CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Sau khi biết Đường Sở Vi không phải môn chủ phái Thiên Môn, Giang Cung Tuấn thở dài một hơi.

Nhưng trong lòng anh cũng có chút thất vọng. Trong tiềm thức của anh, anh vẫn là hi vọng môn chủ phái Thiên Môn là vợ của mình. Có một người vợ mạnh mẽ như thế, anh không cần phấn đấu, cũng có thể ăn bám rồi. Anh lắc lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.. “Đúng rồi, em có biết Thiên Danh Hội không?” Giang Cung Tuấn nhìn xem Giang Vô Song hỏi. “Thiên Danh Hội?”

Giang Vô Song nghi ngờ nhìn Giang Cung Tuần một lần, hỏi: “Đang êm đẹp, anh hỏi Thiên Danh Hội làm gì?”

Giang Cung Tuấn nói: “Lần này anh đi Đại Ưng, điều tra ra một số chuyện, có chút liên quan với Thiên Danh Hội”.

Giang Vô Song nghĩ nghĩ rồi nói: “Em từng nghe ông nội nói, đó dường như là một tổ chức trăm năm trước, hội trưởng là một kẻ b*n n**c, chuyên môn phục vụ cho nước địch. Sau khi Đoan Hùng lập quốc, Thiên Danh Hội cũng biến mất không thấy tăm tích.”

“Em có thể vận dụng mạng lưới tình báo của nhà họ Giang thẩm tra giúp anh một chút không?”

Hiện tại Giang Cung Tuấn cấp bách muốn biết hành tung của đám chuột hoàng Thiên Danh Hội.

Mặc dù giáo phái Thái Nhất vẫn đang tra, nhưng thêm một người tra, tốc độ có kết quả sẽ nhanh hơn một chút.

“Được, em giúp anh lưu ý một chút.” “Đúng rồi, mấy ngày nay, tình huống kinh đô thế nào?”

Trước đó Giang Cung Tuấn gióng trống khua chiêng rời đi, anh biết, sau khi anh rời đi, kinh đô chắc chắn sẽ không thái bình..

Hiện tại anh đã trở về, nhưng vừa về đến nơi liền đi tới nhà họ Giang, mà chưa đi hỏi thăm, chưa điều tra tình huống hiện tại của kinh đô.

Nghe vậy, sắc mặt Giang Vô Song trở nên nghiêm nghị..

Cô ta suy nghĩ mấy giây mới nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Tình huống không phải rất lạc quan, nói về thương hội Đại Đông trước đi. Ngay sau khi anh rời Đoan Hùng, phó hội trưởng của thương hội Đại Đông bỗng nhiên xuất hiện, bắt đầu chỉnh đốn thương hội Đại Đông nhìn như năm bè bảy mảng. Trải qua thời gian chỉnh đốn mấy ngày, thương hội Đại Đồng chậm rãi từ năm bè bảy mảng biến thành bền chắc như thép”

“Phó hội trưởng là ai?” Vẻ mặt Giang Cung Tuấn nghiêm túc.

Giang Vô Song nói: “Là Thiên, một trong bốn cường giả đứng đầu dưới cờ hội trưởng thương hội Đại Đông – Vương của Đoan Hùng trăm năm trước, người sau lưng Vương hiện tại, sư phụ của ngài Long”.

Giang Cung Tuấn cau mày.. Chuyện này đối với anh, tuyệt đối không phải là một tin tức tốt. “Còn có gì nữa?”

Giang Vô Song tiếp tục nói: “Còn có chuyện của quân đội các anh nữa. Mấy ngày nay nhân sự quân đội không ngừng biến động, không ít tướng quân cấp bậc tương đối cao nhảy dù đến, hơn nữa còn xuất hiện một quân đội hoàn toàn mới”

“Quân đội hoàn toàn mới?”Giang Cung Tuấn nghi hoặc, hỏi: “Quân đội gì?”

Giang Vô Song giải thích nói: “Nhánh quân đội này, tên là Quân Hồn. Căn cứ tình báo mà nhà họ Giang có được, thành viên của Quân Hồn đều là cổ võ giả. Thành viên của họ không phải rất nhiều, hiện tại đại khái khoảng mười nghìn người, chiếm khoảng một phần hai mươi lăm trên tổng số cổ võ giả của Đoan Hùng”

Giang Cung Tuấn rất bình tĩnh dò hỏi: “Tông thống lĩnh của Quân Hỗn là ai, nhảnh quân đội mới xây dựng này có quyền lực gì?”

Giang Cung Tuấn xoa huyệt Thái Dương.

Anh là Long Vương, là tổng thống lĩnh của quân Hắc Long, còn là tổng thống lĩnh của quân Xích Diễm.

Địa vị của anh là số một số hại trong quân đội, thậm chí có thể nói là người đứng đầu quân đội.

Dựa theo quy trình, tướng quân nhảy dù đến nhậm chức, đều cần anh ký tên đồng ý.

Nhưng bây giờ lại có người lách qua anh, một vài tướng quân nhảy dù đến, bây giờ dưới tình huống anh không biết rõ tình hình, còn làm ra một Quận Hồn.

Quận Hồn này được ai làm ra? Là Vương hiện tại sao? Hay là Vương trăm năm trước? Hay là Âu Dương Lãng của phe phái Cổ Môn?

“Em biết sau khi anh trở lại, chắc chắn sẽ hiểu rõ những chuyện này, cho nên em cố ý lưu ý giúp anh một chút.” Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Anh nhất định không nghĩ ra tổng thống lĩnh của Quận Hồn là ai đâu.”

“Được rồi, em đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là ai?” Giang Vô Song từng chữ từng chữ nói: “Ông nội của em, Giang Quốc Đạt” “Cái gì?”

Giang Cung Tuấn kinh ngạc, bỗng nhiên đứng dậy, trên gương mặt lộ vẻ kinh ngạc và khó mà tin nổi, hỏi: “Giang Quốc Đạt, em nói tổng thống lĩnh của Quân Hồn là Giang Quốc Đạt?”

“Đúng vậy”

Giang Vô Song thở dài nói: “Ông nội biến mất hơn hai tháng, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện, vừa xuất hiện chính là tổng thống lĩnh của Quân Hồn, không biết người sau lưng Quận Hồn là ai nữa”

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn càng ngày càng nghiêm nghị. Anh ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc, đốt lên. Khói thuốc quấn quanh đầu ngón tay anh..

Giang Vô Song tiếp tục nói: “Em đã thăm dò rồi, quyền lực của Quân Hồn cực lớn, từ tin tức hiện tại truyền ra thì thấy được, cho dù là tổng thống lĩnh của năm đại quân khu, dưới tình huống cần thiết, cũng phải nghe Quận Hồn”

“Còn gì nữa?”.

Giang Cung Tuấn không đổi sắc mà dò hỏi.

“Còn có một số việc của quân khu, Đào Hoa luôn bị giam giữ trong nhà tù ngầm của quân đội đã được phóng thích vô tội, chính là Quân Hồn mang Đào Hoa từ trong nhà tù ngầm ra ngoài”

Giang Cung Tuấn tiếp tục hỏi: “Gần nhất bên phía Vương có động tĩnh gì không?” “Không có động tĩnh, hết thảy bình thường” “Ừ, anh biết, anh đi về trước” Giang Cung Tuấn mang theo tâm tình nghiêm trọng đứng dậy. “Anh chờ một chút.” Giang Vô Song kịp thời gọi anh lại. Giang Cung Tuấn quay người nhìn Giang Vô Song.

Giang Vô Song cũng đứng dậy, nhắc nhở: “Ông nội, cũng chính là Giang Quốc Đạt, người này không đơn giản. Em hiểu rất rõ ông ta, lòng dạ ông ta quá sâu. Trước đó ông ta đã cướp đoạt nội đan linh quy của lão tổ Giang Phùng, hiện tại ông ta chắc chắn đã luyện hóa nội đan rồi, tu vi nhất định đã bước vào cảnh giới thứ tám. Hiện tại ông ta lại là tổng thống lĩnh của Quận Hồn, anh thân là tổng thống lĩnh của quân Xích Diễm, sau này chắc chắn sẽ phải liên hệ với ông ta, anh cẩn thận một chút.”

Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song, hỏi: “Em đã gặp Giang Quốc Đạt chưa?” “Em chưa”. “Được rồi, anh biết, anh sẽ cẩn thận.”

Giang Cung Tuấn nói xong, liên xoay người rời đi. Anh mang theo tâm tình nghiêm trọng, đi về Tử Hợp Viện, chỗ ở của Đường Sở Vi. Giờ phút này, Đường Sở Vi đang ở nhà.

Cô đã đi mua đồ ăn về, mặc trang phục bình thường trên người, buộc tạp dề, mái tóc đen dài tùy ý thả sau ót, ra dáng bà chủ gia đình.

Giờ phút này, điện thoại của cô vang lên. Cô kịp thời tắt khí ga, lấy điện thoại ra nhìn. Đó là cuộc gọi đến từ một dãy số thần bí.

Nhìn thấy dãy số này, trên gương mặt xinh đẹp của cô mang vẻ nghiêm trọng. Sau khi do dự một chút, cô vẫn nhận điện thoại.

“Chuyện gì?” Cô trầm giọng hỏi.

“Môn, môn chủ, tôi đã dựa theo lời dặn của ngài làm việc, nhưng Chân Tà kiếm quá quỷ dị. Cho dù tôi tu luyện Thượng Thanh Quyết mà môn chủ truyền thụ cho, cũng không thể sử dụng trong thời gian dài, một khi sử dụng thời gian dài, tôi sẽ bị lạc.”.

“Xong việc là tốt rồi, xong việc thì đừng động vào kiếm, anh lập tức đưa nó đi tổng bộ Thiên Môn, để vào trong Kiểm Trủng”

“Vâng, sau đó tôi phải làm cái gì?”

“Chờ tôi phân phó là được, không có chuyện lớn gì khác, thì đừng tuỳ tiện gọi điện thoại cho tôi”

Đường Sở Vị nói xong, liền cúp điện thoại. Sau đó cô xóa bỏ lịch sử trò chuyện. Cô đứng tại trong phòng bếp, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ u buồn nhàn nhạt. Cô đang lâm vào trong suy nghĩ.

Cô không biết, mình lừa gạt Giang Cung Tuấn như vậy. Sau này Giang Cung Tuấn biết rồi, có thể trách cô hay không.

Thế nhưng, cô không muốn Giang Cung Tuấn biết cô vì giúp anh, mà âm thầm làm ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn tu luyện công pháp tà ác.

Cô ngẩn ngơ một lát, mới lắc đầu, bỏ đi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, sau đó một lòng một ý đi nấu cơm, nấu đồ ăn..

Sau khi Giang Cung Tuấn trở về, Đường Sở Vị đã đốt cả bàn mỹ thực. Giang Cung Tuần ngồi trên ghế sa lon, im lặng ít lời.

Đường Sở Vị cầm bát đũa đi ra, sau khi để xuống, ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn, đầy mặt nhu tình, hỏi: “Ông xã, làm sao vậy, anh có tâm sự nặng nề?”

Giang Cung Tuấn kịp thời phản ứng, khẽ lắc đầu, nói: “Không có gì, ăn cơm trước đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi