CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Tây Cương, núi Tây Lăng.

Dưới chân núi, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi đang bước tới.

Người này ăn mặc khá thời trang, một bộ quần áo bình thường rất hiện đại, nhưng mà trên lưng của ông ta lại mang một thanh trường kiếm.

Thanh trường kiểm ở trên lưng không tương thích với quần áo của ông ta.

“Ai đấy?” Ngay khi Giang Quốc Đạt vừa xuất hiện, ông ta đã bị các vệ sĩ của gia tộc Tiêu Dao chặn lại.

Những tên vệ sĩ này lập tức chĩa súng vào người Giang Quốc Đạt đang đi tới. “Nơi này là núi Tây Lăng, người không có phận sự thì mau rời đi, nếu không.”

Giang Quốc Đạt nhìn những tên vệ sĩ này, khóe miệng nhếch lên, vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên.

Ông ta đã từng thua một vị cường giả của nhà họ Tiêu Dao, ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng suốt hai mươi năm qua.

Cho đến tận bây giờ, ông ta vẫn rất kiêng nể tuyệt học Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, cho dù lần trước Giang Cung Tuấn bị bắt, ông ta cũng không dám ra mặt, chỉ phái Giang Vô Song đi mà thôi.

Giờ đây, ông ta không còn sợ nhà họ Tiêu Dao nữa.

Ông ta đã đến.

Nhìn những tên vệ sĩ này của nhà họ Tiêu Dao, khóe miệng của ông ta nhếch lên, nở một nụ cười quái dị, sau đó trường kiếm ở sau lưng của ông ta đã ra khỏi vỏ.

Ông ta cầm lấy thanh kiếm ngay lập tức, cũng không biết ông ta xuất kiểm như thế nào. Thân ảnh của ông ta hiện lên giữa lưng chừng núi, còn một số thị vệ ở dưới chân núi đã ngã xuống trong vũng máu trên mặt đất.

Thanh trường kiểm ở trong tay đã vào vỏ, ông ta đi từng bước lên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi đang tổ chức một đám tang.

Sự xuất hiện của Giang Quốc Đạt đã lập tức thu hút sự chú ý của nhiều cường giả trong nhà họ Tiêu Dao.

Tiêu Dao Đàm đang mặc đồ trang và bước ra ngoài, khi nhìn thấy Giang Quốc Đạt, sắc mặt của ông ta chợt tối sầm xuống, ông ta nói với vẻ lạnh lùng: “Dảm đến gia tộc Tiêu Dao chúng ta gây chuyện, muốn chết” Nhưng mà vào lúc này, Tiêu Dao Đàm cảm nhận được một luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ.

Dưới sự áp chế của luồng hơi thở này, ngay cả khi đã bước vào bát cảnh trung kỳ, ông ta cũng cảm thấy không thoải mái.

Lúc này ông ta mới biết người đàn ông ở trước mặt là cao thủ.

Ông ta là một siêu cao thủ.

Cho dù hiện tại đã bước vào bát cánh trung kỳ thì ông ta hoàn toàn không phải là đối thủ.

Đột nhiên sắc mặt của ông ta thay đổi, nở một nụ cười tươi rói, hỏi: “Ông là ai, đến gia tộc Tiêu Dao ở Tây Lăng của tôi làm gì?

Giang Quốc Đạt nhìn Tiêu Dao Đàm đang mặc áo tang, khóe miệng nhếch lên, cười nhạt rồi nói: “Tiêu Dao Đàm, từ lúc chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?”

“Ông, ông là?” Tiêu Dao Đàm nhìn chằm chằm về phía Giang Quốc Đạt.

Ông ta nhìn một hồi lâu nhưng vẫn không nhận ra người đàn ông trước mặt này là ai.

“Giang Quốc Đạt của nhà họ Giang”

Giang Quốc Đạt nói ra một cái tên một cách chậm rãi.

Nghe thấy cái tên Giang Quốc Đạt, sắc mặt của người nhà gia tộc Tiêu Dao lập tức thay đổi, nhất là Tiêu Dao Đàm, nhà họ Tiêu Dao của ông ta và nhà họ Giang có mối ân oán khó có thể giải quyết.

Một thời gian trước, nhà họ Tiêu Dao còn áp bách nhà họ Giang.

“Ông, ông là Giang Quốc Đạt?” Vẻ mặt của Tiêu Dao Đàm tràn ngập sự khiếp sợ.

Ông ta không thể tin được rằng người trước mặt trạc tuổi như ông ta lại là Giang Quốc Đạt của nhà họ Giang. “Đúng vậy, là tôi” Vẻ mặt của Giang Quốc Đạt vô cùng bình tĩnh, hỏi: “Tiêu Dao Dạ Thiên có ở núi Tây Lăng không?” Tiêu Dao Đàm hít một hơi thật sâu. Người trước mặt là Giang Quốc Đạt, ông ta hoàn toàn không nghi ngờ. Bởi vì hơn nửa tháng trước, ông ta cũng đã nghe qua chuyện xảy ra ở Mông Quốc.

Mặc dù ông ta không tự mình đến đó nhưng bây giờ chuyện này đã được lan truyền rộng rãi.

Ông ta biết Giang Quốc Đạt đã cướp đi viên Linh Quy nội đan của Giang Phùng, đồng thời cũng đã hấp thụ chân khí của Giang Cung Tuấn và chân khí của rất nhiều cường giả.

Xem ra bây giờ Giang Quốc Đạt đã hoàn toàn luyện hóa những chân khí này.

Trên mặt Tiêu Dao Đàm hiện lên vẻ đau đớn, khổ sở rồi chỉ vào quan tài trong đại điện và nói: “Lão tổ đã chết rồi” “Cái gì?” Nghe vậy, sắc mặt của Giang Quốc Đạt lập tức thay đổi.

Thân ảnh lóe lên, đã xuất hiện trong đại điện chỉ trong nháy mắt.

Đưa tay lên đánh ra một chương, một chưởng phong mạnh mẽ tấn công vào chiếc quan tài.

Chiếc quan tài lập tức bị chia năm xẻ bảy, thi thể của Tiêu Dao Dạ Thiên bị lộ ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người trong nhà họ Tiêu Dao đều vô cùng tức giận. “Giang Quốc Đạt, ông thật là quá đáng” Ngay sau đó đã có người rút kiếm.

Giang Quốc Đạt giơ tay đánh ra một chưởng.

Người vừa rút kiếm của nhà họ Tiêu Dao lập tức bị đánh bay, ngã xuống đất trong vũng máu và không thể đứng dậy được nữa.

Tiêu Dao Đàm nhìn thấy một màn này thì nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng cuối cùng ông ta đã kìm nén được sự tức giận ở trong lòng.

Giang Quốc Đạt nhìn thi thể của Tiêu Dao Dạ Thiên nằm trên mặt đất, tức giận đến tối sầm mặt mũi và gầm lên: “Mẹ kiếp, tại sao lại không đợi tôi.”

Thanh trường kiểm ở sau lưng ông ta ra khỏi vỏ, chém ra không ngừng. Thi thể của Tiêu Dao Dạ Thiên lập tức bị chia năm xẻ bảy.

Những người của nhà họ Tiêu Dao nhìn thấy cảnh này, trong lòng bọn họ tràn ngân sự tức giận. Nhưng mà không có ai dám lên tiếng sau sự việc vừa rồi, ngay cả Tiêu Dao Đàm cũng không dám nói một câu. Bởi vì ông ta biết rõ bản thân không phải là đối thủ của Giang Quốc Đạt.

“Nếu Tiêu Dao Dạ Thiên đã chết thì nhà họ Tiêu Dao cũng không cần phải tồn tại làm gì nữa” Áo bào trắng của Giang Quốc Đạt tung bay, trong lòng ông ta vô cùng giận dữ.

Sau khi nghe thấy điều này, Tiêu Dao Đàm bị dọa cho sợ mất mật.

Đột nhiên ông ta quỳ trên mặt đất, vô cùng đau khổ mà cầu xin: “Giang Quốc Đạt, không, ông nội Giang, xin hãy cho gia tộc Tiêu Dao chúng tôi một con đường sống, gia tộc Tiêu Dao bằng lòng đưa tặng tuyệt học Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng cho ông nội Giang”

“Sau này Tiêu Dao Đàm tôi chính là một con chó mà ông nội Giang nuôi”

“Gâu gâu gâu” Vừa nói, ông ta vừa hô lên vài tiếng.

“Chủ nhân, xin ông hãy cho nhà họ Tiêu Dao một con đường sống, từ nay về sau, ngài bảo tôi đi hướng tây, tôi chắc chắn không dám đi hướng đông”

Vì giữ được mạng sống, Tiêu Dao Đàm cũng không cần đến cái gì gọi là tôn nghiêm.

Ông ta biết bây giờ bản thân không phải là đối thủ của Giang Quốc Đạt, nhưng mà ông ta đã có được công lực cả đời này của lão tổ, hiện giờ công lực của ông ta đã tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa ông ta cũng cần phải biết được bí mật của nhà họ Tiêu Dao.

Chỉ cần cho ông ta một chút thời gian thì ông ta sẽ tìm được cơ quan bố trí trong lăng mộ Thủy Hoàng, ông ta có thể đi tới lăng mộ Thủy Hoàng để tìm kiếm Đệ Nhất Kiếm và đệ nhất kiếm quyết.

Đến lúc đó cộng với công lực của ông ta, không nói vô địch thiên hạ nhưng ít nhất có thể đánh bại Giang Quốc Đạt. Tiêu Dao Đàm quỳ rồi thì những người khác của nhà họ Tiêu Dao cũng quỳ xuống theo.

Giang Quốc Đạt nhìn Tiêu Dao Đàm đang quỳ trên mặt đất, trong lòng thầm nghĩ thực lực của Tiêu Dao Đàm không tồi, nếu có thể hấp thụ chân khí của Tiêu Dao Đàm thì công lực của ông ta sẽ tăng lên rất nhiều.

Nhưng nhà họ Tiêu Dao cũng là một dòng họ lớn, sức ảnh hưởng rất mạnh, nếu như bị phá hủy như vậy thì thực sự rất đáng tiếc.

Thay vì phá hủy nó, tốt hơn hết là tạm thời giữ lại để mở đường cho những dự định trong tương lai của ông ta.

Suy nghĩ xong, ông ta nói một cách thản nhiên: “Tiêu Dao Đàm, hãy nhớ lấy những gì mà ông nói ngày hôm nay, từ nay về sau nếu như ông có suy nghĩ gian dối gì đó thì đến chết cũng không có chỗ chôn”.

Giang Quốc Đạt bỏ lại một câu, thân hình như một bóng ma, biến mất khỏi tầm mắt của người nhà họ Tiêu Dao một cách nhanh chóng.

Khi Giang Quốc Đạt rời đi, Tiêu Dao Đàm lập tức cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta ngồi trên mặt đất, nhìn cái xác bị chém nát vụn, trên mặt nổi lên gân xanh, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, nắm chặt tay lại, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Giang Quốc Đạt, sự nhục nhã ngày hôm nay, sau này tôi sẽ đòi lại gấp trăm lần”

“Lão tổ, là tôi vô dụng, người đem chân khí truyền lại cho tôi nhưng tôi lại không đánh lại được Giang Quốc Đạt”

“Nhưng mà người yên tâm, con sẽ tiến vào lăng mộ Thủy Hoàng, tìm cho ra Đệ Nhất Kiếm và đệ nhất kiếm quyết rồi báo thù cho người”

Trong khi Giang Quốc Đạt đến nhà họ Tiêu Dao thì đồng thời tại tổng bộ của Thiên Môn, Đường Sở Vi đang bế quan.

Cô mặc một bộ quần áo màu đen, mái tóc dài đã ngả sang màu trắng xám, đôi mắt đỏ như máu.

Một hơi thở lạnh lẽo toát ra từ cơ thể cô, luồng hơi thở này rất kỳ quái, khiến người ta rùng mình.

Két két két!

Xung quanh cơ thể của cô có tám mươi mốt cây châm màu đen đang trôi nổi, mỗi một cây chấm đều tỏa ra một loại ánh sáng màu đen.

Mặc kệ cho bàn tay huy động, thân thể và tám mươi mốt cây chậm nổ bắn ra bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi