CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Giang Vô Song không bất ngờ chuyện Đường Sở Vi lại đến nhà họ Giang. Theo suy đoán của cô ta, Đường Sở Vi chắc chắn sẽ đến nhà để hỏi tội.

Vì cô ta sớm đã biết thân phận của Đường Sở Vi. Cô là môn chủ của Thiên Môn.

Với địa vị và sức mạnh của Đường Sở Vi hiện nay thì nhìn thấy một người phụ nữ ở trong vòng tay người đàn ông mình yêu, thì sao có thể không đến tìm cô ta để tính sổ được.

Bây giờ cô ta lại có chút không đoán được tâm tư của Đường Sở Vi.

“Cũng không có chuyện gì” Đường Sở Vi nhẹ nhàng nói: “Tôi đến là muốn nói với cô, kế tiếp cô phải cố hết sức để giúp đỡ Giang Cung Tuấn, tôi có thể khiến cô ngồi vững vị trí tộc trưởng của nhà Giang thì cũng có thể kéo cô xuống được”.

Nói xong cô đứng dậy bỏ đi. Đi tới cửa, lại dừng lại, rồi quay đầu nhìn Giang Vô Song.

“Còn nữa, cô đừng dụ dỗ chồng tôi, đừng để tiền mất tật mang” Nói xong cô xoay người rời đi. Giang Vô Song ngồi nhìn Đường Sở Vi rời đi. Sắc mặt cô ta dần dần trở nên ngưng trọng.

Mặc dù từ lâu cô ta đã đoán rằng người giúp cô ta là Đường Sở Vi, đoán được Đường Sở Vi là môn chủ của Thiên Môn, nhưng đây vẫn luôn là suy đoán, vẫn chưa được chứng thực.

Bây giờ Đường Sở Vị thừa nhận, cảm giác trong lòng cô ta khó mà nói nên lời.

Lúc lần đầu biết về Đường Sở Vi, còn là biết từ Giang Cung Tuấn rằng Đường Sở Vi lúc đó là một cô gái mềm mại.

Cứu Giang Cung Tuấn nên bị hủy hoại dung nhan, chịu rất nhiều đau khổ, ủy khuất.

Sau khi khôi phục vẻ ngoài, lại xuất hiện rất nhiều biến cố, bị người đàn ông khác thèm muốn, mấy lần suýt nữa không giữ được trinh tiết.

Chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, Đường Sở Vi đã trưởng thành một cách đáng sợ đến mức này, trở thành cường giả hàng đầu ở Cổ Võ Giới.

Bây giờ cô ta so với Đường Sở Vi không hề có chút ưu thế. Muốn giành được Giang Cung Tuấn từ Đường Sở Vi khó như lên trời.

Tuy trong quan niệm cô ta đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của Đường Sở Vi. Nhưng Đường Sở Vị trưởng thành ở giới thế tục, từ nhỏ đã được hun đúc quan niệm một chồng một vợ, tuyệt đối không cho phép chia sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác.

“Nhức đầu”. Giang Vô Song nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.

Đường Sở Vị trưởng thành quá nhanh, sắp đè bẹp cô ta ở mọi phương diện rồi.

Lần này nếu không phải có Đường Sở Vị âm thầm giúp đỡ thì cô ta chưa chắc có thể ngồi vững vị trí tộc trưởng nhà họ Giang.

“Thật sự là thực lực có thể giải quyết mọi chuyện” Giang Vô Song thở dài.

Đồng thời lúc Đường Sở Vi đến tìm Giang Vô Song thì Giang Cung Tuấn cũng liên lạc với Khai Hiểu Đình.

Nhưng số điện thoại của cô ta đã là số trống.

Giang Cung Tuấn cau mày, lẩm bẩm: “Chuyện gì vậy nhỉ, sao lại là số trống, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?”

Anh kiểm tra lại số điện thoại.

Số điện thoại vẫn luôn được lưu trong điện thoại, chưa từng thay đổi. Sau khi kiểm tra thấy không sai thì vẻ mặt của anh càng lúc càng đông lại, anh đoán rằng cô ta đã bị gia chủ nhà họ Đào bắt lại, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì lúc anh rời khỏi thủ đô.

Nếu không thì gọi điện thoại cho Khai Hiểu Đông sẽ không là số trống. Anh đến căn nhà cho thuê trước kia Khai Hiểu Đình ở. Người ở đây đã đi từ lâu, anh tìm thấy chủ nhà hỏi.

“Hai mẹ con anh hỏi đã rời đi từ năm ngoái rồi, hình như có ai đó đến tìm bọn họ gây rắc rối”

Nghe được lời chủ cho thuê nhà nói, Giang Cung Tuấn càng chắc chắn suy đoán trong lòng.

Sau khi anh rời khỏi thủ đô đến phái Thiên Sơn thì cô ta bị gia chủ nhà họ Đào bắt, và có người đến tìm Khai Hiểu Đình và mẹ cô ta.

“Thứ công ty ba kế cô ta nghiên cứu ra rốt cuộc là thứ gì, sao lại được nhiều người quan tâm như vậy?”

Giang Cung Tuấn nghi ngờ lẩm bẩm trong miệng. Sau đó, anh vội vã đến khu quân sự. Khu quân sự, văn phòng của Thiên Soái.

“Anh”

Ngô Huy đẩy cửa bước vào, hỏi: “Anh, có chuyện gì mà em gọi em gấp vậy?”

“Ngô Huy, lập tức đi điều tra công ty khoa học công nghệ Tân Lam, tôi muốn biết công ty này làm gì, và thân phận bối cảnh của Triệu Tuân ông chủ công ty này”.

Trước kia quân khu cũng đã từng điều tra công ty này, nhưng chỉ điều tra nguyên nhân phá sản chứ không điều tra những chuyện khác.

