CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

“Ừ”

Bách Hiểu Sinh gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đứng lên nói chuyện đi.” . Ngôn Tình Hay

Lúc này Thiên mới đứng lên.

Ông ta bồn chồn đứng một bên, nhớ đến lúc trước ở núi Lâm Lang, cảnh tượng chiến đấu với Giang Cung Tuấn, trên đầu ông ta xuất hiện mồ hôi lạnh.

Sớm biết Bách Hiểu Sinh chính là sự phụ của mình, thì có cho ông ta thêm một trăm cái gan, ông ta cũng không dám hỗn xược núi Lâm Lang.

Bách Hiểu Sinh không nói gì. Thiên có chút hoảng.

“Sư phụ, thầy nghe con nói, lần này ở trên đảo, Chiêu Tử Vương cũng xuất hiện, con… con.”

Bách Hiểu Sinh xua tay, nói: “Chuyện này tôi biết rồi.”

“Vậy lần này sư phụ đến tìm con là vì chuyện gì?”

Thiên nhìn Bách Hiểu Sinh.

Ông ta còn cho rằng Bách Hiểu Sinh đến để trách tội ông ta, bây giờ xem ra, chắc là không phải, ông ta có chút không đoán được dụng ý của Bách Hiểu Sinh.

“Đồ nhi, bây giờ con cũng là thiên thê đỉnh phong thứ chín rồi, chỉ cách cảnh giới thứ chín một bước nữa thôi. Bây giờ thầy đến tìm con, là muốn chỉ điểm cho con, chỉ điểm con tiến vào cảnh giới thứ chín”

Nghe thấy vậy, Thiên thích thú, lại quỳ xuống đất, nói: “Xin sư phụ chỉ điểm”

“Đứng lên, đừng động cái là quỳ xuống nữa.”

“Vâng” Thiên đứng lên, đứng một bên, nhìn chằm chằm Bách Hiểu Sinh.

Bách Hiểu Sinh nói: “Cảnh giới thứ chín cần phải có lĩnh ngộ, cần phải có kinh nghiệm sống phong phú. Con cũng sống rất lâu rồi, nhưng lòng tham của con quá nặng, sẽ không thể bước vào được cảnh giới thứ chín, Khi nào con có thể thật sự buông bỏ, thì khi đó chính là lúc con bước vào cảnh giới thứ chín”.

“Muốn bỏ lòng tham trong lòng, đó chính là nhập tục. Lấy một người vợ, sinh một đôi trai gái, sống thật tốt, có lẽ đợi khi con con lớn, thì con có thể giác ngộ được”

Bách Hiểu Sinh nói xong, quay người rời đi.

Người đã đi rồi, nhưng giọng nói vẫn còn vang vọng.

“Nhớ lời sư phụ, muốn bước vào cảnh giới thứ chín, có thể có dục vọng, nhưng đừng tham lam”

Nói xong, ông ta đã rời khỏi biệt thự.

Sau khi Bách Hiểu Sinh rời đi, Thiên mới ngồi xuống, ngờ lại lời sự phụ nói.

“Thật sự không thể nào bước vào cảnh giới thứ chín sao?”

“Lòng tham của mình thật sự rất nặng sao?”

Ông ta không tin.

Ông ta cảm thấy, chỉ cần công lực đủ mạnh, vậy thì có thể bước vào cảnh giới thứ chín.

Sau đó, ông ta cũng không dừng lại, mang theo máu rồng, mang theo Long Nguyên rời khỏi thành phố Tử Đằng.

Ông ta muốn tìm một nơi bế quan, luyện hóa Long Nguyên, tiến vào cảnh giới thứ chín, bởi vì, ông ta không tin lời của Bách Hiểu Sinh.

Thiên rời đi rồi.

Mà lúc này.

Thành phố Tử Đằng, Nội Kinh các.

Hôm nay, Nội Kinh các rất náo nhiệt.

Trời vừa sáng bên ngoài Nội Kinh các đã xuất hiện không ít xe sang, một số nhân vật lớn của thành phố Tử Đằng đang ở ngoài cửa đợi, đến cả một số nhân vật lớn của thủ đô cũng đều đến.

Bởi vì hôm nay là đám cưới của thiên soại Ngô Huy.

Mà vợ sắp cưới của anh ta cũng có lại lịch cực lớn, là con gái của một vị chủ soái.

Khi Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đến, một số nhân vật lớn đã tiến vào trong Nội Kinh các rồi.

Ngô Huy mặc tây trang, trên tay trang có cài hoa, đang nhiệt tình chào hỏi khách khứa.

“Ngô Huy”.

Giang Cung Tuấn đi đến, chào hỏi từ xa.

“Đại ca”

Ngô Huy nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi đến, sắc mặt vui vẻ, lập tức chạy qua, nhào vào trong lòng Giang Cung Tuấn, cười lớn nói: “Em biết, anh sẽ không có chuyện gì mà”

“Được rồi, hôm nay cậu kết hôn, đừng có ẻo lả nữa”

Giang Cung Tuấn đây Ngô Huy ra.

“Chị dâu”

Lúc này Ngô Huy mới chào hỏi Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi cười nói: “Ngô Huy, chúc mừng cậu, cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi. Không có gì tốt để tặng cho cậu, tặng cậu cái này”

Đường Sở Vị lấy Long Nguyên ra đưa cho Ngô Huy.

Giang Cung Tuần thấy vậy, lập tức ngạc nhiên, vội vàng nói: “Sở Vi, em đang làm cái gì vậy?”

Đường Sở Vi cười nói: “Thứ này đối với em không có tác dụng gì cả, bây giờ trong cơ thể em có máu tươi của bốn dã thú, hơn nữa lần này em còn lấy được nhiều máu rồng như vậy, em dùng ít máu rồng là đủ rồi. Long Nguyên này cho em cũng lãng phí thôi”

Ngô Huy cầm Long Nguyên.

Cầm trong tay, còn cảm nhận được một độ ẩm nhẹ nhàng.

Anh ta không khỏi hỏi: “Chị dâu, đây là cái gì vậy?”

Đường Sở Vi còn chưa lên tiếng, Giang Cung Tuấn đã nói: “Đây là thứ mà các cường giả trên thế giới đánh vỡ đầu nhau đều muốn có được. Lần này những cường giả mạnh nhất thế giới đến ngoài biển, chính là vì muốn giết rồng, chính là muốn lấy được Long Nguyên”.

“Đây là Long Nguyên sao?”

Ngô Huy ngạc nhiên nhìn Long Nguyên xanh lục trong tay.

“Đúng” Giang Cung Tuấn nói.

“A, vật này quá quý giá rồi, em không thể lấy được”

Ngô Huy lập tức đưa Long Nguyên qua, nói: “Chị dâu, em không thể lấy được”

Đường Sở Vị nói: “Cho cậu thì cậu cầm lấy đi, thứ đồ này đối với chị cũng không có tác dụng gì?

“Đại ca, đây?”

Ngô Huy nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Cho cậu, cậu cầm lấy đi, Nhưng Long Nguyên này phải dùng sớm một chút, nếu như bị những võ giả khác biết được, nhất định sẽ gây phiền phức cho cậu”

Giang Cung Tuấn nói vậy, Ngô Huy mới cất đi.

“Cảm ơn chị dâu”

Đường Sở Vị cười nhẹ.

Sau khi Ngô Huy cất Long Nguyên đi, mới Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi lên lầu ngồi. Mà trong phòng trên tầng, Văn Tâm đã mặc váy cưới, người trang điểm đang trang điểm cho cô ta.

Nhìn thấy Văn Tâm mặc váy cưới, Đường Sở Vì không khỏi nắm chặt tay Giang Cung Tuấn, nhìn anh, chua xót nói: “Đến Ngô Huy cũng đã kết hôn rồi, Văn Tâm cũng đã mặc váy cưới rồi, không biết cả đời này, em có cơ hội mặc váy cưới một lần không”

Sao Giang Cung Tuấn lại không hiểu ý của Đường Sở Vi chứ.

“Yên tâm đi, rất nhanh, anh sẽ tổ chức cho em một hôn lễ hoàng tráng”

Khóe miệng Đường Sở Vi dương lên, lộ ra nụ cười nhẹ.

Thật ra, đến bây giờ, cô đã không còn quan tâm đến những thứ này nữa rồi. Chỉ cần có thể được ở cùng Giang Cung Tuấn, thì cô đã mãn nguyện rồi.

Hôm nay Giang Cung Tuấn đích thân chủ trì hôn lễ cho Ngô Huy.

Dưới sự chứng kiến của không ít người, hai người thành hôn. Sau hôn lễ, Giang Cung Tuấn và Ngô Huy chào hỏi nhau một tiếng, anh đưa Đường Sở Vị rời đi.

Ngày hôm sau. Nhà họ Đường.

“Mẹ, ba, ông nội, không hay rồi, chị và anh rể đi rồi”

Đường Tấn vội vàng chạy xuống tầng.

“Cái gì?”

Đường Thành Lâm đột nhiên đứng dậy.

Hôm qua sau khi ăn xong thịt rồng, ông ta bị tiêu chảy, tổng ra rất nhiều độc tố màu đen.

Lỗ chân lông cũng thải ra rất nhiều độc tố, bây giờ ông ta ít nhất cũng phải trẻ hơn mười tuổi, ông ta biết thứ thịt ăn tối hôm trước là đồ tốt.

“Ông xem đi”

Đường Tấn lấy một phong thư đưa cho Đường Thành Lâm.

Đường Thành Lâm nhận lấy, mở ra đọc.

“Ba, mẹ, ông nội, con đi đây. Con và Giang Cung Tuấn đi khắp thế giới, sống ngày tháng không lo nghĩ tranh giành”

“Thịt mà mọi người ăn là thịt rồng”

“Đây là thứ mà con và Giang Cung Tuấn đã cố gắng bao nhiều tâm huyết mới có thể lấy được”

“Trong tủ lạnh, còn có một số máu rồng, máu rồng có thể khiến con người trở lên trường sinh, có sinh mệnh vô hạn. Số máu rồng này, không đủ để cả nhà họ Đường đều trường sinh, ông nội xem mà chia nhé. Nhưng, máu rồng rất bá đạo, trước khi trở thành võ giả thì không thể sử dụng được, một khi xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn thì con không quan tâm đầu”

“Trong máy tính con, có lưu một số tâm pháp tu luyện.”

“Con cũng đã đánh dấu nên tu luyện thế nào rồi, mật mã là 123456”

“Ông nội đi xem đi nhé, tu luyện theo tâm pháp, người nhà họ Đường đều có thể ăn thịt rồng. Tố chất cơ thể đều sẽ cải thiện, rất dễ dàng tu luyện ra chân khí, ít ra phải đạt đến võ giả cảnh giới thứ ba mới có thể dùng được máu rồng”

“Đường Sở Vị lưu bút”

Nhìn thấy thư mà Đường Sở Vi để lại.

Tay Đường Thành Lâm không khỏi run rẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi