Đường Sở Vi lúc này cũng không có gì khác thường, Giang Thần cũng yên tâm.
Anh vẫn nhắc: “Cẩn thận chút, có thể vứt được thì vứt đi.”
“Chồng, thật sự không sao”.
Đường Sở Vi lại đứng lên, cầm lấy kiếm Chân Tà trên bàn, cười nói: “Thanh kiếm này thật không tệ, rất sắc bén, rất mạnh mẽ, không có gì mà không phá được, cho dù là sắt thép cũng có thể dễ dàng chặt đứt”.
Giang Cung Tuấn không khỏi nhìn Đường Sở Vi nhiều hơn.
Mặc dù Đường Sở Vi không thay đổi gì, nhưng lời cô nói lại khiến Giang Cung Tuấn cảm thấy có gì đó không đúng.
Một người phụ nữ không phải nên thích quần áo đẹp, mỹ phẩm hay thứ gì đó sao?
Tại sao bây giờ lại có hứng thú với một thanh kiếm dài lạnh lẽo chứ? Nhưng, anh cũng không nghĩ nhiều.
“Sở Vi, anh định gọi Hứa Linh đến thủ đô, rồi thành lập một thương hội, sau đó lôi kéo một số công ty để chuẩn bị đối phó tiếp với cục diện hỗn loạn sắp xảy ra ở thủ đô”.
Giang Thần bàn bạc với Đường Sở Vi. Nếu Đường Sở Vị từ chối thì anh ta sẽ tìm cách khác.
“Ừm, được”.
Đường Sở Vị đặt kiếm Chân Tà xuống, rồi ngồi xuống, nói: “Năng lực của Hứa Linh rất mạnh, bất kể là ở tập đoàn Thời Đại trước kia hay là tập đoàn Cứu Thế bây giờ thì cô ấy đều rất cố gắng và quản lý rất tốt. Cô ấy hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm chức vị hội trưởng thương hội”.
Đường Sở Vi không ghen tuông, điều này lại kiến Giang Cung Tuấn có chút kinh ngạc.
Nhưng, nếu Đường Sở Vi có thể hiểu lẽ phải được như thế thì anh cũng có thể đỡ lo hơn rất nhiều.
Giang Cung Tuấn lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Hứa Linh đang ở thành phố Tử Đằng, giải thích rõ ngắn gọn đơn giản tình hình với cô ta qua điện thoại.
Hứa Linh không hề nghĩ ngợi đồng ý: “Vâng, em lập tức đến thủ đô, gặp mặt rồi chúng ta sẽ nói chuyện cụ thể”.
Sau khi gọi điện thoại cho Hứa Linh xong, Giang Cung Tuấn nói với Đường Sở Vi: “Sở Vi, anh đi tìm một người, chuyện này vẫn nên phải bắt đầu từ cô ấy”
Giang Cung Tuấn định tìm Khai Hiểu Đình.
Vì chuyện của nhà họ Đào là bắt đầu từ công ty của Triệu Tuân ba kế của Khai Hiểu Đình.
Đội nghiên cứu khoa học của công ty của Triệu Tuần nghiên cứu ra công nghệ mới, công nghệ này bị nhà họ Đào nhắm đến.
Mà nhà họ Đào là gia tộc lớn đích thực.
Thứ có thể được nhà họ Đào nhắm đến thì tuyệt đối không phải thứ tầm thường.
Có quá nhiều người dính dáng đến chuyện này, ngay cả cụ nguyên soái của Quân Xích Diễm cũng có liên quan.
“Đi đi, đi đi” Đương Sở Vi khẽ xua tay. Giang Cung Tuấn đứng lên, nhặt áo khoác bên cạnh mặc vào, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, nụ cười trên mặt Đường Sở Vi cứng lại, cô dựa vào ghế sô pha, chìm đắm trong suy nghĩ.
Cô đang nghĩ về chuyện Giang Cung Tuần làm vua. Cô cảm thấy Giang Cung Tuần hoàn toàn có đủ khả năng làm vua, thậm chí là hoàng đế của thế giới này.
Giang Vô Song đã là tộc trưởng của nhà họ Giang, Giang Vô Song trong sáng, cô ở trong tối.
Bây giờ Hứa Linh cũng dính dáng vào, một khi Hứa Linh thành lập thương hội ở đây, vậy lấy vợ kế thì có thể nắm kinh tế Đại Lan trong tay, có sự giúp đỡ của ba người họ thì thực lực của Giang Thần sẽ không có ai sánh được ở Đại Lan.
Sau khi ổn định ở Đại Lan thì thậm chí có thể ra quân đi chiếm cứ thế giới.
Trở thành vua của thế giới.
Một năm không được vậy thì năm năm, năm năm không được vậy thì mười năm, mười năm không được vậy mười lăm năm.
Cô và Giang Cung Tuấn là võ giả, tuổi thọ của võ giả dài hơn so với người bình thường rất nhiều..
Không có gì bất ngờ thì chuyện sống đến một trăm năm mươi năm sáu mươi năm không phải vấn đề.
Thời gian dài như vậy chắc chắn sẽ tạo ra được một thành tựu lớn.
Sau khi nghĩ đến nghĩ chuyện này, bản thân Đường Sở Vi cũng thấy hoảng sợ, cô bị suy nghĩ điên khùng của mình dọa sợ, cô lập tức khởi động Thượng Thanh Quyết.
Đầu óc dần trở nên thanh tỉnh, dục vọng trong lòng cũng dần dần tiêu tan.
“Xem ra máu rùa vẫn mang đến rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến mình” Đường Sở Vi nhỏ giọng thì thào, tự lẩm bẩm: “Trước đây, mình. chưa từng có những suy nghĩ này, mình chỉ muốn cùng Giang Cung Tuấn trải qua cuộc sống đơn giản, thoải mái không bó buộc, bây giờ lại muốn thống trị thế giới”.
Vẻ mặt Đường Sở Vi buồn bã.
Cô còn đang học Thượng Thanh Quyết mà còn có suy nghĩ điên rồ như thế, cô khó mà tưởng tượng những võ giả không học Thượng Thanh Quyết nhưng đã hấp thu nội đan Linh Quy thì sẽ biến thành như thế nào.
Không biết những người sau khi đã hấp thụ, luyện hóa Linh Quy thì sẽ điên rồ đến mức nào.
“Hít!”
Cô hít sâu một hơi, cầm kiếm Chân Tà lên rồi đứng dậy, xoay người bước ngoài, rồi lái xe đến nhà họ Giang lần nữa.
Sau khi Giang Cung Tuấn đi, Giang Vô Song vẫn luôn ngồi ở phòng khách của nhà họ Giang.
Cô ta đang suy nghĩ đến mức nhập thần. Đã ngồi hơn một tiếng đồng hồ.
Cho đến khi có tiếng bước chân vang lên, cô ta mới phản ứng, nhìn thấy Đường Sở Vi..
Thấy Đường Sở Vi đến, cô ta cũng không kinh ngạc chút nào, vẻ mặt rất bình tĩnh, chỉ vào sô pha: “Nào, ngồi đi”.
Đường Sở Vi ngồi xuống, đặt kiếm Chân Tà lên bàn. Giang Vô Song liếc nhìn kiếm Chân Tà, khẽ cong môi.
“Biết tôi tới sao?” Đường Sở Vi nhìn Giang Vô Song.
“Hì”
Giang Vô Song cười thản nhiên, nói: “Sở Vi, cô đến thủ đô đã hai tháng rồi, mua một căn nhà, hai tháng nay cô vẫn luôn ở trong căn nhà đó không đi ra ngoài, nhưng đó chỉ là mặt ngoài”.
“Ồ?” Đường Sở Vi không khỏi liếc nhìn Giang Vô Song nhiều hơn.
Giang Vô Song rơi vào trong suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Hai tháng trước, khi cô mới đến thành phố Tử Đằng, nhà họ Giang còn có một Giang Lưu tranh giành vị trí tộc trưởng với tôi, sau khi cô đến, cô nói xem có khó hiểu không?
Đường Sở Vi không nói, chỉ nhìn Giang Vô Song.
Giang Vô Song tiếp tục nói: “Vào đêm đó, nhà họ Giang có người ngoài xông vào thực lực người này rất mạnh, cho dù Giang Lưu thất cảnh cũng bị đưa đi, ngay sau đó sau khi Giang Lưu trở về thì nhường vị trí tộc trưởng cho tôi, Giang Lưu thì đưa người nhà họ Giang của anh ta theo từ Nam Lĩnh rời đi”.
Mà người nhà họ Giang nói người đưa Giang Lưu đi có cầm một cây kiểm màu đen”
Cô ta nhìn kiếm Chân Tà ở trên bàn.
“Ban đầu, tôi đã từng nghi ngờ cô”
“Nhưng, tôi thấy chuyện này không chân thật bởi vì cô không có sức mạnh này
“Nhưng sau khi tôi lên làm tộc trưởng nhà họ Giang thì con đường sau đó càng ngày càng thuận lợi. Cho dù bàn chuyện hợp tác làm ăn. cũng đều thương lượng rất dễ dàng”.
“Ngay sau đó, Cổ Võ Giới xuất hiện một Thiên Môn”.
“Chưa có từng nhìn thấy môn chủ của Thiên Môn đó, bên ngoài chỉ đồn rằng môn chủ Thiên Môn sử dụng một thanh kiếm màu đen, mà kiếm thuật của cô ta rất kỳ diệu”.
“Người ta đồn rằng không có ai có thể đỡ được một kiếm, và không ai có thể chịu được hơn một chiêu của môn chủ Thiên Môn”
Đường Sở Vi bình tĩnh, hỏi: “Cô muốn nói gì?”.
Giang Vô Song cười nói: “Cảm ơn cô đã bí mật giúp đỡ tôi hai tháng nay, nếu không tôi không thể ngồi vững chắc vị trí tộc trưởng của nhà họ Giang, càng không thể đạt được thành tựu của ngày hôm nay”
“Cô cho rằng tôi đang giúp cô?”.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Giang Vô Song hỏi ngược lại: “Ban đầu tôi nghi ngờ cô, nhưng ngay sau đó tôi đã lập tức bác bỏ suy nghĩ này, nhưng sau đó tôi suy nghĩ kỹ lại, cô bị dính máu rùa, mà máu rùa lại quá thần kỳ, lúc đó vì giết Linh Quy nên đã điều động rất nhiều cường giả đến tranh đoạt nội đan, rất nhiều cường giả đã bị thương, thậm chí chết. Là máu của Linh Quy đã khiến công lực của cô tăng cao, trực tiếp chen vào hàng ngũ mạnh nhất”.
Giang Vô Song nhìn chằm chằm Đường Sở Vi, chất vấn cô: “Vì sao giúp tôi?”.
Vấn đề này đã quấy rầy cô ta một thời gian dài. Nhưng vẫn chưa có cơ hội hỏi Đường Sở Vi. Lúc này Đường Sở Vi đã đến vậy cô ta phải hỏi cô chuyện này.
“Cô rõ ràng biết tôi thích Giang Cung Tuấn, tại sao cô vẫn giúp tôi ngồi chắc vị trí tộc trưởng của nhà họ Giang?
“Bởi vì con đường tiếp theo của Giang Cung Tuấn sẽ rất gian nan, kẻ thù mà anh ấy đối mặt rất đáng sợ, cô có thể giúp được anh ấy” Đường Sở Vi nhẹ giọng nói.
“Hóa ra là như vậy? Giang Vô Song đột nhiên hiểu ra.
Cô ta vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được mục đích của Đường Sở Vi.
Vì cô ta đã suy nghĩ hướng ngõ cụt. Cô ta nghĩ Đường Sở Vi sẽ chỉ muốn tìm mọi cách để xa lánh cô ta vì cô ta tình địch của Đường Sở Vi.
Không ngờ Đường Sở Vi vì Giang Cung Tuấn nên giúp đỡ cô ta. Giang Vô Song hỏi: “Lần này cô tìm tôi có chuyện gì sao?”