Công ty này phá sản là vì bị nhà họ Đào nhắm trúng công nghệ mới được nghiên cứu ra rồi làm phá sản.

Còn Triệu Tuân ông chủ của công ty này thì bị mất tích.

Xét về việc nhà họ Đào không ngừng tìm Khai Hiểu Đình gây rắc rồi thì Triệu Tuân vẫn còn sống, nhưng đã đem công nghệ mới được nghiên cứu này giấu đi.

“Vâng, em lập tức đi điều tra” Ngô Huy gật đầu, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Sau khi rời đi, Ngô Huy sử dụng đặc quyền của Quân Xích Diễm, bắt đầu điều tra công ty công nghệ Tân Lam.

Giang Cung Tuấn không rời đi, vẫn ở trong tòa nhà quân khu để đợi. Đợi hai giờ.

Hai giờ sau, Ngô Huy trở lại mang theo một tập tài liệu, đưa cho Giang Thần, nói: “Lão đại, đây là tất cả tư liệu của công ty khoa học công nghệ Tân Lam, bao gồm thông tin tư liệu chi tiết của ông chủ của khoa học công nghệ Tân Lâm”

“Ừm” Giang Cung Tuấn nhận lấy, nói: “Ngô Huy, đi điều tra thêm một người” Ngô Huy hỏi: “Ai?”

Giang Cung Tuấn nói: “Khai Hiểu Đình con gái của ông Khai, ba kế của cô ấy chính là Triệu Tuân ông chủ của khoa học công nghệ Tân Lam. Sau khi công ty khoa học công nghệ Tân Lam phá sản, Triệu Tuân cũng giấu đi tư liệu, không ít người nhắm vào mẹ con Khai Hiểu Đình, bây giờ cô ấy đã mất tích, điện thoại cũng biến thành số trống”

“Vâng, em lập tức đi điều tra”.

Sau khi Ngô Huy biết được đó là con gái của ông Khai thì đột nhiên trở nên căng thẳng.

Ông Khai chính là tướng quân của Nam Cương, bây giờ đã hy sinh vì đất nước, con gái của ông ấy tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.

Còn Giang Cung Tuấn thì mở tư liệu ra xem.

Khoa học công nghệ Tân Lam là một công ty làm nghiên cứu khoa học, lĩnh vực nghiên cứu là chip điện thoại di động, được thành lập cách đây mười năm..

Triệu Tuân từng là kỹ sư trưởng của một công ty điện thoại có thương hiệu, sau đó từ chức và thành lập khoa học công nghệ Tân Lam.

Những năm gần đây cũng kiếm lời được không ít tiền. Nhưng tiền ông ta kiếm lời đều bỏ vào việc nghiên cứu, thông tin hồ sơ rất đơn giản.

Từ thông tin này, Giang Cung Tuấn không thể đánh giá được công nghệ mà Khoa học công nghệ Tân Lam nghiên cứu ra rốt cuộc là thứ gì, vì sao lại bị nhiều người dòm ngó như vậy.

Anh có thể đoán đại khái có lẽ có liên quan đến chip điện thoại. Anh không rõ về khía cạnh điện thoại, có thể nói là dốt đặc cán mai.

“Phải tìm một người thông thạo chuyện này để hỏi” Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm. Người khác có thể không biết, nhưng Đào Văn Hưng chắc chắn biết.

Nếu ông ta không biết thì ông ta sẽ không ra tay với khoa học công nghệ Tân Lam.

Anh rời khỏi tòa nhà văn phòng đi đến nhà tù của quân khu.

Đây là nơi chuyên giam giữ các tội phạm trong tội, và cũng là nơi giam giữ Độc Bộ Vân trước kia. Nơi này được canh phòng nghiêm ngặt, ba bước thì có một chốt gác, năm bước thì có một trạm canh gác.

“Thiên soái”. Giang Cung Tuấn đi tới, chiến sĩ canh giữ ở cửa chỉnh tề chào.

Giang Cung Tuấn hơi xua tay, nói: “Vất vả rồi, mở cửa phòng giam ra, tôi muốn gặp Đào Văn Hưng

“Vâng”. Một người chiến sĩ lấy chìa khóa mở cửa sắt của nhà tù.

Bởi vì lần trước Độc Bộ Vân bị uy hiếp ở đây nên thiết bị ở hầm giam. được đổi mới, ngoài cửa sắt ra còn thêm không ít cửa mật mã và cửa vân tây.

Ngay cả một bệ phóng tên lửa cũng chưa chắc có thể làm nổ tung cánh cửa.

Sau khi cánh cửa sắt được mở ra, mấy người phụ trách canh gác đi tới, lần lượt nhập mật khẩu mở cửa, sau đó dùng dấu vân tay mở cửa.

Sau khi mở mấy cánh cửa liên tiếp, Giang Cung Tuấn mới bước vào hầm giam.

Trong hầm giam tối tăm và ẩm thấp.

“Chít chít chít” Còn có tiếng chuột kêu. Giang Cung Tuấn bước đến dọa mấy con chuột chạy xung quanh.

Dưới sự dẫn đường của chiến sĩ Quân Xích Diễm, Giang Cung Tuấn đã đến được nơi giam giữ Đào Văn Hưng.

Đào Văn Hưng đang ngủ trên chiếu dưới đất, nghe được tiếng bước chân, ông ta ngồi dậy, nhìn thấy Giang Cung Tuấn xuất hiện ngoài cửa sắt thì không nhịn được bò dậy xông tới.

Hai tay cầm lấy cổng sắt, tức giận rống lên: “Giang Cung Tuấn, tên khốn kiếp, mau thả tôi ra ngoài, nếu không tội giết cả nhà anh”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi