“Vâng.”
Trần Vân nói: “Chính là môn chủ Thiên Môn này, vũ khí trong tay cô ta là Chân Tà kiểm, là Chân Tà kiếm năm đó Lan Vương lưu lại ở phái Thiên Sơn trong hang tuyết.”
Nghe vậy, người sau tấm rèm rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, mới có giọng nói truyền đến: “Điều này tôi biết, cậu không cần phải quan tâm, tôi sẽ xử lý”.
“Vâng, môn chủ, vậy tôi lui xuống trước.” Trần Vân đứng lên, cũng không ở lại lâu, mà nhanh chóng rời đi.
Lúc Đường Sở Vị theo dõi Trần Vân, Giang Cung Tuấn đã lái xe rời đi. Nửa ngày sau, xuất hiện ở thành Nam Cương. Thành Nam Cương, biệt thự Hắc Long.
Tuy Giang Cung Tuấn không ở biệt thự Hắc Long, nhưng nơi này là chỗ ở của anh ở Nam Cương, mỗi ngày đều có người thường xuyên đến quét dọn vệ sinh.
Phòng khách.
Giang Cung Tuấn ngồi đối diện Khai Hiểu Đình, hỏi: “Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khai Hiểu Đình suy nghĩ, rồi nói: “Đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện, năm trước, tôi cảm thấy tiếp tục ở lại Kinh Đô không an toàn, cho nên đã dẫn mẹ rời khỏi đây…”
Khai Hiểu Đình đem chuyện sau khi rời đi nói hết một lượt. Cô ta đã đi đến châu u, đến một thị trấn nhỏ và thuê nhà để ở.
Nhưng không lâu sau đó, có người tìm thấy cô ta và mẹ cô ta. Hai người họ đã bị bắt. Trong thời gian đó, sau nhiều lần quay vòng, lại lần nữa trở về Đại Lan.
Trong thời gian này, cô ta hết lần này đến lần khác bị hôn mê.
Cho dù là không hôn mê, thì đều bị che mắt, cô ta không thấy rõ người bắt mình là ai, cũng không biết là ai dẫn cô ta đến Nam Cương.
“Tôi, mẹ tôi…”.
Khai Hiểu Đình nghẹn họng nói.
“Bọn họ ép tôi, nếu như tôi nói ra tung tích của ba tôi, muốn tôi giao ra thông tin, nhưng trong tay tôi căn bản không có thông tin gì cả, hu hu… Mẹ đã không vượt qua được và bị dày vò đến chết.”
Cô ta bắt đầu khóc.
Nghe được những điều này, trong lòng Giang Cung Tuấn không vui vẻ gì.
Đó là lỗi của anh.
Nếu lúc trước anh cẩn thận một chút, thì trước khi rời khỏi kinh đô, phái người bảo vệ Hiểu Đình, như vậy cô ta sẽ không xảy ra chuyện, mẹ cô ta cũng sẽ không chết.
Cô ta khóc rất đau lòng. Giang Cung Tuấn cũng rất lo lắng. Anh trầm mặt, thề thốt nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho những tên khốn đó.” Khai Hiểu Đình khóc rất lâu, mới dần dần bình tĩnh lại.
Giang Cung Tuấn an ủi nói: “Không sao rồi, kể từ bây giờ, không ai dám khi ức hiếp cô nữa đâu, tôi cũng sẽ không để cho người ta ức hiếp cô nữa, tôi sẽ dẫn cô trở về Kinh Đô.”
Giang Cung Tuấn hiện tại không thể làm gì cả. Anh chỉ có thể hứa hẹn điều đó.
Khai Hiểu Đình rất yếu đuối.
Trên người cô ta có vết thương, nhưng vết thương rõ ràng đã được người ta xử lý, những vết sẹo cũng bắt đầu hình thành.
Cô ta khóc mệt rồi nằm xuống ghế sofa ngủ thiếp đi.
Trong thời gian này, Trần Vũ Yến vẫn không nói gì.
Mãi cho đến khi Khai Hiểu Đình ngủ thiếp đi, cô ta mới hỏi: “Giang công tử, tiếp theo anh muốn về kinh đô sao?”.
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Phía bên kinh đô còn có rất nhiều việc đang chờ tôi xử lý, tôi phải mau chóng để xử lý, giải quyết phiền toái ở kinh đô.”
“Tôi, tôi sẽ đi với anh?” Trần Vũ Yến nhìn Giang Cung Tuấn, thăm dò ý kiến của anh.
“Cô đi làm gì?” Giang Cung Tuấn cũng nhìn Trần Vũ Yến.
Chuyến đi Nam Cường đã kết thúc, anh cũng biết người đưa ra chiến thư cho mình chính là Trần Vũ Yến anh cả Trần Vân, còn về phần người đứng đằng sau Trần Vân là ai, tạm thời vẫn còn chưa biết được.
Bây giờ Trần Vũ Yến không cần phải đi theo anh nữa.
Hơn nữa anh cũng không có sức lực để chăm sóc Trần Vũ Yến.
Trần Vũ Yến dịu dàng nói: “Tôi hiểu anh cả của tôi, anh cả tôi là một thiên tài chân chính, cho dù là học cái gì anh ấy cũng đều sẽ học được, bây giờ anh ấy đưa ra chiến thứ cho anh, hẹn anh đánh một trận ở Nam Cương, bây giờ tôi vẫn còn chưa biết rốt cuộc anh cả muốn làm cái gì, tôi đoán, anh cả nhất định sẽ đi tìm anh, cho nên tôi muốn tạm thời đi theo anh, xem có thể gặp lại anh cả hay không.”
Trần Vũ Yến nói mục đích đi theo Giang Cung Tuấn. Thực ra, đây chỉ là mục đích bề ngoài.
Cô ta cũng có một ý định riêng.
Cha cô ta, cũng chính là chưởng môn phái Thiên Sơn Trần Phi Hùng đã nhìn trúng Giang Cung Tuấn.
Thế hệ này của phái Thiên Sơn không có người xuất sắc.
Tương lai không ai có thể gánh vác đại nghiệp của phái Thiên Sơn.
Ý của cha cô ta chính là, để cho cô ta tiếp cận Giang Cung Tuấn, đến gần Giang Cung Tuấn, nếu như có thể thì ở bên cạnh Giang Cung Tuấn, trói chặt Giang Cung Tuấn và phái Thiên Sơn lại với nhau.
Cô ta có thể đã từ chối.
Nhưng, cô ta lại không làm như vậy.
Giang Cung Tuấn là cao thủ, nhân phẩm không tệ.
It nhất cho đến bây giờ, cô ta còn không biết Giang Cung Tuấn có vết nhơ gi. Một người đàn ông như vậy, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ động lòng. Cô ta cũng không ngoại lệ.
Cho dù là cân nhắc vì bản thân, hay là cân nhắc vì môn phái, thì cô ta đều muốn đến gần Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn chìm sâu vào suy nghĩ. Trần Vũ Yến nói có lý.
Nếu Trần Vân đã là anh cả của Trần Vũ Yến, từng là người của phái Thiên Sơn, vậy chỉ cần Trần Vũ Yến ở kinh đô, thì nhất định Trần Vân sẽ xuất hiện.
Chỉ cần mượn tầng quan hệ này của Trần Vũ Yến, thì anh có thể biết được người sau lưng Trần Vân là ai.
Trần Vân mạnh như vậy, đáng sợ như vậy, vậy người sau lưng anh ta…. Giang Cung Tuấn không thể tưởng tượng được, cũng không dám đi tưởng tượng. Nghĩ đến những điều này, Giang Cung Tuấn nhịn không được hít sâu một hơi.
“Tôi cũng muốn biết người sau lưng Trần Vân rốt cuộc là ai, hơn nữa tôi cảm giác anh ta cũng không phải hạng người tàn độc gì, nếu không, cũng sẽ không giao Hiểu Đình cho tôi, cũng sẽ không chữa thương cho Hiểu Đình, cô ở kinh đô, có lẽ có thể gặp được Trần Vân, có lẽ có thể biết người sau lưng anh ta là ai”.
Nghe vậy, trên mặt Trần Vũ Yến mang theo vẻ vui mừng, nói: “Vậy thì quyết định như vậy đi, tôi trở về phái Thiên Sơn trước, nói với cha một tiếng, sau đó lại đến kinh đô tìm anh.”
“Được.” Giang Cung Tuấn gật đầu.
“Chuyện không nên chậm trễ, tôi trở về trước.”
“Đi đi” Giang Cung Tuấn hơi vẫy tay. Trần Vũ Yến cũng không dừng lại lâu, đứng dậy rời khỏi biệt thự Hắc Long, Giang Cung Tuấn thì không lập tức rời đi. Anh đợi Khai Hiểu Đình. Khai Hiểu Đình ngủ một giấc. Khi vừa thức dậy, đã là ngày hôm sau rồi.
Giang Cung Tuấn dẫn cô ta đi ăn sáng rồi đến quân khu, ngồi chuyên cơ đặc biệt đến kinh đô trước.
Chưa đến buổi trưa, Giang Cung Tuấn đã xuất hiện ở kinh đô.
“Hiểu Đình, tiếp theo cô ở nhà của Sở Vị được không?” Giang Cung Tuấn nhìn Khai Hiểu Đình, hỏi ý kiến của cô ta.
“Ừm” Khai Hiểu Đình gật đầu.
Sau khi được phép, Giang Cung Tuấn dẫn Khai Hiểu Đình trở về.
Mới vào sân, thì liền thấy Đường Sở Vị cùng Giang Vô Song ngồi ở trong mái đình trong sân, hai người họ vừa nói vừa cười.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn trở về, hai người họ cơ hồ đồng thời đứng lên. Giang Cung Tuấn đi tới.
Đường Sở Vi nhìn khai Hiếu Đinh, hỏi: “Tim được người rồi sao? Còn nữa lần này đi Thiên Sơn Quan Nam Cương, có chuyện gì xảy ra không, người ra chiến thư cho anh là ai?”
“Nói ra dài dòng, ngồi xuống nói đi.”
Giang Cung Tuấn ngồi xuống.
Anh đem chuyện xảy ra ở Thiên Sơn Quan Nam Cương nói hết một lượt.
“Cái gì, con trai của Trần Phi Hùng chưởng môn phái Thiên Sơn sao?” Đường Sở Vị ngây ra.
Cô đã đến Thiên Sơn Quan và biết được quá trình đánh nhau, nhưng không hề biết thân phận người ra chiến thư cho Giang Cung Tuấn.
Cô không ngờ rằng, đó lại là đệ tử của phái Thiên Sơn.
“Đúng vậy.”
Giang Cung Tuấn thở dài: “Đó chính là con trai của Trần Phi Hùng Trần Vân, chỉ là mười năm trước Trần Vân đã rời khỏi phái Thiên Sơn, người xuất hiện đằng sau anh ta, người này là ai thì anh cũng chẳng biết”
Giang Cung Tuấn nói, nghĩ về điều gì đó.
“Đúng rồi, Sở Vi, em còn nhớ Huyền Linh chân công không?”
“Ừm”
Đường Sở Vi gật đầu nói: “Đây là do ông nội truyền lại cho em, nhưng Vô Song nói là tà công nên em không có luyện nó”.
Giang Cung Tuấn nói tiếp: “Việc Trần Vân và Trần Phi Hùng đánh nhau là vì quyển Huyền Linh chân công, mà Huyền Công chân công thì luôn được giấu ở phái Thiên Sơn, nhưng anh và Trần Vân đánh nhau, cuối cùng bị anh ta đánh một chưởng, chương này cực kỳ thâm độc, anh nghi ngờ đây là Huyền Linh chương trong Huyền Linh chân công”
Nghe xong, Đường Sở Vị cũng nhớ lại.
Hôm đó lúc khiêu chiến với Trần Thanh Sơn, Trần Thanh Sơn cũng triển khai Huyền Linh chưởng.
Lúc đó cô không hiểu vì sao Trần Thanh Sơn cũng biết chiêu thức đó. Bây giờ Giang Cung Tuấn nói đến những điều này, cuối cùng cô cũng đã hiểu được. Huyền Linh chưởng của Giang Thiên học được, là do Trần Thanh Sơn truyền thụ lại.