Sau khi ngồi máy bay mười mấy tiếng, cuối cùng Giang Cung Tuấn đã trở lại kinh đô Đoan Hùng.
Lúc anh trở lại kinh độ, chính là buổi sáng.
Dựa theo hành trình sắp xếp, lần này sau khi trở lại Đoan Hùng, anh cần họp tại quân đội, phát biểu, tổng kết một chút tâm đắc trên hội giao lưu quân sự hai nước lần này.
Nhưng anh nào có rảnh như vậy. Anh trực tiếp giao cho Ngô Huy đi xử lý. Sau đó anh không ngừng nghỉ tiến về nhà Sở Vi.
Đường Sở Vi cũng đã tính chuẩn thời gian, biết thời gian Giang Cung Tuấn trở về.
Khi Giang Cung Tuấn đi tới nhà Đường Sở Vi, cửa viện đã mở ra, anh đi thẳng vào.
Chỉ thấy trong sân, một cô gái tuyệt mỹ mặc váy áo bó sát người, dáng người cao gầy, đang cầm một cái kéo, cắt tỉa hoa có trong sân.
Đây chính là Đường Sở Vi.. Đường Sở Vi phát hiện Giang Cung Tuấn đến, buông kéo xuống rồi đi tới.
Hai tay cô ôm đầu Giang Cung Tuấn, lại hôn lên mặt anh một cái.
Gương mặt xinh đẹp của cô nở nụ cười ngọt ngào, hỏi: “Ông xã, anh trở về sao không nói trước với em, để em còn đích thân xuống bếp bày tiệc chào đón anh. Lần này anh đi Đại Ưng thuận lợi chứ?”
Giang Cung Tuấn được cô ôm lấy.. Anh có thể ngửi thấy hương thơm trên người Đường Sở Vi. Anh cau mày. Mùi hương này, sao lại không giống?
“Sở Vi, em phun nước hoa lên người sao, sao trước kia anh chưa từng ngửi thấy nước hoa này, hình như không giống nước hoa trên người em trước đó?”
“Đúng vậy.” Đường Sở Vi vừa cười vừa nói: “Trước đó em có dùng một chút, đây là loại Vô Song đề cử cho em, em cảm thấy rất tốt, nên liền dùng, mà em đã dùng mấy tháng rồi, làm sao vậy, trước đó anh không ngửi thấy được sao?”
Đường Sở Vi cười, bỗng nhiên liền bóp lấy mặt anh.
“Giang Cung Tuấn, anh được lắm. Trước đó khi anh chưa đi, chúng ta đã ở chung vài ngày, còn triền miên mấy lần, anh lại không ghi nhớ được mùi hương trên người em”
Đường Sở Vi vừa nói như vậy, ký ức của Giang Cung Tuấn liền có hơi lẫn lộn.
Anh đúng là không nhớ rõ, trước đó khi chưa rời khỏi kinh đô, mùi hương trên người Đường Sở Vi là loại gì.
Anh cũng chưa từng cố gắng chú ý.
Nếu không phải anh có hoài nghi với thân phận của môn chủ phái Thiên Môn, anh căn bản sẽ không nghĩ đến những thứ này.
“Anh có việc hỏi em, vào nhà rồi nói.” Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi đi vào nhà. Đường Sở Vị căng thẳng trong lòng. Cô biết Giang Cung Tuấn muốn hỏi điều gì. Nhưng cô lại rất khiếp sợ.
Sau khi vào nhà, Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế sa lon, mà Đường Sở Vi thì đi rót một chén nước ấm cho Giang Cung Tuấn. Sau khi đưa cho anh, cô ngồi ở một bên, hỏi: “Ông xã, làm sao vậy, anh muốn hỏi điều gì?”
“Đúng rồi, Chân Tà kiếm của em đâu?” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi..
“A, chuyện này…”
Đường Sở Vi vừa cười vừa nói: “Ông xã không phải đã nói Chân Tài kiếm là tà vật sao, trước đó em đã vứt rồi”
“Vứt rồi?”. Giang Cung Tuấn sững sờ. Vậy thì không khỏi quá khéo.
Anh nhớ kỹ sau khi đến kinh đô, anh đã từng nhìn thấy Chân Tà kiếm, sao anh đi Đại Ưng một chuyến trở về, Đường Sở Vi đã vứt rồi.
Không trùng hợp như vậy chứ, Chân Tà kiếm cô vứt đi lại bị môn chủ phái Thiên Môn nhìn thấy rồi?
“Kỳ thật, cũng không coi là vứt đi.” Đường Sở Vi vuốt khẽ mái tóc màu đen tản mạn trước ngực, nói: “Chính là Vô Song tới tìm em, nói thanh kiếm này thật sự rất tà ác, để em giao cho cô ấy xử lý. Em suy nghĩ, em giữ lại cũng không có tác dụng gì, liền cho cô ấy, sau đó Vô Song nói với em, cô ấy vứt thanh kiếm rồi. Còn vứt ở đâu, em cũng không rõ ràng lắm”.
Nói xong, cô nhìn Giang Cung Tuấn, gương mặt tràn đầy quái dị.
“Ông xã, làm sao vậy, sao đột nhiên anh lại hỏi về Chân Tà kiểm? Nếu không em gọi điện thoại cho Vô Song, để cô ấy tới đây một chút, nói với anh nói Chân Tà kiếm nhét vào chỗ nào.”
Giang Cung Tuấn kéo tay Đường Sở Vi một cái. Lòng bàn tay anh huyễn hóa ra chân khí mạnh mẽ, luồng chân khí này tiến vào trong cơ thể Đường Sở Vi.
“Ông xã, anh làm gì vậy?” Đường Sở Vi lập tức hoảng hồn. Giang Cung Tuấn đang thử thăm dò thực lực của Đường Sở Vi.
Dưới sự thăm dò của anh, anh phát hiện, chân khí của Đường Sở Vi hiện tại rất mạnh, phát hiện Đường Sở Vi đã đả thông kinh mạch toàn thân, bước vào cảnh giới thứ năm, thậm chí có dấu hiệu bước sang cảnh giới thứ sáu.
Đường Sở Vi bối rối, mấy giây sau mới thở dài một hơi, cười nói: “Ông xã đang kiểm tra thực lực của em à. Khoảng thời gian này em ở kinh đô, em không lười biếng chút nào, luôn dốc lòng tu luyện, hiện tại em đã bước vào cảnh giới thứ năm rồi.”
Giang Cung Tuấn cũng thăm dò ra độ mạnh yếu chân khí của Đường Sở Vi.
Cảnh giới thứ năm, sắp lên cảnh giới thứ sáu. Đây quả thật là rất mạnh. Nhưng so với môn chủ phái Thiên Môn thì kém xa.
Thực lực như thế, ngay cả một chiêu của Âu Dương Lãng cô cũng không thể đỡ được, chớ nói chi là áp chế Âu Dương Lãng và Đệ Nhất Huyết Hoàng.
“Ừ, không tệ”
Giang Cung Tuấn lộ ra vẻ tán thưởng trên mặt, nói: “Không nghĩ tới Sở Vi nhà anh còn là một thiên tài tu luyện, mới luyện võ không bao lâu, đã bước vào cảnh giới thứ năm rồi.”. Truyện Khoa Huyễn
Sau khi thông qua thăm dò, Giang Cung Tuấn cũng xác định, môn chủ phái Thiên Môn không phải Đường Sở Vi.
Mặc dù đủ loại dấu hiệu đều biểu hiện, môn chủ phái Thiên Môn chính là Đường Sở Vi.
Nhưng thực lực giữa hai bên cách xa quá nhiều.
Nếu đã không phải, vậy môn chủ phái Thiên Môn này rốt cuộc là người nào?
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Chợt vứt bỏ đi ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, nói: “Anh đi nhà họ Giang một chuyển, tìm Giang Vô Song hỏi một số việc”
“Vâng.”
Đường Sở Vi gật đầu, nói: “Anh về sớm một chút, em ra ngoài mua thức ăn, nấu cơm xong chờ anh trở về ăn”
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó anh liền đi ra ngoài.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời đi, Đường Sở Vi lập tức gọi điện thoại cho Giang Vô Song.
“Vô Song, lát nữa Giang Cung Tuấn sẽ đi tìm cô, tôi nói với anh ấy, tai đem Chân Tà kiếm cho cô, giao cho cô xử lý, cô đừng làm cho tôi bị lộ tẩy..”
Cô đơn giản nói chuyện này một lần. “Tôi biết”
Giang Vô Song lời thề son sắt mở miệng nói: “Tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ thân phận của cô.
Nói xong, cô ta liền cúp máy. Sau khi cúp máy, cô ta chờ ở nhà họ Giang trong chốc lát. Ước chừng trôi qua hơn nửa giờ, Giang Cung Tuấn xuất hiện. Nhà họ Giang gia, sảnh tiếp khách.
Giang Vô Song vừa cười vừa nói: “Anh Giang, lần này anh đi Đại Ưng còn thuận lợi chứ?”
“U”
Giang Cung Tuấn nhẹ gật đầu, nói: “Vẫn được, đúng rồi, Chân Tà kiếm đâu?”
“Sao đột nhiên anh lại hỏi Chân Tà kiểm?” Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn một cái, nói: “Em cảm thấy đó là một thanh tà kiếm, trước đó liền đi tìm Sở Vi, để Sở Vị đưa thanh kiếm cho em. Em muốn hủy thanh kiểm này, nhưng làm thế nào cũng không thể hủy đi, nên đã vứt rồi”
“Em vứt đi đâu rồi?”. Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song.
Giang Vô Song vẻ mặt thành thật nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Nhất định là nơi rừng sâu núi thẳm”
“Thật à?” Giang Cung Tuấn có chút không tin. “Đương nhiên” Giang Vô Song đầy mặt nghiêm túc hỏi: “Sao đột nhiên anh lại hỏi về Chân Tà kiếm”.
Giờ phút này, chuông điện thoại của Giang Vô Song vang lên. Cô ta nhanh nhẹn cầm lấy điện thoại di động, sau khi nhìn thấy tin tức trong đó, sắc mặt cô ta trở nên nghiêm nghị.
Giang Cung Tuấn phát hiện sắc mặt cô thay đổi, không khỏi hỏi: “Em làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”.
Gương mặt Giang Vô Song nghiêm nghị, nói: “Vừa rồi có tin tức truyền đến, giới cổ võ lại xảy ra chuyện, có một môn phái bị diệt”
“Môn phái nào?” “Huyết Môn.”
Giang Vô Song nói: “Môn phái này cũng là một cái môn phái mạnh mẽ ở giới cổ võ, nhưng đây cũng là một tà phái. Vừa rồi có tin tức truyền đến, môn chủ phái Thiên Môn cũng xuất hiện tại Huyết Môn, diệt Huyết Môn”
Nói xong, cô ta còn cầm điện thoại, mở ra tin tức vừa nhận được, đưa cho Giang Cung Tuấn xem.
Trong đó, còn có mấy tấm ảnh chụp. Người trong tấm hình chính là môn chủ phái Thiên Môn, người này mang mặt nạ quỷ, cầm Chân Tà kiếm.
Nhìn thấy người nọ, Giang Cung Tuấn đã xác định, đây chính là môn chủ phái Thiên Môn.
Anh cũng hoàn toàn thở dài một hơi. Xem ra suy đoán của anh là sai lầm. Đường Sở Vi không phải môn chủ phái Thiên Môn.