CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Khương Thái Thanh vui vẻ đến mức khóc lên, rồi nhào vào trong ngực mẹ mình.

“Mẹ ơi, con không bao giờ đánh bạc nữa... Con thật sự không đánh bạc nữa...

“Thuốc kia là sư phụ cho con. Anh ta còn nói người quen của con có tai nạn đổ máu, nên mới cho con viên thuốc kia..."

Khương Thái Thanh nức nở kể lại sự lợi hại của sư phụ, thật sự là coi sư phụ mình như là thần tiên vậy.

Ông Khương và bà Khương nghe xong mà vẫn không hiểu ra sao.

Nhất là ông Khương, ông có chút không thể tin nổi, thầm nghĩ một tên bài bạc mà có thể lợi hại như vậy sao? Chẳng lẽ là chơi trò gì đó để bẫy thăng con trai ngốc của mình?

“Sư phụ con là sao? Con nói thật ra cho cha nghe xem!” Ông Khương hỏi con trai với giọng điệu như là thẩm vấn phạm nhân.


“Ông nữa rồi!" Bà Khương trừng chồng mình một cái, nói: “Đừng có dọa con trai nữa. Dù người ta có là dân cờ bạc, thì ít nhiều gì cũng nhờ có thuốc thần của người ta cứu tôi một mạng. Nếu không thì hiện giờ tôi còn đang nằm trên xe cấp cứu đấy!”

Bà Khương mang lòng biết ơn với sư phụ của con trai, coi như là ân nhân cứu mạng, định hôm nào tự mình đi nói cảm ơn.

“Cha mẹ, hai người hiểu lầm rồi...”

Lúc này, Khương Thái Thanh mới tìm được cơ hội, kiên nhãn giải thích về chuyện sư phụ hiện giờ của mình là Diệp Lâm...

Giỏi y thuật, giỏi võ đạo, kỹ năng bài bạc thần kỳ tới mức thần cờ bạc cũng phải chịu thua, đối mặt với cổ võ giả nói giết là giết...

Trong lời miêu tả của Khương Thái Thanh, Diệp Lâm chính là một vị thần không gì không làm được.

“Thật sự có người lợi hại như vậy hả?” Bà Khương nghe xong thì cảm thán liên tục.

Nếu chỉ là nghe con trai nói nói thôi, thì chắc là hai vợ chồng họ Khương sẽ cho rằng con trai nói quá lên.

Nhưng mà bà Khương đã tự mình thể nghiệm rồi, lúc nấy bị một cây gậy sắt đánh cho đầu váng mắt hoa, máu tươi chảy ròng, thế mà chỉ cần uống một viên thuốc của Diệp Lâm là đã khỏe lại ngay.

Ít nhất thì về mặt y thuật, con trai không có nói quá, thậm chí còn nói chưa đủ quá.

“Hừm..” Ông Khương nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như tôi từng nghe tên của cậu ta rồi... Ngày mai đi làm tôi hỏi thử xem... Nghe nói cậu ta là người của ông Khổng bộ tài chính...


Ông Khương không nhớ rõ cho lắm, chỉ nhớ là từng nghe người ta nhắc về Diệp Lâm thôi.

“Nghe nói thân phận của cậu ta hơi phức tạp, đội cận vệ Yến Kinh dường như đang theo dõi cậu ta.”

Ông Khương không ngờ con trai mình lại có liên quan đến loại người kia. Là phúc hay là họa đây?

“Mẹ, thuốc là do sư phụ con tự mình luyện chế!” Khương Thái Thanh nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: “Mẹ cảm thấy thế nào?”

“Ha ha...” Bà Khương cười nói: “Tất nhiên là thuốc thần rồi!”

“Con có thể nhận được loại người ghê gớm như cậu ta làm sư phụ, nhân tiện từ bỏ đánh bạc, đúng là ông trời có mắt! Hôm nào mẹ phải đi cảm ơn sư phụ của con mới được!”

Chỉ cần có thể làm cho con trai bà quay lại chính đạo, hoàn toàn từ bỏ bài bạc, thì bà đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

“Nếu cha mẹ thật sự muốn cảm ơn sư phụ con, thì hãy giúp sư phụ con một chuyện đi.” Khương Thái Thanh tiếp tục nói: “Sư phụ con định dùng cái loại đan dược thần kỳ này để gia nhập ngành dược phẩm.”


“Đây là chuyện tốt mà!” Bà Khương cười nói: “Có cái loại thuốc thần này, không biết có bao nhiêu người sẽ được cứu sống nữa. Đây chính là chuyện lợi quốc lợi dân! Bộ của ông phải ủng hộ nhiều hơn mới được!”

“Ừ” Ông Khương gật đầu. Chấn hưng trung y dược là một trong những động thái lớn dạo gần đây của Đại Hạ.

“Tiếc là..” Khương Thái Thanh có chút tức giận nói: “Sư phụ con có bảo vật là có tội. Đám người bệnh viện trung ương coi trọng cái loại đan dược thần kỳ kia. Sư phụ con không muốn hợp tác với bệnh viện trung ương đi hố người, vậy nên đắc tội bệnh viện trung ương.”

“Giám đốc bệnh viện trung ương còn nói, chỉ cần có bệnh viện trung ương, thì sư phụ con sẽ không thể bán ra dù chỉ là một viên đan dược.”

Cái gì? Nghe vậy, ông Khương lập tức thay đổi sắc mặt: “Con nói thật hả?”

“Ông ta tên là Khang Thành Đan, là giám đốc bệnh viện trung ương!” Khương Thái Thanh nói: “Nếu cha không tin thì có thể hỏi thẳng mặt ông ta!”

“Hay cho một cái bệnh viện trung ương!” Sắc mặt ông Khương càng thêm âm trầm: “Xem ra là mấy năm nay lễ bộ nhẹ nhàng với bọn họ quá rồi!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi