Thực lực của Giang Quốc Đạt nằm trong dự đoán của Giang Cung Tuấn.
Ông ta vốn là đã bước vào cường giả thất cảnh.
Sau khi đánh lén Giang Phùng, cướp lấy nội đan của ông ta xong, thì Giang Quốc Đạt cũng biến mất hơn hai tháng.
Bây giờ đã xuất hiện rồi, vậy thì chắc chắn ông ta đã luyện hóa nội đan của rùa thần, bước vào bát cảnh. Về phần có bước lên được thiên thể hay không thì Giang Cung Tuấn cũng không rõ låm.
Làm cho Giang Cung Tuấn không nghĩ tới chính là, thế mà Giang Quốc Đạt lại nương nhờ thương hội Đại Đông.
Ông ta từng là người đứng đầu của nhà họ Giang, là sự tồn tại cao cao tại thượng.
Bây giờ lại trở thành cấp dưới của người khác
Giang Cung Tuần nhìn Giang Quốc Đạt dẫn theo một vài thành viên của Quận Hồn xuất hiện trước cửa Hình Điện, anh đi qua đó, lạnh nhạt nói: “Hóa ra là Giang Quốc Đạt, tôi còn tưởng là ai nữa chứ. Ông dám xuất hiện rồi sao? Không sợ Giang Phùng tìm ông gây phiền toái sao?”
Giang Quốc Đạt cười cười, ông ta nói: “Thiên Soái nói đùa rồi, ông nội tìm tôi gây phiền toái làm cái gì chứ?”
“Bớt ở đây giả bộ hồ đồ đi. Chuyện ông vì muốn giành được nội đan mà đánh lén Giang Phùng, đánh ông ấy bị thương, trên dưới nhà họ Giang đều biết cả. Làm sao, bây giờ ngay cả nhà họ Giang cũng không dám trở về nữa rồi sao?”
Đối với Giang Quốc Đạt, Giang Cung Tuấn không hề cho ông ta sắc mặt tốt.
Người như vậy, người nào cũng đều muốn giết cả.
Giang Quốc Đạt cũng không tức giận một chút nào, vẻ mặt ông ta lộ ra ý cười sáng lạn, ông ta nói: “Cái gì gọi là tôi không dám quay về nhà họ Giang nữa, tôi chỉ là đang cho những người trẻ tuổi một vài cơ hội mà thôi.”
Giang Quốc Đạt không hề sợ hãi một chút nào. Bởi vì qua khoảng thời gian dài như thế, Giang Phùng cũng chưa xuất hiện.
Tuy chưa nhìn thấy được thi thể của Giang Phùng, nhưng ông ta cũng đã đoán được, chắc chắn là Giang Phùng đã chết rồi.
Nếu không, ông ta sẽ không che dấu một thời gian dài như vậy mà vẫn không xuất hiện. Hơn nữa, bây giờ ông ta là người của thương hội Đại Đông. Còn là tổng soái của Quân Hồn.
“Vậy là, dẫn người đến ngăn cản tôi sao?” Giang Cung Tuấn nói với vẻ thản nhiên.
“Tôi ngăn cản cậu làm cái gì, đều là người nhà họ Giang cả, tôi là đến để giúp cậu mà”
“Giúp tôi?”
Lần này nói đến mức khiến Giang Cung Tuấn chấn kinh rồi.
Dựa theo suy đoán của anh, Giang Quốc Đạt xuất hiện là dẫn người đến để ngăn cản anh.
Là dẫn người đi thẩm tra tình hình.
Mà bây giờ quả thật Giang Quốc Đạt nói giúp anh sao?
Anh cau mày nói: “Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?”
Vẻ mặt Giang Quốc Đạt đứng đắn nói: “Mục đích mà Quận Hồn được thành lập chính là vì giữ gìn hòa bình của thủ đô. Tôi được biết đêm qua cậu đã ra tay với tướng quân Chu Cương. Thật ra, Quận Hồn đã chú ý tới người này rồi, cho dù cậu không ra tay thì Quận Hồn cũng sẽ ra tay thôi. Hơn nữa.”.
Ông ta dùng một chút, rồi lại tiếp tục nói: “Trong tay tôi còn có một phần danh sách, đều là một vài người có vấn đề. Chúng ta liên thủ với nhau, thanh tẩy mấy cái người hại nước hại dân này”
Lời nói của Giang Quốc Đạt, làm cho Giang Cung Tuấn không thể phản ứng lại được trong khoảng thời gian ngắn.
Quận Hồn giúp anh?
Người ở phía sau Quận Hồn chính là thương hội Đại Đông, là Jersey.
Jersey bày bố cả trăm năm, mới hình thành được cục diện như bây giờ, mới sáng tạo ra một đế quốc thuộc về ông ta.
Nhưng bây giờ ông ta muốn làm cái gì chứ?
Sau khi suy nghĩ một hồi, Giang Cung Tuấn nghi hoặc nhìn Giang Quốc Đạt rồi hỏi: “Danh sách ở trong tay ông, bên trên đều là một đoàn người Cổ Môn nhỉ? Jersey muốn mượn tay tôi, tiêu diệt người của Cổ Môn, khiến cho Âu Dương Lãng ghi hận tôi, sau đó đối nghịch với tôi. Như vậy thì Jersey có thể ngồi hưởng ngư ông đắc lợi rồi đúng không?”
Hai tay Giang Quốc Đạt xòe ra, ông ta nói: “Cái này thì tôi cũng không biết, dù sao tôi là đến để trợ giúp cho cậu. Cậu muốn bắt người nào, thì nói trước cho tôi một tiếng, tôi giúp cậu.”
Nói xong, ông ta hạ mệnh lệnh xuống.
“Người đâu, thế chỗ quân Xích Diễm, bao vây Hình Điện lại đi.”
Sau khi phân phó xong, ông ta nhìn Giang Cung Tuấn cười nói: “Giang Cung Tuấn, quân Xích Diễm đã thủ một ngày rồi, tiếp theo cứ để cho người của Quân Hồn tôi thủ ở đây đi”
Ông ta nói xong thì đi qua bên đó, vỗ bả vai của Giang Cung Tuấn, ông ta nói: “Tôi thật sự là đến để trợ giúp cậu mà, tôi biết người mà cậu động đến đều là một vài nhân vật lớn, có sự trợ giúp của tôi, chẳng phải là cậu làm ít công to sao?”
Ông ta kề vai sát cánh với Giang Cung Tuấn, người không biết còn thật sự cho rằng quan hệ của hai người rất tốt nữa đó.
“Thiên Soái, cái này.”
Ngô Huy nhìn thành viên của Quân Hồn muốn thay thế quan Xích Diễm, vẻ mặt anh ta khó xử.
Giang Cung Tuấn cũng rơi vào trong suy tư.
Bây giờ Chu Cương đã chết rồi, phát súng đầu tiên của anh đã khai hỏa rồi.
Bây giờ việc cần làm đó là mau chóng đề cử thẩm phán mới cho Hình Điện lên đài.
Quận Xích Diễm đã không có việc gì rồi.
Người mà Giang Cung Tuấn để lại ở đây cũng không sao cả.
“Bảo các anh em đều lui xuống nghỉ ngơi hết đi.”
“Vâng”.
Sau khi Ngô Huy nhận được mệnh lệnh thì lập tức phân phó ngay: “Rút lui, về quân khu”
Theo lời hạ lệnh của Ngô Huy, lúc này những người vây quanh Hình Điện mới nhanh chóng rút lui.
Ngay cả Ngô Huy cũng trở về.
Giờ phút này, Hình Điện chỉ còn lại có Giang Cung Tuấn và Giang Quốc Đạt, cùng với một vài võ giả của Quân Hồn.
Hình Điện, trong một văn phòng làm việc.
Giang Cung Tuấn và Giang Quốc Đạt ngồi đối diện nhau.
Hai người nhìn nhau.
Bầu không khí ở hiện trường có hơi dị thường.
“Giang Cung Tuấn, tiếp theo cậu muốn làm cái gì?” Giang Quốc Đạt dẫn đầu lên tiếng, đánh vỡ tình cảnh yên tĩnh này.
Giang Cung Tuấn lâm vào trong suy tư.
Tiếp theo anh muốn đẩy một thẩm phán mới ra, hoàn toàn nắm Hình Điện trong tay, chuẩn bị cho phiên xét xử rất nhiều nhân vật lớn.
Mà thẩm phán mới muốn thượng vị thì cần mấy bên phê chuẩn.
Cho dù là Vương đồng ý đi nữa thì cũng chưa chắc là có ích.
Tròng mắt anh đảo quanh một vòng, anh nhìn Giang Quốc Đạt, một hồi lâu sau mới nói: “Kế tiếp tôi muốn nắm cả Hình Điện trong tay, tôi muốn đẩy thẩm phán mới lên kế vị. Ông trở về chuyển lời với Jersey, muốn tôi thanh tẩy cả một đoàn người của Cổ Môn, vậy bật đèn xanh cho tôi đi.”
Giang Cung Tuấn biết, Jersey không thể tin được.
Jersey là dạng người như thế nào, anh không tiện đánh giá.
Nhưng ông ta quả thật là có công trạng với nước Đoan Hùng, không có ông ta thì sẽ không nước Đoan Hùng như bây giờ.
