CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Phái Thiên Sơn, Thiên điện. Tàng thư các. Trần Vũ Yến không ngủ.

Không biết vì sao trong khoảng thời gian gần đây cô ta vẫn luôn cảm thấy buồn bực không yên, nằm trằn trọc trên giường không ngủ được, vì thế liền rời giường, đi tới tàng thư các, tính. toán muốn đọc sách một chút.

Đứng nhìn nửa ngày, nhưng thế nào cũng không có ý định đi vào. Cộp cộp cộp. Có tiếng bước chân truyền đến.

Trần Vũ Yến ngồi ở ghế tầng thứ ba của tàng thư các, nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng đầu lên nhìn.

Cô ta lập tức đặt quyển sách trong tay xuống, đứng lên, kính cẩn gọi một tiếng: “Ba” “Ù.” Trần Phi Hùng đang đi tới liền gật đầu, cũng liếc mắt nhìn một cái. “Vẫn đang đọc cuốn sách này sao?” “Vâng.” Trần Vũ Yến cầm cuốn sách trên bàn lên.

Cuốn sách này rất dày, bìa hơi ố vàng, trên bìa viết vài chữ cổ, một câu chuyện kỳ từ lạ nghìn đời.

Cuốn sách này được biên soạn sau khi phái Thiên Sơn được thành lập, nó ghi lại những gì đã xảy ra trong từng thời kỳ của võ lâm cổ đại hàng nghìn năm, ghi lại những cường giả sinh ra trong từng thời kỳ, cũng ghi lại những tuyệt học của mỗi một cường giả trong từng thời kỳ..

“Không ngủ được nên con muốn đến tàng thư các đọc một chút.” Trần Vũ Yến nhẹ nhàng nói. “Vũ Yến, con đã trưởng thành rồi”.

Trần Phi Hùng nhìn về phía con gái lên tiếng nói: “Con cũng không còn trẻ nữa, ở tuổi này của nếu ở thế giới bình thường, con sớm đã lấy chồng sinh con rồi”

Khi nghe thấy điều này, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vũ Yến hơi ửng hồng. “Ba…” Cô ta xấu hổ cúi đầu.

Cô ta mới hai lăm tuổi. Điều này đối với một cổ võ giả mà nói thực sự vẫn còn rất trẻ, bởi vì tuổi thọ của cổ võ giả so với người thường sẽ cao hơn, hơn nữa không dễ bị bệnh, cũng không dễ chết như vậy.

Trần Phi Hùng cười nói: “Đúng rồi, Giang Cung Tuấn đến rồi.” “A?” Trần Vũ Yến rất ngạc nhiên. Vẻ mặt kinh ngạc của cô ta không che giấu được Trần Phi Hùng. Là một người ba, Trần Phi Hùng làm sao có thể không hiểu được suy nghĩ của con gái mình.

Kể từ khi gặp Giang Cung Tuấn lần trước, anh ta liền phát hiện, Trần Vũ Yến giống như người mất hồn, như thể linh hồn đã bị người nào câu đi rồi.

Trần Phi Hùng đem chuyện Giang Cung Tuấn đến phái Thiên Sơn đơn giản nói qua một lần.

“Cậu ta nhận được chiến thư, nhưng là của người nào thì hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm. Cậu ta sắp đi tới Nam Cường bế quan vài ngày, để chuẩn bị cho trận khiêu chiến kế tiếp. Ba muốn con cùng đi với cậu ta.”

“Con?”

Trần Vũ Yến sửng sốt một hồi, mấy giây sau mới phản ứng lại, hỏi: “Anh ấy đi ứng chiến, con đi theo làm gì?”

Vẻ mặt của Trần Phi Hùng cũng trở nên ngưng trọng, anh ta nghiêm mặt nói: “Lần này ba để con đi theo cậu ta, có một số mục đích.”

“Thứ nhất, Giang Cung Tuấn hiện giờ là người kiệt xuất nhất trong giới cổ võ, tuy cậu ta chưa tới ba mươi tuổi, nhưng thực lực đã xếp vào hàng cao trong giới cổ võ, hiện tại những người có thể đánh thắng được cậu ta cũng không phải nhiều”.

“Thứ hai, phái Thiên Sơn của chúng ta mỗi thế hệ sau ngày càng kém, khó có thể tưởng tượng được, sau lão tổ, ai có thể đưa phái Thiên Sơn tránh khỏi bão giông?”

Trần Vũ Yến kịp thời nói: “Không phải vẫn còn có ba sao?”

Trần Phi Hùng khẽ lắc đầu: “Ba không được, hiện giờ ba mới đến được cảnh giới thứ bảy, nếu như thực lực này so với trước kia, nhất định có thể một mình đảm đương một phía. Nhưng từ sau khi Linh Quy chết, không ít cường giả đã đoạt được nội đan của rùa thần, kế tiếp, đã đạt tới cảnh giới thứ tám, căn bản là chẳng nằm nhò gì”

Trần Vũ Yến cẩn thận lắng nghe.

Trần Phi Hùng nói tiếp: “Phải Thiên Sơn của chúng ta vẫn là một ngôi sao sáng trong giới cổ võ, ba không muốn để phái Thiên Sơn hủy hoại trong tay mình. Anh trai của con không chịu thua kém vài năm trước đã rời khỏi phái Thiên Sơn, hiện giờ cũng không rõ tung tích. Bây giờ người có thể trông cậy được vào cũng chỉ có con, con chính là dòng nữ chính”

Vừa nói xong những lời này, Trần Phi Hùng không khỏi thở dài một tiếng.

Anh ta còn có một đứa con trai, tiềm lực của cậu ta đúng là không thể chê vào đâu được. Nhưng đã xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn.

Hiện giờ phía dưới của anh ta cũng chỉ còn lại một mình Trần Vũ Yến. Ánh sáng cuối cùng của phái Thiên Sơn, tương lai có lẽ phải giao lại cho con bé. Anh ta cũng hy vọng có người sẽ giúp đỡ Trần Vũ Yến.

Với tư cách là thiếu chủ của phái Thiên Sơn, sao Trần Vũ Yến lại không hiểu được những suy nghĩ trong lòng của Trần Phi Hùng.

“Ba, ba coi trọng Giang Cung Tuấn?” Trần Phi Hùng chậm rãi gật đầu. “Con hiểu rồi.”

Trần Vũ Yến khẽ gật đầu, đứng dậy nói: “Con về phòng chuẩn bị, sau đó cùng Giang Cung Tuấn đi Nam Cương”

“Con hiểu là được rồi.” Trần Phi Hùng cũng không giải thích nhiều. Trần Vũ Yến cầm cuốn sách trên bàn lên, sau đó xoay người rời đi, bước ra khỏi tàng thư các. Giang Cung Tuấn đã đợi khoảng hai mươi phút trong đại sảnh của phái Thiên Sơn. Hai mươi phút sau, Trần Phi Hùng mang theo một cô gái cùng nhau bước vào. Cô gái này vẫn còn rất trẻ, hình như mới ngoài đôi mươi..

Mặc dù phái Thiên Sơn quanh năm tuyết phủ, nhiệt độ tương đối thấp, nhưng cô gái này lại mặc một bộ quần áo màu trắng với mái tóc đen dài bồng bềnh, da thịt trắng nõn.

Đi theo Trần Phi Hùng đi vào, đứng ở trước mặt Giang Cung Tuấn, hai tay đặt trên bụng hơi lệch về phía bên phải, hơi cúi người xuống: “Vũ Yến chào anh Giang”

Trần Phi Hùng cười nói: “Cậu Giang, đợi lâu rồi.” Giang Cung Tuấn đứng lên cười nói: “Không sao”

Trần Phi Hùng quay lại nhìn Trần Vũ Yến nói: “Vũ Yến, lần này con đi theo cậu Giang tới Nam Cương trước để chiến đấu với kẻ thù, quan sát chiêu thức của cậu ấy, sau đó cẩn thận phân tích, hiểu chưa?”

“Con gái đã hiểu” “Anh Giang thời gian cũng không có nhiều, đừng để chậm trễ, đi thôi.” “Được.” Trần Vũ Yến gật đầu.

Sau khi Trần Phi Hùng nói vài câu, anh ta nhìn về phía Giang Cung Tuấn, cầm lấy tay Trần Vũ Yến, đặt lên tay Giang Cung Tuấn, cười nói: “Cậu Giang, Vũ Yến đành phải giao lại cho cậu.”

Trần Vũ Yến xấu hổ cúi đầu xuống. Giang Cung Tuấn nhanh chóng thu tay về, cười nói: “Tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy.” Trong khi nói, nhìn Trần Vũ Yến: “Đi thôi.” “Vâng.”

Trần Vũ Yên củi đầu đi theo phia sau Giang Cung Tuấn. Hai người lần lượt bước ra khỏi đại sảnh. “Vũ Yến, kiếm.” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Trần Vũ Yến quay lại, trong nháy mắt quay lại, một thanh kiếm bay tới. Trần Vũ Yến bắt lấy. Ngay lập tức rút nó ra khỏi vỏ. Là một đoạn kiếm. Lưỡi kiếm trong suốt, trong suốt như băng, nó còn tỏa ra một làn sương trắng.

Giang Cung Tuấn nhìn thoáng qua, anh cũng biết đây chính là kiếm Hàn Băng bị môn chủ phái Thiên Môn chặt đứt, cũng là trấn phái bảo kiếm của phái Thiên Sơn.

Trần Phi Hùng đi tới, nói: “Kiếm đã bị chặt đứt, con cầm đi, cho dù đi đến đâu cũng phải nhớ rõ, con là người của phái Thiên Sơn.”

Trần Vũ Yến sửng sốt trong giây lát. Nhất thời cô ta không hiểu ý của Trần Phi Hùng.

Sau khi đờ đẫn trong vài giây, cô ta mới trả lại thanh kiếm gãy vào vỏ cũng khẽ gật đầu: “Vâng, con gái nhất định sẽ nhớ rõ”.

Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời, trực tiếp rời đi. Trần Vũ Yến đi theo phía sau Giang Cung Tuấn. Hai người nhanh chóng rời khỏi phái Thiên Sơn. Phái Thiên Sơn, trước sơn môn.

Trần Phi Hùng đứng ở trên bậc thang nhìn theo hai thân ảnh đang dần dần biến mất phía dưới.

“Giông bão nổi lên, giới cổ võ lại một hồi gió tanh mưa máu” Trên gương mặt của anh ta mang theo nét thản nhiên và ưu sầu. Bây giờ trong giới cổ võ có vẻ tương đối bình lặng, nhưng trên thực tế lại đang dâng trào. Kế tiếp sẽ còn rất nhiều đại loạn. Về phần loạn đến mức nào, anh ta thật sự cũng không thể tưởng tượng được.

Điều duy nhất mà anh ta có thể biết đến chính là thực lực hiện tại của cổ võ giả, nhất định sẽ để lại một thời đại đáng nhắc tới.

“Một con Linh Quy, liệu có thể sinh ra một người đạt tới cảnh giới thứ chín không?” “Ai có thể phá vỡ gông xiềng cuối cùng, đạt tới cảnh giới cao nhất từ trước đến nay?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi