Người nhà họ Đường đều ăn thịt rồng. Thịt rồng, rất ngon.
Tuy nhiên sau khi ăn xong, trong cơ thể bọn họ nóng như lửa đốt.
Có điều, ngọn lửa này không đốt trong cơ thể bọn họ, mà khiến bọn họ cảm thấy một luồng điện ấm áp phát ra từ trong cơ thể, khiến toàn thân bọn họ thoải mái đến không tả được.
Loại cảm giác này, giống như bay vào tiên cảnh vậy, rất kỳ diệu.
Bữa cơm rất nhanh đã kết thúc.
Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vị trở về phòng.
Tầng ba, trong phòng.
Đường Sở Vị tắm rửa trước đi ra, trên người quấn một chiếc khăn tắm mỏng, trên người cô có rất nhiều vết sẹo, nhưng vết sẹo này đều do vuốt rồng tạo ra, bây giờ đã đóng vẩy rồi.
Cô vừa lấy khăn lau tóc vừa đi đến, nhìn Giang Công Tuấn đang ngồi trên giường ngẩn ra, không nhịn được hỏi: “Chồng, sao vậy, đang nghĩ cái gì vậy?”
Giang Cung Tuấn phản ứng lại.
“Không nghĩ gì cả, anh đang nghĩ sao Chiêu Tử Vương và Bách Hiểu Sinh lại tặng em máu kỳ lân và phượng huyết. Còn nữa lần này tại sao Chiêu Tử Vương không trực tiếp cướp Long Nguyên và những bảo vật trên người rồng, anh tin, con người đều tham lam, không muốn chia bảo vật cho người khác”
Giang Cung Tuấn dừng lại, tiếp tục nói: “Anh tin, Chiêu Tử Vương tuyệt đối có sức mạnh có thể giết hết các võ giả cổ, nhưng ông ta lại không ra tay cướp lấy, điều này thật sự không thể tin nổi.”
Những vấn đề này, Giang Cung Tuấn vẫn luôn không hiểu được.
Tại sao phải cho Sở Vị máu kỳ lân và phượng huyết?
Tại sao Chiêu Tử Vương không chiếm lấy Long Nguyên?
Một viên Long Nguyên hoàn chỉnh không tốt sao?
Giang Cung Tuấn nói như vậy, vẻ mặt Đường Sở Vị cũng trở lên ngưng trọng, cô ngồi xuống, nói: “Đúng vậy, em cũng không hiểu những vấn đề này. Bỏ đi, đừng nghĩ nữa. Không còn sớm nữa, mau đi tắm rồi ngủ thôi.”
Đường Sở Vi đây Giang Cung Tuấn đi tắm.
Giang Cung Tuấn đi vào phòng tắm.
Anh ngâm mình trong bồn tắm.
Trong đầu vẫn còn đang nghĩ về những vấn đề này.
Mục đích của Bách Hiểu Sinh và Chiêu Tử Vương là gì?
Tại sao phải bồi dưỡng Sở Vi?
Không nghĩ ra, anh cũng không suy nghĩ nữa, rất nhanh đã tắm xong.
Hơn một năm không chạm vào Sở Vi rồi, anh cũng có chút kích động.
Sau khi tắm xong đi ra.
Đường Sở Vi đã nằm trên giường.
Chăn che đi cơ thể yêu kiều, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ ở bên ngoài.
“Đến đây”.
Cô giơ bàn tay ngọc ngà ra móc vào ngón tay Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuần là một người đàn ông trưởng thành, nào có thể chịu được sự quyến rũ như vậy, lập tức lao qua.
Ngày hôm sau.
Giang Cung Tuấn dậy từ sớm.
Mà Đường Sở Vi, vẫn còn đang nằm trên giường, đang chìm trong giấc ngủ. Tối qua quá điên cuồng rồi.
Giang Cung Tuấn đứng dậy, mặc quần áo.
Khi anh dậy mới hơn sáu giờ, trời còn chưa sáng, anh ra sân ở ngoài biệt thự, hít thở không khí trong lành, duỗi thẳng xương cốt.
Anh ở trong sân, khoanh chân ngồi trên mặt đất, hít thở không khí trong lành, đầu óc trống rỗng, bắt đầu nghĩ cách đột phá cảnh giới thứ chín.
Đoạn thời gian này, anh cũng thử rất nhiều lần nhưng mỗi lần đều thất bại.
Anh nhớ đến lời của Bách Hiểu Sinh.
Bách Hiểu Sinh nói, cảnh giới thứ chín, không phải luyện ra, mà là giác ngộ.
Lúc trước, anh cảm thấy lời của Bách Hiểu Sinh là vô nghĩa. Nhưng bây giờ, anh tin lời của Bách Hiểu Sinh.
Bởi vì, Bách Hiểu Sinh là một cường giả cảnh giới thứ chín sống.
“Ngộ?”
“Ngộ thế nào?”
“Bách Hiểu Sinh nói, cuộc đời của mình có quá ít kinh nghiệm, cảm ngộ về cuộc sống quá nhiều, không thể nào bước vào cảnh giới thứ chín sao?”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Anh cảm thấy, cuộc đời của anh đã trải qua đủ rồi.
Tham chiến mười năm, chuyện gì mà anh chưa trải qua chứ?
Nếu như cuộc sống như vậy mà còn là cuộc sống quá ít kinh nghiệm, vậy thế nào mới gọi là cuộc sống phong phú chứ.
Bất tri bất giác, trời đã sáng rồi.
Mặt trời từ từ nhô lên từ phía dưới đường chân trời, một tia sáng ban mái xuất hiện ở đường chân trời.
Bây giờ, là thời gian ngày đêm giao hoa nhau.
Giang Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn thấy ánh ban mái xuất hiện ở phía xa.
Lúc này, trong lòng anh vậy mà lại có một tia giác ngộ.
“Đêm ngày giao nhau, âm dương hòa quyện, vũ trụ hòa làm một”
Đấy chính là khẩu quyết của âm dương quyết.
Giang Cung Tuấn vẫn luôn không hiểu câu này có ý gì.
Lúc này, anh vậy mà lại hiểu được.
“Thần khí nhập vào trăm sông”
Anh bắt đầu lĩnh ngộ từng thứ một.
Thần chính là sáng sớm.
Khí chính là không khí của buổi sáng sớm.
Không khí lúc này là trong lành nhất.
Không khí lúc này là sạch sẽ nhất.
“Hít thở, tâm hồn rộng lớn”
Giang Cung Tuấn bắt đầu suy ngẫm về Càn Khôn Quyết.
Trong đầu anh, không ngừng hiện lên tâm pháp tu luyện Càn Khôn Quyết Vừa rồi nhìn thấy sự giao thoa của đêm và ngày, anh lĩnh ngộ được rất nhiều thứ.
Một khi lĩnh ngộ, anh hoàn toàn hiểu được Càn Khôn Quyết.
“Hóa ra là như vậy?
Trên mặt anh lộ ra sự vui sướng.
Càn Khôn Quyết, không phải là một tâm pháp tu luyện bình thường, tâm pháp này vượt qua hiểu biết về tâm pháp của Giang Cung Tuấn.
Cái gọi là Càn Khôn Quyết, chính là phương pháp hít thở.
Hít thở không khí sáng sớm, không khí, cũng có thể nói là linh khí.
Linh khí của trời đất.
Mà không khí của sáng sớm là trong lành nhất, cũng là linh khí hùng hậu nhất.
Anh bắt đầu hít thở theo phương pháp hít thở của Càn Khôn Quyết.
Hít.
Theo không khí trong lành, linh khí của trời đất tiến vào trong cơ thể, lỗ chân lông trên toàn thân anh đều được khai mở, toàn thân thoải mái không nói lên lời, mà xương cốt trong cơ thể cũng đang sôi trào.
“Phương pháp hít thở thật thần kỳ, Càn Khôn Quyết thật thần kỳ”
Giang Cung Tuấn không nhịn được ngạc nhiên.
Đúng lúc này, anh cảm thấy trong cơ thể mình có một sự chuyển biến rõ rệt.
“Chồng ơi”
Một tiếng gọi truyền đến.
Giang Cung Tuấn dừng lại.
Đường Sở Vị đi đến.
Bởi vì trên người có vết sẹo, vết sẹo trên người còn chưa lành hẳn, cho nên cô không mặt váy, mặc quần áo dài tay.
Mặc dù chỉ là quán áo bình thường, nhưng cô vẫn rất xinh đẹp.
“Anh ở đây làm gì vậy?” Đường Sở Vị đi đến hỏi.
Giang Cung Tuấn đứng dậy, vui mừng nói: “ Vi, ở trên đảo lấy được một tâm pháp tu luyện rất thần kỳ ở trên đảo, anh vừa mới lĩnh ngộ. Quá thần kỳ rồi. Anh truyền cho em”
“Đừng truyền nữa, đợi lần sau đi. Hôm nay là hôn lễ của Ngô Huy, cậu ấy gọi điện thoại đến, hỏi chúng ta có đi không?
“Hả?”
Giang Cung Tuấn ngẩn ra.
Lúc này anh mới nghĩ đến.
Lần trước Ngô Huy đã nói nói với anh về chuyện kết hôn.
“Sao anh lại quên mất chuyện này chứ. Được, anh lập tức về phòng thay quần áo, chúng ta cùng nhau đi”.
Nói xong, Giang Cung Tuấn về phòng, thay quần áo.
Sau đó lái xe đến Nội Kinh các.
Lúc này, thành phố Tử Đằng, một căn biệt thự.
Trong biệt thự, Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường.
Lần đến nước ngoài này, ông ta không thể giết được tất cả các võ giả đến đấy, trong lòng ông ta vẫn luôn canh cánh không thôi.
Bây giờ ông ta không dám đi gặp sư phụ mình.
Hơn nữa, ông ta còn bị thương.
Lần trước bị trường kiếm đâm xuyên qua cơ thể, còn bị đánh một chưởng, nhưng ông ta là một võ giả cực mạnh, nên khoảng khắc khi cơ thể bị đâm thủng, một số cơ quan trong cơ thể ông ta chủ động co rút lại, cho nên ông ta chỉ chịu phải chấn thương ngoài da thôi, cũng chính là một chưởng đó khiến ông ta nội thương.
Khi ở trên tàu, vốn dĩ anh ta muốn nhận cơ thể nên thuyền nhỏ rồi đi, sau đó cho nổ tàu nhưng lại bị Giang Thời ngăn cản.
“Giang Thời chết tiệt” Thiên tức giận mắng.
Cộp cộp.
Truyền đến tiếng bước chân.
Thiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy Bách Hiểu Sinh đi đến.
Ở trên đảo ông ta đã biết được thân phận của Bách Hiểu Sinh, ông ta biết Bách Hiểu Sinh là người trường sinh.
Nhưng ông ta lại không biết Bách Hiểu Sinh là sự phụ của ông ta.
Ông ta đột nhiên đứng lên, đề phòng nhìn Bách Hiểu Sinh.
“Sao lại là ông, ông đến chỗ tôi làm gì?”
Bách Hiểu Sinh chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sao vậy, đến cả sư phụ mà cũng không nhận nữa sao?”
“Hả?”
Thiên ngẩn ra.
Lúc trước mỗi lần sư phụ xuất hiện, sư phụ ông ta đều đeo mặt nạ, vì vậy ông ta không biết thân phận của sư phụ. Bây giờ nghe thấy Bách Hiểu Sinh nói như vậy, ông ta lập tức ngẩn ra.
“Bách Hiểu Sinh, ông là sư phụ tôi, sư phụ tôi là ông sao?”
“Ừ” Bách Hiểu Sinh gật đầu.
Lúc này Thiên mới phản ứng lại, lập tức quỳ xuống đất: “Đệ tử bái kiến sự phụ” Bách Hiểu Sinh là sư phụ ông ta, ông ta không nghi ngờ chút nào cả.
Bởi vì ông ta biết sự phụ mình rất mạnh, mà Bách Hiểu Sinh cũng rất mạnh, là một cường giả cảnh giới thứ chín thật sự.