Nhưng ông ta cũng một tay tạo ra một vương Trạch Tây, bây giờ cả nước Đoan Hùng gần như là đều nằm dưới sự khống chế của ông ta.
Ông ta muốn cho ai thượng vị, người đó sẽ có thể thượng vị.
Đây là thứ mà Giang Cung Tuấn không muốn nhìn thấy.
Anh biết, Jersey kiêng kị Cổ Môn, kiêng kị Âu Dương Lãng, lần này phải Giang Quốc Đạt đến đây hiện trợ cho anh, mục đích chính là dọn dẹp Cổ Môn.
Mà quả thật anh cũng là muốn dọn dẹp Cổ Môn.
Anh cần Jersey bật đèn xanh cho anh.
Có Jersey và Vương, anh đối phó với Cổ Môn sẽ đơn giản hơn nhiều.
Về phần phương diện khác, chờ sau khi giải quyết Cổ Môn xong rồi nói sau.
Giang Cung Tuấn để lại một câu rồi xoay người rời đi.
Còn Giang Quốc Đạt cũng lâm vào trong suy tư.
Một hồi lâu sau, ông ta mới đứng lên rồi phân phó: “Lập tức đi điều tra, đêm qua Hình Điện đã xảy ra chuyện gì?”
Người của Quân Hồn nhanh chóng để điều tra.
Không đến thời gian mười phút thì đã điều tra rõ ràng tỉ mỉ về những chuyện đã xảy ra đêm qua ở Hình Điện.
Giang Quốc Đạt cũng rời đi, tự mình đi tìm Jersey.
“Ông chủ, đêm hôm qua, Giang Cung Tuấn đã ở trên đại điện xét xử của Hình Điện, bắn chết Chu Cương tại chỗ, đồng thời còn điều tra thẩm phán cùng với một vài bồi thẩm của Hình Điện, bắt giữ toàn bộ lại. Bây giờ tạm thời giam giữ ở trong đại lao của Hình Điện Giang Cung Tuấn. muốn nắm Hình Điện vào trong tay, cậu ta muốn đẩy người của cậu ta thượng vị, bảo tôi chuyển lời cho ngài, bật đèn xanh cho cậu ta.”
Giang Quốc Đạt kể lại đầu đuôi gốc ngọn những chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua, còn nói lại lời nói của Giang Cung Tuấn.
“Được.”
Sau khi Jersey nghe xong thì không chút do dự gì.
“Ông chủ, cái này.”
Thần sắc của Giang Quốc Đạt mang theo vẻ khó xử, ông ta nói: “Bây giờ quyền lực trong tay Giang Cung Tuấn cũng đã đủ lớn rồi, nắm giữ Nam Cương trong tay, còn là tổng soái của quân Xích Diễm, nếu còn để cho cậu nắm giữ Hình Điện trong tay nữa, cho dù là có tiêu diệt Cổ Môn đi nữa, vậy thì cậu ta cũng sẽ trở thành Cổ Môn thứ hai thôi.”
“Vậy ý của ông là?” Jersey nhìn Giang Quốc Đạt.
Giang Quốc Đạt suy nghĩ, ông ta nói: “Ý của tôi là không thể giữ người này lại được, giữ lại một tai họa, cái này sẽ uy hiếp đến địa vị của ngài.”
“À.”
Jersey cười khẽ, ông ta nói: “Tôi đã không hỏi chuyện thiên hạ nữa từ lâu rồi, lần này chính đến thương hội Đại Đông, tạo ra Quận Hồn, là bởi vì nước Đoan Hùng bây giờ quá loạn rồi. Bây giờ thủ đô quá loạn, mà Cổ Môn lại cứ như hổ rình mồi, sự xuất hiện của Giang Cung Tuấn, vốn là vì quét sạch hết tất cả những thứ này”
Giang Quốc Đạt ngây ngẩn cả người.
Jersey ngụy trang quá tốt rồi, trong khoảng thời gian ngắn, ông ta có chút không đoán chính xác được tâm tư của Jersey.
Trong đồng tử của ông ta hiện lên một tia âm u.
Một hồi lâu sau, ông ta gật đầu rồi nói: “Tôi biết rồi.”
“Ừ, đi xuống đi” Jersey hơi phất tay.
Nhưng Giang Quốc Đạt lại vẫn đứng ở một bên, chậm chạp không rời đi.
“Làm sao, còn có chuyện gì nữa sao?” Jersey dò hỏi.
“Quả thật còn có một chuyện nữa muốn bẩm báo. Chỉ là việc này…” Giang Quốc Đạt nhìn thoáng qua những người khác ở trong phòng, vẻ mặt còn mang theo nét do dự.
Jersey hơi phất tay, ông ta nói: “Các người lui xuống trước đi.”