Trạch tiên sinh bảo những người đang ở trong phòng đều đi ra ngoài.
Bây giờ, trong phòng cũng chỉ còn lại ông ta và Giang Biên.
Ông ta nhìn Giang Biên, nói: “Có chuyện gì thế? Bây giờ có thể nói được rồi chứ! “Tiên sinh, là như thế này.”
Giang Biên đến gần Vương Trạch Tây, mở miệng nói nhỏ bên tai ông ta: “Ông còn nhớ lần trước.”
Trong lúc nói chuyện, anh ta âm thầm tích trữ sức lực, chân khí toàn thân đều tập trung vào lòng bàn tay để phía sau lưng.
Khi nói đến chuyện lần trước, anh ta dồn hết sức ra tay, đánh một chương vào ngực của Vương Trạch Tây.
Anh ta đã bước vào cảnh giới thứ tám.
Cường giả bát cảnh mà ra tay toàn lực sẽ vô cùng khủng bố.
Thân thể của Vương Trạch Tây ngay lập tức công thành hình một cánh cung.
Ngay sau đó, thân thể của ông ta bay ngược ra phía sau.
Oanh!
Bức tường phía sau ông ta ngay lập tức bị đụng vào vỡ tan tành.
Nhưng thân thể của ông ta vẫn tiếp tục bay về phía sau.
Sau khi đụng vỡ rất nhiều bức tường, cuối cùng ông ta cũng rơi xuống một khu phế tích, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này vẫn còn nhiều người ở đây.
Đột nhiên có tiếng động truyền ra từ trong phòng, dẫn tới sự chú ý của những người ở bên ngoài.
Có nhiều người ngay lập tức rút kiếm ra.
“Giang Biên, anh.”
Một tiếng gào giận dữ vang lên.
Vương Trạch Tây từ trong phế tích đi ra.
Ông ta cũng ở cảnh giới thứ tám, cho dù bị đánh lén thì ông ta vẫn còn chưa chết được.
“Tiên sinh.”
Một lão giả xuất hiện.
Ông ta là Thiên.
Thiên nhanh chóng xuất hiện trước mặt Vương Trạch Tây, nhìn ông ta miệng đầy máu, không nhịn được dò hỏi: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Giết… giết Giang Biên đi” Vương Trạch Tây gào lên với vẻ mặt âm trầm.
Vừa mở miệng thì ông ta đã không kìm nén được thương thế trong người, phun ra một ngụm máu to.
Lúc này, Giang Biên bước ra từ trong căn phòng đã bị sập.
Ngay khi anh ta xuất hiện đã lập tức bị bao vây nhưng mà anh ta không chút sợ hãi.
“Giang Biên, anh đang làm cái gì thế?” Thiên quát mắng nói.
Sau khi quát mắng xong, nhìn thấy Vương Trạch Tây ngã xuống đất, ông nhanh chóng bước đến đỡ Jersey đang nằm trên mặt đất lên, còn lấy ra một viên chữa thương đan dược cho ông ta ăn.
“Tiên sinh, hãy ăn viên đan dược này trước”
Vương Trạch Tây ăn đan dược.
Nhưng tại thời điểm ông ta nuốt nó, chỉ trong vài giây ông ta đã nhận ra nó là cái gì.
Ông ta cảm giác được một cơn đau nhói lan ra khắp toàn thân, sắc mặt của ông ta lập tức tái nhợt.
“Ông.”
Ông ta giơ tay chỉ vào Thiên.
Mà Thiên thì nhanh chóng rút kiếm.
Tay giơ kiếm lên.
Một kiếm đâm xuyên qua thân thể của Vương Trạch Tây.
“Ông… các người”
Ông ta mở to con người, chỉ tay về phía Thiên và Giang Biên, còn chưa kịp nói hết lời thì ông ta đã ngã xuống đất, ngay lập tức tắt thở.
Có nhiều người tụ tập ở xung quanh.
Những người này đều đã rút kiếm ra nhưng lúc này bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong thời gian ngắn cũng không biết bây giờ nên làm cái gì.
“Không có gì, lui ra đi.”
Thiên nhìn những người ở xung quanh, lạnh lùng nói: “Những chuyện xảy ra ở đây, ai cũng không nhìn thấy gì hết, nếu như bên ngoài có lời đồn thổi, hậu quả như thế nào thì các người biết rồi đấy”.
“Đúng, đúng, đúng vậy.”
Những người này như được đại xá, nhanh chóng rút lui.
Còn Thiên thì đi về phía Giang Biên, nhìn anh ta với nụ cười xán lạn, nói rằng: “Làm tốt lắm”.
Giang Biên cũng cười lên: “Nếu không phải ông cho ăn độc dược và ra tay tiêu diệt ông ta thì với thực lực của ông ta, chắc chắn có thể phản kích, đến lúc đó cho dù có thể giết chết ông ta thì cũng rất phiền phức.”.
“Lão già này ở phía sau khống chế mọi thứ gần trăm năm, từ lâu đã thấy khó chịu với ông ta.” Thiên liếc mắt nhìn Vương Trạch Tây ngã xuống đất cách đó không xa, đã mất đi khí tức sinh mệnh.
“Tôi cũng đã giết người giúp ông rồi, đồ của tôi đâu?”
“Đừng lo lắng, thứ thuộc về anh, tôi chắc chắn sẽ không quên” Thiên liếc mắt nhìn Giang Biên.
“Không phải lúc trước đã nói rồi sao, sau khi giết được người liền lập tức đưa cho tôi, lẽ nào ông muốn thất hứa hay sao?”
Giang Biên sắc mặt trầm xuống, đột ngột rút kiếm chĩa vào Thiên, lạnh lùng nói: “Đừng ép tôi ra tay với ông.”
Thiên vẻ mặt bình thản nói: “Đi theo ta”
Giang Biên thu lại kiếm, đi theo sau Thiên.
Dưới sự chỉ dẫn của Thiên, Giang Biên đi đến một căn phòng bí mật dưới lòng đất ở sân sau.
Trong căn phòng bí mật có cơ quan, ông ta mở cơ quan, từ bên trong lấy ra một cái hộp.
Khi mở cái hộp ra.
Bên trong có một viên nội đan.
Viên nội đan này to bằng nắm tay, mặt ngoài còn dính một ít máu nhưng máu đã khô rồi.
Nhìn thấy viên nội đan này, vẻ mặt của Giang Biên tràn đầy vui mừng.
Thiên lấy ra nội đan, ném cho Giang Biên rồi nói rằng: “Đây là nội đan lúc trước cướp đoạt được ở phái Thiên Sơn, còn chưa luyện chế, bây giờ tôi đưa cho anh.”
Giang Biên nhận lấy nội đan, cẩn thận kiểm tra một chút, sau khi thấy đúng là nội đan, lúc này mới cười to thành tiếng: “Haha.”
“Được rồi, đừng cười nữa” Thiên cắt ngang lời của Giang Biên, nói rằng: “Nội đan đã đưa cho anh rồi, chúng ta nói đến kế hoạch tiếp theo đi.”
Giang Biên không cười nữa, cẩn thận cất vào trong người, nhìn Thiên rồi hỏi: “Kể tiếp muốn tôi làm gì?”
Thiên nói: “Theo ước định trước đó, tôi khống chế thương hội Đại Đông và giúp đỡ tận vương lên ngôi, anh thì luyện hóa nội đan. Sau khi sức mạnh của anh đã tăng lên sẽ khống chế cổ võ giả, chúng ta cùng nhau khống chế nước Đoan Hùng trước, sau khi hoàn toàn khống chế được nước Đoan Hùng tức là chúng ta đang dần dần khống chế toàn bộ thế giới. ”
“Được, không vấn đề gì”
Giang Biên cười xán lạn.
Trước đây anh ta đã từng luyện hóa một viên nội đan rồi, sức mạnh của anh ta đã lên đến giai đoạn giữa của cảnh giới thứ tám.
Nếu lại luyện hóa viên này nữa, vậy thì anh ta chắc chắn có thể lên cấp rồi, còn về việc lên mấy cấp thì phải đợi sau khi luyện hóa xong mới có thể biết được, nhưng mà tuyệt đối có thể lên hơn ba cấp.
Tới lúc đó, cái gì mà Âu Dương Lãng, Giang Thần, Môn chủ phái Thiên Môn đều phải chết.
Tới thời điểm đó, anh ta sẽ trở thành vô địch thiên hạ.
Toàn bộ nước Đoan Hùng đều phải nghe theo anh ta.
Mà Thiên.
Ông hừ lạnh một tiếng ở trong lòng.
Nếu không phải anh ta vẫn còn có tác dụng với Thiên, anh ta đã chết rồi.
Anh ta nở nụ cười, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng lên, nói: ” Bây giờ có một Giang Thần, còn có Âu Dương Lãng của Cổ Môn, muốn đối phó với hai người này có chút khó khăn, ông có diệu kế gì không?”
“Không có.”
Thiên khẽ lắc đầu, nhìn về phía Giang Biên, nói: “Bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh. Anh luyện hóa viên nội đan này càng sớm càng tốt để đi đoạt viên thứ ba”
“Những viên nội đan khác thì ở đâu?” Giang Biên hỏi.
Thiên suy nghĩ một chút, mới nói: “Lúc tôi ở phái Thiên Môn, Linh Quy bị giết chết, nội đan cũng bị chém vỡ ra thành tám viên, trong khoảng thời gian này tôi cũng đã điều tra ra, đại khái cũng đoán được tám viên này đan này đều bị những người nào lấy được.”
“Đừng có vòng vo nữa, nói mau”
Giang Biên không nhịn được nữa.
Thiên nói: “Âu Dương Lãng nhìn trẻ hơn rất nhiều, ông ta chắc chắn đã lấy được một viên, hơn nữa đã luyện hóa rồi.”
“Tên nhóc Giang Thần này thực lực cũng tiến bộ rồi, bước vào cảnh giới thứ tám, cậu ta chắc hắn cũng lấy được một viên”.
“Giang Phùng lấy được một viên nhưng mà viên này cũng bị anh lấy mất”
“Tôi cùng với Vương Trạch Tây lấy được một viên, bây giờ viên này đã đưa cho anh rồi.”
“Trong tay Trần Thanh Sơn của phái Thiên Sơn cũng có một viên”
“Trong tay Cửu Ngân của Cửu tộc có một viên, nhưng mà ông ta đã bị Giang Thần giết chết rồi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, nội đan mà Giang Thần đã luyện hóa là lấy được từ trong tay của Cửu Ngân”.
“Trong tay Long Dạ của nhà họ Long cũng có một viên.”
“Còn có một viên khác nữa đã bị Thiếu Lâm lấy đi”
“Mộ Dung Xuân cũng lấy được một viên nhưng mà bây giờ ông ta đã chết rồi, nội đan trong tay ông ta cũng không biết là bị người nào lấy đi.”
Những cái này, đều là sự phân tích của Thiên.