanh, đây là quy củ từ thời lập quốc, vừa là đề phòng người cầm đầu độc quyền, lại cũng là kiềm chế lẫn nhau. Giang Cung Tuấn hỏi: “Văn kiện bổ nhiệm khi nào xuống đến noi?" "Gấp vậy sao?" Vương liếc nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cười hề hề nói: "Cũng không phải rất gấp, chỉ là hiện tại nội bộ đều đã loan tin, nếu đều đã bỏ phiếu thông qua, vậy thì nhanh gửi văn kiện bổ nhiệm xuống, tôi cũng có thể làm lễ kế nhiệm, mời nhân vật lớn ở thủ đô tới quan sát tôi kế nhiệm Thiên Soái, mời được ngài Cao là tốt nhất.

Vương sửng sốt.

Chợt nghĩ tới điều gì, cười nói: "Vậy, sáng mai liền họp đi, định ra thư bổ nhiệm, sau khi đóng dấu ba bên sẽ đưa đến tay cậu." Giang Cung Tuấn cũng biết, muốn nhậm chức Tổng thống lĩnh, là rất phiền toái.

Đầu tiên cần hợp bỏ phiếu.

Sau khi thông qua số phiếu, còn cần con dấu ba bên. Theo thứ tự là Vương, Chính, Quân.

Sau khi ba bên thông qua mới có thể chính thức nhậm chức. “Vậy thì chờ tin tức tốt của ngài đấy.

Giang Cung Tuấn đứng dậy liên đi, lúc đi, còn thuận tiện đem thuốc lá đặc biệt trên bàn Vương đi.

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi