CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

“Thua rồi sao?” Phía sau rèm cửa truyền đến một giọng nói kinh ngạc.

Giọng nói này rất mỏng manh.

Có chút giống giọng nói của phụ nữ, giống như một người đàn ông nói chuyện dịu dàng vậy.

“Trần Vân, anh đã leo lên được ba bậc thang trời, vậy mà lại thua Giang Cung Tuấn sao?”

Trần Vân quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt mang theo chút bất đắc dĩ.

“Thằng nhóc Giang Cung Tuấn này, không biết đã tu luyện võ công gì, không những có thể biến thân thành đồng sắc, mà lực phòng ngự còn rất mạnh, điều này chẳng là gì cả, nhưng sau khi anh ta thi triển ra môn võ công này, bên ngoài cơ thể sẽ xuất hiện khí tượng màu vàng, sức phòng vệ của khí tượng này quá mạnh rồi, ngay cả kiếm của tôi của không làm gì được, cho dù là toàn lực triển khai Linh Huyền chưởng, thì cũng chỉ có thể đánh anh ta hộc máu mà thôi.”

Anh ta dùng một chút, rồi tiếp tục nói: “Tiếp tục đánh, thì cả hai cũng chỉ là thương tích đầy mình, môn chủ cũng chỉ là muốn tôi thăm dò anh ta, chứ không bảo tôi ra tay tàn nhẫn, cho nên tôi nhận thua.”

Người đằng sau tấm rèm không nói thêm gì cả.

Trầm mặc vài giây, mới có âm thanh truyền đến: “Được rồi, biết rồi, đi xuống đi.”

Trần Vân đứng dậy, hỏi: “Môn chủ, tiếp theo làm gì đây?”

“Không cần làm gì cả, chờ là được, chờ đại loạn đến cùng, thì chúng ta xuất hiện thu thập tàn cục”

“Vâng.” Trần Vân xoay người rời đi. Thiên Sơn Quan, trong rừng núi rậm rạp.

Trước một vách đá, có một người đang đứng.

Người này mặc một chiếc áo choàng màu đen rộng rãi, trên mặt đeo chiếc mặt nạ trông dữ tợn, trong tay còn cầm thanh kiếm màu đen.

Đây là Đường Sở Vi. Sau khi kết thúc trận chiến của Trần Vân và Giang Cung Tuấn, Trần Vân liền rời đi. Đường Sở Vị cũng rời đi, âm thầm theo dõi Trần Vân.

Suốt chặng đường theo dõi, sau khi tới nơi này, thì mất dấu Trần Vân.

Cô đứng trước vách đá và nhìn về phía trước.

Vực sâu phía trước sâu không thấy đáy, dưới đáy vực sâu nổi lên từng lớp sương mù, khiến cô không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng phía dưới.

Cô cũng cố gắng để đi sâu hơn. Nhưng cô phát hiện dưới đáy vách đá có trận pháp.

Sau khi cô tiến vào, suýt chút nữa thì bị nhốt vào trong trận pháp, vì thế nhanh chóng lùi lại phía sau, đứng trên vách núi nhìn xuống dưới, lâm vào suy nghĩ.

Trần Vân rời khỏi hang động.

Xuất hiện ở dưới đáy vách đá. Ngay sau khi xuất hiện, anh ta đã cảm giác được có gì đó không đúng.

“Có người đã đến đây sao?”

Anh ta nhìn quang cảnh xung quanh một lượt.

Cảnh vật ở đây trông rất đơn giản, nhưng quả thật là được bố trí tỉ mỉ, kết hợp lại với nhau là một trận bát quái, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh tiến vào, cũng sẽ bị nhốt lại.

Nếu như không hiểu biết về trận bát quái, thì sẽ không có cách nào thoát ra được. Trong thần sắc của anh ta mang theo chút ngưng đọng, sau đó nhanh chóng rời đi. Vừa rời khỏi đáy vách núi, thì anh ta nhìn thấy Đường Sở Vi đeo mặt nạ đang đứng ở gần đó.

Trần Vân hơi sửng sốt, sau đó từng bước đi tới, xuất hiện cách Đường Sở Vị mười mét, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo một tia ngưng đọng, trầm giọng xuống nói: “Môn chủ Thiên Môn?”

Đường Sở Vị cũng nhìn chằm chằm Trần Vân, truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Không sai.”

“Cô theo dõi tôi sao?” Thần sắc Trần Vân càng lúc càng ngưng đọng. Trên đường đi, anh ta rất cẩn thận.

Thế nhưng, lại không nghĩ tới, vẫn là bị theo dõi.

Môn chủ Thiên Môn theo dõi anh ta đi tới nơi này, mà anh ta thì lại không có bất kỳ phát hiện nào, trong lòng anh ta khiếp sợ, anh ta là đỉnh phong cảnh giới thứ tám, leo lên vị trí thứ ba của Thiên Bảng đó.

Thực lực như vậy không thể nói là thiên hạ vô địch.

Nhưng ít nhất ở Đại Lan hiện nay, người có thể thắng anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thế nhưng, bây giờ lại bị môn chủ Thiên Môn theo dõi.

Môn chủ Thiên Môn này rốt cuộc là ai?

Tuy rằng nói mạng lưới tình báo của anh ta rất mạnh, thiên hạ nhường như không có chuyện mà anh ta không biết, nhưng đối với thân phận của môn chủ Thiên Môn này, anh ta lại chẳng biết gi.

Đường Sở Vị không trả lời Trần Vân.

Mà rút kiếm ra.

Chân Tà kiểm dựng đứng.

“Chân Tà kiếm…” Trần Vân nhìn chằm chằm kiếm trong tay Đường Sở Vi.

Khoảng thời gian gần đây, khí thế của môn chủ Thiên Môn quá mạnh, anh ta cũng đã đặc biệt điều tra, biết được vũ khí Chân Tà kiếm của môn chủ Thiên Môn.

Lai lịch của thanh kiếm này, anh ta biết.

Anh ta cũng biết, thanh kiếm này bị chôn vùi trong hang tuyết của phái Thiên Sơn. Nhưng điều anh ta không ngờ tới chính là thanh kiếm này đã bị mang ra khỏi hang tuyết.

“Rốt cuộc cô là ai, đây là một thanh tà kiểm, cho dù là kẻ nào thì cũng không thể khống chế nó, sao cô lại có thể khống chế thanh kiếm này?”

Đường Sở Vị trầm thấp giọng nói: “Biết cũng không ít nhỉ, ngay cả Chân Tà kiếm cũng biết, nhưng, là ai nói cho anh biết, thanh kiếm này không thể khống chế được, còn nữa anh là ai?”

Đường Sở Vi cũng muốn biết Trần Vân rốt cuộc là ai.

Bởi vì thực lực của người này quá mạnh, nhưng trước đó, cô lại chưa từng nghe qua, cho dù là phái Thiên Sơn đánh chết Linh Quy kích chiến, thì người này cũng không tham gia.

Hai người họ đối đầu nhau.

Trên cơ thể của hai người họ đều tỏa ra hơi thở rất mạnh.

Hai luồng khí tức chồng lên nhau, hình thành một đạo khí trường đáng sợ, Dưới ảnh hưởng của khí trường này, lá cây xung quanh rụng xuống bay vèo vèo.

“Rắc!”

Một tảng đá khổng lồ trước vách núi, không thể chịu đựng được áp lực từ khí trường đáng sợ, trong nháy mắt vỡ vụn.

Trần Vận biết, môn chủ Thiên Môn rất mạnh.

Nếu như thật sự đánh nhau, thì khu vực này sẽ bị phá hủy.

Mà anh ta cũng không có ý ra tay với môn chủ Thiên Môn.

“Môn chủ Thiên Môn, sau này gặp lại”

Trần Vân để lại một câu, cơ thể vụt lên, nhanh chóng bay về phía xa. Tốc độ của anh ta cực nhanh, trong chớp mắt, liền xuất hiện ở ngọn núi đối diện.

“Hừ!”

Đường Sở Vị hừ lạnh một tiếng.

Cầm Chân Tà kiểm đuổi theo.

Chân Tà kiểm trong tay phát động, kiếm khí dài trăm mét tách ra, mang theo khí tức đáng sợ, trực tiếp chém về phía Trần Vân ở xa xa.

Tốc độ của Trần Vân quá nhanh, dễ dàng tránh được chiêu này.

Âm!

Kiểm khí đáng sợ chém lên núi.

Ngọn núi này, trực tiếp nứt ra thành bốn phần. Chỉ là một kiếm, mà đã tạo thành lực phá hoại đáng sợ như vậy. Đường Sở Vi đuổi theo. Tuy nhiên, Trần Vân đã biến mất.

“Đáng chết”

Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Đường Sở Vi mang theo sự tức giận.

Cô theo dõi đến đây, là bởi vì người này hạ chiến thư cho Giang Cung Tuấn, là kẻ địch của Giang Cung Tuấn, cô muốn nhận lúc Giang Cung Tuấn rời đi, lặng lẽ tiêu diệt Trần Vân,

Nhưng không ngờ rằng, tốc độ của Trần Vân lại nhanh như vậy. Sắp đến cô thúc giục toàn lực cũng không đuổi kịp.

“Thật mạnh, người này không tiêu diệt, tương lai nhất định sẽ là một nguy hiểm tiềm ẩn, chỉ tiếc, mình còn chưa hoàn toàn luyện hóa được sức mạnh Quy Huyết.”

Đường Sở Vị thở dài.

Thực lực của cô, vẫn là quá yếu. Mỗi lần đều mượn sức mạnh của Quy Huyết để gia tăng công lực. Không đuổi kịp Trần Vân, tuy rằng trong lòng tiếc nuối, nhưng đây cũng là chuyện không có

cách nào giải quyết được.

Cô cũng không dừng lại, nhanh chóng rời khỏi Thiên Sơn Quan.

Cô không biết Giang Cung Tuấn có thể trở về kinh đô ngay được hay không, cô phải mau chóng đuổi theo, chạy về kinh đô trước khi Giang Cung Tuấn trở về đó.

Bởi vì, cô không muốn Giang Cung Tuấn biết thân phận của cô.

Không muốn Giang Cung Tuấn biết, là vì giúp Giang Cung Tuấn, làm nhiều chuyện như vậy.

Nếu Giang Cung Tuấn biết, nhất định sẽ không tha thứ cho cô.

Đường Sở Vi nhanh chóng rời đi.

Sau khi cô rời đi, Trần Vân lại quay trở lại, quay trở lại phía dưới vách núi rồi đi vào hang đá bên trong.

“Môn chủ”

Giữa hang động, Trần Vân quỳ xuống đất, nhìn tấm màn ở bậc thềm phía trước, nhìn người phía sau tấm màn, gương mặt cung kính nói:

“Sau khi tôi ra ngoài, đã gặp được môn chủ Thiên Môn, cô ta đã theo dõi tôi, tìm đến được đây, thậm chí còn xông vào bên trong pháp trận, có lẽ đã biết được sự kỳ lạ của pháp trận, cho nên đã kịp thời rút lui”

“Thời gian gần đây rất hay lộ diện, đã quét hơn nửa giới và cổ, ngay cả Trần Thanh Sơn của phái Thiên Sơn cũng bại trước môn chủ Thiên Môn cô ta?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi