CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Chiếc máy bay đặc biệt của Giang Cung Tuấn vẫn luôn chờ sẵn ở đó và chưa từng rời đi.

Sau khi rời giáo phái Thiên Sơn, Giang Cung Tuấn lại ngồi chuyên cơ của mình và bay đến Nam Cương.

Ở trên máy bay, Trần Vũ Yến rất nhã nhặn ngồi ở một bên, chăm chú tập trung tinh thần nghiên cứu quyển sách cổ dày cui trên tay.

Giang Cung Tuấn ngồi cách cô ta một khoảng không xa, chưa tới một mét.

Giang Cung Tuấn nhìn Trần Vũ Yến nhã nhặn xem sách như vậy, liền nổi hứng tò mò về quyển sách được biết đến là bách khoa toàn thư võ thuật cổ đại này.

Anh đã từng gặp Trần Vũ Yến nhiều lần trước đây, nhưng hầu như chưa một lần nói chuyện với cô ta.

“Anh đang nhìn gì vậy?” Giang Cung Tuần nhìn cô một hồi lâu, không kìm nổi sự tò mò mà hỏi.

Nghe vậy, Trần Vũ Yến lúc này mới đặt quyển cổ thư trong tay xuống, không nhịn được mà mỉm cười với Giang Cung Tuấn.

Lúc cô ấy cười lên làm lộ ra hai má lúm đồng tiền trông rất đẹp, vẻ đẹp ngọt ngào làm người ta vương vấn không thể quên.

“Đây là cuốn sách mà phái Thiên Sơn của tôi biên soạn”

Trần Vũ Yến chậm rãi giải thích: “Kể từ khi phái Thiên Sơn của tôi thành lập đến nay đã bắt đầu đi sưu tầm các câu chuyện trong thiên hạ, đem những chuyện này ghi chép lại vào đây, thời kỳ nào có cường giả nào xuất hiện, thời kỳ nào có môn võ công mới xuất hiện tất cả đều được ghi chép lại”

“Thật sự tốt như vậy sao?” Giang Cung Tuấn cũng đã bắt đầu thấy hứng thú.

“Đúng vậy”. “Cho tôi xem một chút”

Trần Vũ Yến đưa quyển sách trong tay qua cho anh nói: “Quyển sách này chẳng qua chỉ ghi lại chuyện của vài trăm năm trở lại đây, những quyển khác ghi những chuyện trước kia tôi đều đang cất giữ ở thư viện của tôi”

Giang Cung Tuấn nhận lấy nó, mở ra và nhìn một cách cẩn thận. Như Trần Vũ Yến đã nói, cuốn sách này ghi lại lịch sử quá khứ hàng trăm năm qua.

Nó bắt đầu được ghi lại từ sự sụp đổ của triều đại cuối cùng. Giang Cung Tuấn nhìn quyển sách rất chăm chú. Cuốn sách này đã ghi chép lại lịch sử hàng trăm năm qua. Mọi thứ được ghi lại rất chi tiết..

Thậm chí còn ghi chép lại sự tham chiến của Cổ Môn, ghi chép lại một thế hệ thiên kiêu là Mộ Dung Xuân.

Nó cũng ghi lại việc thành lập nhà nước Đại Lan. Cuộc nội chiến của Đại Lan cũng được ghi lại. Nó cũng ghi lại sự kiện Cổ Môn bị tiêu diệt. Tất cả mọi thứ đều được ghi lại rất chi tiết.

Ở cuối quyển sách, một người đàn ông bí ẩn nào đó cũng được ghi chép.

“Đánh giá toàn diện về Giang Cung Tuấn, Lan Vương, hai trong tứ đại gia thần đứng đầu gia tộc nhà họ Giang: đệ tam Thiên Cổ”.

Sau khi đọc đến câu này, Giang Cung Tuấn tỏ vẻ tự hào rồi sờ lên cái mũi.

Anh hỏi: “Ai là người viết câu cuối cùng này đây?” Trần Vũ Yến nói ra: “Là cha tôi”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Tôi không ngờ chưởng môn Trần lại đánh giá tối cao như vậy?

Nói xong anh trả quyển sách lại cho Trần Vũ Yến. Trần Vũ Yến nhận lấy sách rồi đem cất đi.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Phái Thiên Sơn đã ghi chép lại những chuyện đã diễn ra hàng ngàn năm qua, vậy trong tất cả các cường giả của phái Thiên Sơn ai là người được xếp vào hạng mạnh nhất và ai là người được xếp vào hạng mạnh thứ nhì?”.

Đối với Trần Vũ Yến mà nói, cô đã rất quen thuộc với sự kiện lịch sử này, cô không cần suy nghĩ nhiều liền mở miệng nói: “Xếp hạng mạnh nhất ngàn năm trước tất nhiên là Lan Vương, người duy nhất được ghi lại trong lịch sử có tiếp xúc gần nhất với cảnh giới thứ chín, và cũng là người duy nhất bước vào được cảnh giới thứ chín”

Giang Cung Tuấn hỏi tiếp: “Còn vị trí thứ hai thì thuộc về ai?” “Huyền Linh”. “Ai?” Giang Cung Tuấn sửng sốt.

Trần Vũ Yến cẩn thận giải thích: “Mấy trăm năm trước có một cường giả vô địch, người sáng lập Huyền Linh Chân Công, cũng là người sáng lập ra Huyền Linh chưởng, trong những ghi chép của phái tôi ghi lại, người này lúc bấy giờ là một đại ma, năm đó vì để có thể vây bắt và tiêu diệt đại ma này mà các cường giả trong thiên hạ đồng loạt xuất hiện, nhưng lại bị ông ta giết hơn một nửa, nếu không phải ông ta trong lúc tu luyện võ công xảy ra vấn đề về chân khí thì chắc chắn ông ấy đã không thể bị đánh bại”

“Vậy theo những ghi chép của phái Thiên Sơn thì cái người gọi là Huyền Linh ở cảnh giới thứ mấy?”.

Giang Cung Tuấn rất có hứng thú đối với những vị cường giả trong lịch sử này.

Bất luận là Lan Vương hay là cái người tên Huyền Linh này anh đều biết.

Đây là lần đầu tiên anh được nghe đến cái tên Huyền Linh này, thế nhưng Huyền Linh Chân Công thì anh đã được nghe qua rất nhiều lần.

Ông nội của anh cũng luyện tập bộ võ thuật này. Đường Sở Vi cũng đã từng luyện qua.

Trần Vũ Yến nói thêm: “Theo những gì được ghi chép lại, không có đánh giá chi tiết, chỉ có một vài đánh giá đại khái thôi, thời kỳ đó chưởng môn phái tôi đánh giá thực lực của Huyền Linh nằm ở cảnh giới thứ tám.

Giờ phút này, Giang Cung Tuấn cũng nghĩ đến một người. Đó chính là giáo chủ của giáo phái Thái Nhất. Hơn ngàn năm trước, Đại Lan kêu gọi võ lâm Thần Châu.

Mà khu vực bên ngoài võ lâm Thần Châu thì được gọi là ngoài vùng lãnh thổ.

“Cô có biết một người tên là Thái Nhất không?”

Trần Vũ Yến gật đầu: “Ừm, trong những ghi chép cổ xưa của phái Thiên Sơn tôi đã từng ghi chép lại, tuy nhiên nhân vật này là người của hàng ngàn năm trước, những gì giáo phái tôi ghi chép lại chỉ là của ngàn năm sau này, tất cả những thông tin về người này đều không được chi tiết, điều duy nhất chúng tôi biết được là người này liên tục thách đấu với những cường giả dưới trướng của Lan Vương. Cuối cùng, ông ấy đã bị Lan Vương đánh bại hơn nữa còn bị phế bỏ võ công. Từ đó về sau không thấy tung tích, biến mất hoàn toàn trong giới võ lâm”.

Nghe Trần Vũ Yến nói những lời này, Giang Cung Tuấn có thể chắc chắn lời nói của Trần Vũ Yến không phải là giả.

Đây thực sự là một quyển bách khoa toàn thư sống. Dường như không có gì là cô ta không biết.

Có điều, anh không hề nghĩ rằng đánh phái Thiên Sơn lại đánh giá anh cao

Đệ tam Thiên Cổ. Vỏn vẹn chỉ xếp sau Lan Vương và một người tên Huyền Linh đã tự sáng tạo ra những kỹ năng vô địch của riêng mình.

Sau khi suy nghĩ thêm một lần nữa, anh lại hỏi: “Vậy môn võ công nào là võ công mạnh nhất trong lịch sử?”.

Trần Vũ Yến lắc đầu: “Trong võ thuật, không có mạnh nhất chỉ có mạnh hơn”

Giang Cung Tuấn nói thêm: “Phái Thiên Sơn đã ghi lại được nhiều như vậy, vừa ghi lại cường giả của mỗi thời, vừa ghi lại những học vấn bị thất truyền của từng thời kỳ, như vậy nhất định sẽ có sự so sánh và xếp hạng”

Trần Vũ Yến nhẹ nhàng gật đầu: Thật đúng là có” Nói xong cô liếc nhìn Giang Cung Tuấn một cái rồi bật cười. Giang Cung Tuấn bỗng ngây người trước nụ cười này. Đây là một nụ cười làm người khác kinh ngạc.

Chỉ cần một cô liếc mắt, nở một nụ cười trên môi, vô cùng xinh đẹp, khiến cho các phụ nữ trong lục cung dù có trang điểm đẹp đẽ đến đâu đều trở nên không còn nhan sắc.

Cô đưa tay chống cằm, nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Anh thật sự muốn biết sao?”

Trong lòng Giang Cung Tuấn nổi lên một ý niệm gian xảo. Anh vội vàng thúc giục Thượng Thanh Quyết. Trước đây, anh không hề cảm thấy gì khi đối mặt với nữ giới.

Thế nhưng sau khi luyện thành công Linh Quy nội đan, trong một số tình huống cụ thể, trong lòng anh sẽ nổi lên rất nhiều dục vọng.

Đó là mong muốn chiếm hữu mạnh mẽ.

Mong muốn chiếm hữu phụ nữ, chiếm hữu tiền bạc, và cả chiếm hữu quyền lực.

Biểu hiện của Giang Cung Tuấn khiến Trần Vũ Yến có hơi sửng sốt.

Cô cũng không biết Giang Cung Tuấn bị làm sao, tự nhiên lại nhắm mắt lại. Phải mất vài giây những ý ý xấu xa trong lòng Giang Cung Tuấn mới dần bị phai đi, anh mở mắt ra nhìn thấy Trần Vũ Yến đang chống cằm nhìn mình chăm chú.

“Nói ra nghe xem”

Vẻ mặt Trần Vũ Yến nghiêm túc trở lại rồi nói: “Phái của tôi quả thật đã từng phân loại và xếp hạng những người học võ trong lịch sử”

“Trong bảng xếp hạng, vị trí thứ hai thuộc về tứ đồ của Lan Vương. “Ồ.” Giang Cung Tuấn lập tức tỏ ra vẻ mặt hứng thú. “Tứ đồ?”

Anh có biết một chút về tứ đồ, tứ đồ có ghi chép lại những chiêu thức võ công kỳ lạ.

Đầu tiên, ví dụ như bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, anh chỉ mới luyện tập cùng Đan Thiến trong một khoảng thời gian ngắn mà vết thương của anh đã được chữa lành hoàn toàn.

Khó mà tưởng tượng nổi chuyện sẽ khủng khiếp như thế nào nếu bí mật đằng sau cả bốn bức tứ đồ được khai thác triệt để.

Nhưng làm anh ngạc nhiên như vậy mới chỉ ở mức thứ hai trong bảng xếp hạng.

“Vậy đứng thứ nhất là gì?” Khi Giang Cung Tuấn hỏi về vị trí thứ nhất, sắc mặt Trần Vũ Yến đột trùng xuống, cô chậm rãi nói: “Trong những ghi chép mà phái của tôi. không có nhiều ghi lại, thông tin của vị trí thứ nhất này không có nhiều nhưng có nhắc đến một người”

“Là ai?”

“Một cao nhân ở ngoài giới, không một ai biết ông ta trông như thế nào, và cũng chưa ai từng nhìn thấy ông ấy, chỉ có thông tin được ghi chép lại rằng ông ta là nhân vật ở cùng thời đại với Lan Vương, trước khi Lan Vương trưởng thành thì ông ấy đã là một cường giả, thậm chí còn có tin đồn cho rằng ông ta chính là người đã chỉ dạy cho Lan Vương”

“Trong những ghi chép của phái ta còn ghi lại việc người này đã từng xuất hiện ở Dược Vương cốc”

“Tổ tiên của phái chúng tôi đã tới Dược Vương cốc để hỏi thăm thông tin của người này, nhưng người ở Dược Vương cốc một chữ cũng không muốn nhắc đến”

“Mà Dược Vương cốc cũng chỉ mới xuất hiện hơn ngàn năm trước, nó được sinh ra vào không lâu sau thời điểm phái chúng tôi được thành lập, mặc dù có sự chênh lệch về thời gian nhưng cũng không quá lâu,chỉ tầm ba mươi năm”

“Trong những quyển sách cổ đại của phái chúng tôi, người này được gọi là Địa Vô Nhai”.

“Người này rất giỏi trong việc dùng chất độc”

“Có người nói rằng loại võ công ông luyện được gọi là Địa Sát, và thứ ông ta tu luyện chính là ám khí đệ nhất thiên hạ, một khi xuất hiện là không ai dám tranh đấu”

Trần Vũ Yến chậm rãi nói ra thêm một vài thông tin.

Tất cả những điều này đều được ghi lại trong sách cổ của phái Thiên Sơn.

Những thông tin chi tiết thì cô ấy cũng không rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi